Kỳ Thư Di đưa tay lên muốn đẩy Phó Tử Dực ra nhưng sức cô yếu đuối làm sao có thể đọ được với sức khoẻ của anh. Cô đẩy thế nào cũng không được, rồi lại đấm lên ngực anh, cho đến khi Phó Tử Dực không nhịn được khi Kỳ Thư Di không yên phận liền túm chặt hai bàn tay cô ép lên tường tránh để cho cô làm loạn.
“Ư…Ưm…Ưm…”
Cơn tức giận trong người Phó Tử Dực hoàn toàn không giảm đi mà lại có dấu hiệu tăng lên. Phó Tử Dực không kiềm chế được cơn tức giận của mình anh trút giận nên nụ hôn môi lưỡi này.
Cho đến khi Kỳ Thư Di không thở nổi vì thiếu dưỡng khí Phó Tử Dực mới buông tha cho cô.
Bàn tay mạnh mẽ của anh ôm cả cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy của cô vào trong lòng “Chia tay! Anh đã đồng ý chưa, hả?”
Kỳ Thư Di muốn đẩy Phó Tử Dực ra nhưng không được anh ôm cô quá chặt dường như anh lại sợ cô chạy mất khỏi tầm nhìn của mình.
“Tại sao em không nói gì? Có phải em đã gặp chuyện gì đó rồi không? Nói cho anh biết anh sẽ giải quyết giúp em”
“Anh không giúp được gì tôi đâu, tôi đã nói rồi chúng ta không hợp nhau nên hãy chia tay đi”
“Em nói lại hai chữ chia tay một lần nữa thử xem! Em nghĩ tình yêu của tôi là trò đùa của em à, để em đùa giỡn tình cảm của tôi sao? Kỳ Thư Di tôi nói cho em biết cả đời này em mãi mãi chỉ thuộc về một mình tôi thôi”
“Phó Tử Dực! Anh làm loạn đủ chưa? Tôi mệt rồi, tôi muốn chia tay”
“Kỳ Thư Di! Chỉ vì mấy lý do nhảm nhí đấy của em mà tôi sẽ tin sao? Không chia tay tôi chưa đồng ý em vẫn là bạn gái của tôi”
“Anh…”
“Đừng nói nữa ngoan không anh sẽ ăn thịt em ngay tại đây đấy, không phải em cũng biết anh là người đàn đàn ông dục vọng lớn mà. Đã hơn hai tháng rồi anh chưa gặp em, nhớ em chết mất” Phó Tử Dực dùng lời lẽ cảnh cáo đe doạ cô.
Kỳ Thư Dư nhẹ giọng lại nói:
“Phó Tử Dực! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi”
“Chuyện chia tay thì không cần phải nói, anh không đồng ý”
“…”
“Ngoan đừng ầm ĩ đòi chia tay nữa được không?”
“Em không hợp với anh”
“Hợp! Anh nói hợp là hợp”
“Em không tài giỏi như những vị tiểu thư nhà giàu khác”
“Ai bảo em không tài giỏi hả? Trong mắt anh em là tuyệt vời nhất em không cần phải thay đổi gì cả. Em vẫn là em là cô gái mà anh yêu thương nhất”
“Em không môn đăng hậu đối với anh, hoàn toàn không xứng với anh”
Phó Tử Dực đẩy Kỳ Thư Di ra khỏi lòng mình hai tay anh nắm chặt lấy bả vai đang run rẩy của cô
“Di Di nhìn vào mắt anh”
Kỳ Thư Di lắc đầu mặt cô cúi gằm xuống đất mếu máo nói “Em không dám đối diện với anh”
“Ngoan hãy nhìn vào mắt anh”
Kỳ Thư Di ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông gần trong ngang tấc với mình, cô nhìn vào ánh mắt của anh hiện rõ lên hình bóng của cô trong ánh mắt của anh.
“Em nhìn thấy gì không?”
Kỳ Thư Di không trả lời cô lập tức đánh mắt đi chỗ khác không nhìn vào mắt anh nữa.
Cô ngoảng đầu đi Phó Tử Dực lập tức giữ cằm Kỳ Thư Di ép cô nhìn đối diện với mặt anh.
Kỳ Thư Di bị anh bắt ép cô liềm nhắm mắt lại khiing muốn nhìn.
Phó Tử Dực đứng hình mất ba giây vì hành động vừa vừa buồn cười nhưng lại rất đáng yêu này của cô anh cúi đầu hôn lên môi cô đe doạ
“Không mở mắt ra là anh sẽ hôn em đến khi nào mở mới thôi đấy”
Kỳ Thư Di lập tức mở mắt ra cô nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình lại để tránh cho Phó Tử Dực lại giở trò không đứng đắn kiếm cớ hôn cô tiếp.
Phó Tử Dực cũng không làm khó cô nữa anh nhẹ nhàng xoa đầu cô mỉm cười nói “Trong mắt anh chỉ có một mình em thôi em còn chưa nhìn ra sao.”
“Em sợ…gia đình anh không thích em”
“Ai quan tâm họ có thích em hay không? Anh thích em là đủ rồi”
“Phó Tử Dực! Em có gì mà đáng để anh thích chứ?”
“Em đáng! Em không có gì cả người thì gầy ngực thì lép trên người đáng giá nhất là đôi chân dài này vậy mà không biết em bỏ bùa gì mà anh thích em c.hết mất”
“Anh…không nói chuyện với anh nữa”
“Ha! Ha! Anh đùa thôi em là bảo bối của anh, đừng nghe gia đình anh nói gì cả. Anh thích em điều đó là thật không cần biết em là ai chỉ cần biết em là Kỳ Thư Di người con gái mà Phó Tử Dực anh muốn lấy làm vợ và làm mẹ của các con anh thôi. Còn những người phụ nữ khác không có cửa đâu”
“Được rồi chúng ta về thôi”
“Vậy là em không muốn chia tay nữa phải không!”
“Về thôi”
“Trả lời xong thì anh đưa em về”
Kỳ Thư Di lườm anh cô trả lời rất nhỏ nhưng vẫn khiến Phó Tử Dực nghe được “Ừm! Em đói rồi đi thôi”
“Tuân mệnh! Chúng ta đi thôi” Phó Tử Dực không kiềm chế được sự vui mừng anh bế cô rời đi trong khi cô nói mình tự có thể đi được.
Nhưng anh vẫn nhất quyết muốn bế cô để cho cả thế giới biết Kỳ Thư Di là của Phó Tử Dực.