Trịnh Giai Yên nhìn Kỳ Thư Di “Cậu còn chưa nghe tớ nói hết đã tin tưởng tớ rồi sao?”
Kỳ Thư Di chắc nịnh vản thân mình không nhìn nhầm người “Chứ còn gì nữa, mình chơi với cậu ba năm cấp ba chẳng lẽ lại không biết tính tình của cậu ra sao ư? Cậu hiền lành như vậy bị người khác bắt nạt là phải”
Trịnh Giai Yên mỉm cười “Cảm ơn cậu! Cậu cũng đừng lo, mình tìm được chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch rồi. Bây giờ chỉ cần đợi cá đến cắn câu thôi là mình sẽ rời khỏi hắn ta”
“Chúng ta phải mạnh mẽ lên đàn ông thì thiếu gì! Không có người này thì sẽ có người khác phải không Giai Yên”
“Ừm! Cậu nói phải”
“Nào chúng ta cùng cụm ly! Hôm nay quyết không say không về”
Hai cô gái trò chuyện vui vẻ bên trong quầy bar, hoàn toàn không còn để ý những ánh mắt chăm chú của người khác đặt trên người mình nữa.
(…)
“Thưa ngài! Tôi đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi ạ”
“Nói”
“Thiếu phu nhân đang ở một quán bar trung tâm thành phố Đế Đô tên là Night Shy ạ”
Phong Dạ Đình nghe đến quán bar thì lập tức đen mặt. Anh lấy xe phi thật nhanh đến quán bar Night Shy…
C.hết tiệt cô nàng ngu ngốc này, đấy đâu phải là nơi để cô tuỳ tiện đến. Cô không biết bên trong nguy hiểm như thế nào ư còn dám bước chân vào đấy.
Bắt được cô anh nhất định sẽ không tha cho cô.
Phong Dạ Đình bước vào trong bar nhìn một lượt thì thấy hai cô gái xinh đẹp đang ngồi cùng nhau uống rượu.
Nhưng ánh mắt của anh chỉ dán về thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Trịnh Giai Yên đang vui vẻ uống hết ly này đến ly khác mà hoàn toàn không để ý những ánh mắt thèm khát đang hướng về cô.
Thật tức chết anh mà!
Phong Dạ Đình bước đến bên cạnh Trịnh Giai Yên cởi áo vest trên người mình ra khoác lên cho cô.
Hành động này của Phong Dạ Đình khiến cho bao nhiêu người đàn ông đang nhìn cô đều cảm thấy tiếc nuối.
Thì ra là hoa đã có chủ.
“Anh là ai? Tại sao lại khoác áo cho tôi. Tôi không lạnh cảm ơn” Trịnh Giai Yên còn chưa thèm nhìn người khoác áo cho mình là ai cô lập tức hất chiếc áo khoác trên người mình xuống.
Phong Dạ Đình đoán được hành động của cô anh nhất quyết giữ chặt chiếc áo vest của mình trên người cô. Rồi dựt lại ly rượu trên tay cô đặt xuống bàn.
Trịnh Giai Yên khẽ cau mày tức giận cô ngẩng lên nhìn người đàn ông khăng khăng giữ áo trên người cô còn không cho cô uống rượu lại là Phong Dạ Đình
“Anh…Làm cái gì vậy hả!”
Phong Dạ Đình lạnh lùng cầm tay cô kéo đi “Đi về”
Trịnh Giai Yên vẫn nhất quyết không chịu đi “Phong Dạ Đình! Anh thả tôi ra”
Kỳ Thư Di thấy Trịnh Giai Yên bị kéo đi cô lập tức đi đến chặn người đàn ông lại “Anh này anh không thấy cô ấy không muốn đi cùng anh sao?”
“Kỳ tiểu thư! Cô cũng biết tôi mà đúng không? Mà tôi ở đâu thì Phó Tử Dực chắc chắn sẽ ở đó” Phong Dạ Đình lạnh lùng nhìn Kỳ Thư Di rồi bước qua cô ta.
Câu nói này của Phong Dạ Đình khiến cả người Kỳ Thư Di cứng đờ lại. Cô vội nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng quen thuộc đấy, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm coi lời nói vừa rồi của Phong Dạ Đình chăc là đang đe doạ mình.
Kỳ Thư Di định quay lại quầy bar cầm túi sách để rời khỏi đây, vì dù sao Trịnh Giai Yên cũng bị bắt đi rồi cô ngồi lại đây uống rượu một mình thì cũng xảm thấy nhàm chán.
Nhưng khi Kỳ Thư Di quay lại thì thấy một bóng dáng cao lớn đang ngồi chỗ của cô uống ly rượu mà vừa rồi của cô vẫn đang còn uống dở. Chân cô bất giác không đứng vững được liền lùi lại mấy bước. Ánh mắt ngạc nhiên như không thể tin vào thị giác của mình.
“Sao không nhận ra anh nữa rồi hả?”
Kỳ Thư Di tỏ ra bản thân mình vẫn bình tĩnh cô đi đến trước mặt anh nở một nụ cười rất sượng trân “Anh về khi nào vậy?”
Phó Tử Dực nhìn cô cười thì cảm thấy thật chướng mắt, anh lạnh nhạt nói:
“Không muốn cười thì đừng có cười, xấu chết đi được”
“Không trả lời thì thôi tôi đi trước đây”
“Khoan đã” Phó Tử Dực lập tức kéo tay Kỳ Thư Di lại
“Không phải hỏi anh về khi nào à? Sáng nay, sáng nay anh đã về rồi”
“Ừ! Giờ thì anh buông tay tôi ra được chưa?”
“Em không còn gì muốn nói với anh sao?” Phó Tử Dực nhìn gương mặt lạnh lùng của Kỳ Thư Di thì chợt có chút không quen.
“Chúng ta đã chia tay rồi, tôi chẳng còn gì để nói với anh nữa cả”
Kỳ Thư Di lạnh lùng gương mặt cô hoàn toàn không biểu hiện chút cảm xúc tiếc nuối nào, khiến cho Phó Tử Dực tức điên nên.
Phó Tử Dực bị câu nói của Kỳ Thư Di làm cho rất tức giận, anh lôi Kỳ Thư Di đến một phòng V.I.P bên trong quán bar mở rồi mạnh mẽ mở cánh cửa ra đẩy cô vào trong
“Phó Tử Dực! Anh làm gì vậy chúng ta đã…ưm…chia tay rồi…ư…ưm”
Phó Tử Dực đè Kỳ Thư Di vào tường ngấu nghiến hôn lên môi cô không cho phép cô kháng cự.