Trịnh Giai Yên vừa ngồi xuống quầy bar gọi cho mình một ly cocktail vị hoa quả thì một mĩ nữ nữa lại xuất hiện bước vào trong bar lại làm không ít ánh mắt dòm ngó lại trở nên ồn ào.
Mĩ nữ nối tiếp mĩ nữ!
Kỳ Thư Di bước vào trong bar với bộ váy ngắn kim tuyến lấp lánh phối cùng giày cao gót trông rất nổi bật. Những ánh đèn sắc màu lấp lánh chiếu lên bộ trang phục trên người cô tạo ra hiệu ứng cực kì mãn nhãn và nổi bần bật. Cộng thêm dáng người cao đến mét bảy, cùng đôi chân dài và làn da trắng càng tôn thêm vẻ đẹp ma mị sắc sảo.
Từ khi có hai mĩ nữ xuất hiện trong bar thì những vũ công dancer trên sân khấu hoàn toàn bị lãng quên. Mọi ánh mắt đều dồn về hai cô gái đang ngồi cung nhau trên quầy bar.
Kỳ Thư Di ngồi xuống cũng tiện thể gọi luôn cho bản thân mình một ly cocktail margarita.
“Có vẻ chúng ta đang trở thành tâm điểm của mọi người thì phải” Trịnh Giai Yên nhìn xung quanh cảm thấy không được thoả mái cho lắm, đặc biệt là nhũng ánh mắt cứ vây xung quanh mình làm cô không được tự nhiên như bình thường.
Cô vốn đã ăn mặc đơn giản không cầu kì rồi nhưng vẫn không thoát khỏi những ánh mắt nhìn kia.
“Cậu không thấy chúng ta xinh đẹp mà lại còn ngồi cùng nhau sao? Là tâm điểm cũng phải thôi. Cậu cũng nên làm quen dần đi. Trước kia đi học không phải chúng ta cũng được rất nhiều các chàng trai viết thư tỏ tình sao, vậy mà cậu vẫn chưa quen được hả?”
“Hứ! Có phải ai cũng là người mẫu nổi tiếng như cậu đâu mà mình làm quen được chứ, bây giờ cũng trưởng thành rồi chứ còn thanh thuần trong sáng gì nữa đâu mà nhắc lại những truyện ngày xưa”
Kỳ Thư Di bẹo má Trịnh Giai Yên lầm bầm “Cậu đó, không phải gẹo mình”
Trịnh Giai Yên đưa tay lên xoa má của mình “Hứ! Vậy tại sao cậu lại về nước”
“Phiền nên muốn về nước nghỉ ngơi một thời gian”
“Ay Yo! sao lại phiền. Không phải cậu đang có người theo đuổi đấy chứ?”
“…” Kỳ Thư Di im lặng không trả lời, cô chỉ nhấp một ngụp cocktail lên rồi rơi vào trầm tư.
“Mình đoán đúng rồi phải không?” Trịnh Giai Yên nhìn Kỳ Thư Di là có thể đoán ra được chắc mình đã đoán đúng đến chín mươi chín phần trăm rồi.
“Ừm! Nhưng gia đình anh ấy không đồng ý chúng mình ở bên nhau.”
“Thế thì cũng quá cổ hủ rồi đi”
“Gia đình anh ấy rất giàu có họ muốn con dâu tương lai của họ phải là người phụ nữ môn đăng hậu đối với anh ấy cùng anh ấy quản lý sự nghiệp của gia đình. Họ không chấp nhận một đứa con dâu làm trong giới giải trí như mình, nên chúng mình đã chia tay”
“Nhưng hắn ta có yêu cậu không?”
“Có! Anh ấy nói là không quan tâm mình làm công việc gì chỉ cần chúng tớ được ở bên nhau thì anh ấy sẽ làm mọi thứ vì tớ”
“Vậy thì tại sao cậu lại buồn”
“Mẹ anh ấy đến tìm tớ, rồi cho tớ tiền kêu tớ cách xa anh ấy ra. Và bà ấy còn nói đã tìm được vị hôn thê phù hợp với anh ấy rồi, bảo tớ đừng tư tưởng đến con trai của họ nữa”
“Gì! Bà ta thật quá đáng mà! Vậy hắn ta có biết chuyện này không?” Trịnh Giai Yên bực mình quát lên.
“Cậu bình tĩnh lại đi! Anh ấy không biết, từ khi mẹ anh ấy đến gặp mình thì mình đã nói chia tay với anh ấy nhưng anh ấy không đồng ý, muốn gặp mình để nói rõ chuyện này, nên mình vẫn chưa có can đảm để gặp anh ấy. Vậy nên mình mới lặng lẽ trốn về nước để tránh mặt anh ấy một thời gian”
“Vậy hắn ta là ai?”_Trịnh Giai Yên tò mò hỏi
“Phó Tử Dực! Tổng giám đốc Phó thị. Chắc cậu cũng đã từng nghe qua cái tên này”_Kỳ Thư Di
Phó Tử Dực! Hình như cô có ấn tượng với cái tên này
“A! Mình nhớ ra rồi”_Trịnh Giai Yên như nhớ ra được gì đó cô đột nhiên thốt lên
“Sao vậy?” _Kỳ Thư Di cũng hoang mang không biết Trịnh Giai Yên định nói gì mà nghe có vẻ quan trọng như vậy.
“Phó Tử Dực hôm nay hắn ta đến biệt thự Trang Viện của Phong Dạ Đình, kéo vali đến đòi muốn ở lại mấy hôm nhưng Phong Dạ Đình không đồng ý, nên đã đuổi hắn ta đến khách sạn ở rồi”
“Cái gì? Cậu nói Phó Tử Dực đến biệt thự của Phong Dạ Đình ư? Không lẽ anh ấy cũng về nước rồi”
“Mình không biết nhưng có vẻ Phong Dạ Đình và Phó Tử Dực là bạn thân của nhau thì phải. Nên hắn ta mới đến tìm Phong Dạ Đình. Đến cách nói chuyện cũng rất tự nhiên không hề kiêng dè gì xem ra cũng rất thân thiết.”
“Khoan đã! Vừa rồi sao cậu biết Phó Tử Dực lại đến biệt thự của Phong Dạ Đình? Chẳng lẽ hai người…”
Trịnh Giai Yên buồn rầu thở dài “Chuyện kể ra dài lắm! Vì một số hiểu lầm lầm mà tớ phải lấy hắn ta”
Cô nhấp một ngụm rượu trái cây rồi lại nói tiếp “Phong Dạ Đình nghi ngờ tớ là kẻ đã hại c.hết vị hôn thê của hắn ta nên đã bắt tớ thế thân”
“What? Hắn ta thật là cầm thú mà! Vậy mà cậu còn không mau rời khỏi tên đấy đi”