Cô hôn rất kêu vào má anh một cái “chụt”
“Được rồi chứ!”
Phong Dạ Đình không nói gì anh rướn người lên hôn lên môi cô một cái rồi nhanh chóng buông ra
Anh hờ hững đáp lại một câu “Hôn môi”
“Được rồi hôn môi thì hôn môi, thả tôi ra được chưa?”
“Hôn lại”
“Không phải vừa hôn xong sao?”
“Vừa nãy là tôi hôn”
“???”
Như vậy thì khác nhau sao hả? Sao tên đàn ông này lấy đâu ra lắm lý lẽ đến vậy.
Được coi như anh thắng.
Cuối cùng cô vẫn phải nhẫn nhịn nhắm mắt hôn lên môi anh. Hôn xong cô liền nhảy tọt xuống khỏi đùi anh chạy trối chết lên lầu.
Phong Dạ Đình nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô liền không nhịn được mà khoé môi cong thành một hình vòng cung.
Quản gia Hàn đi ngang qua nhìn lúc đầu ông còn tưởng hoa mắt ai ngờ khi ông quay đầu nhìn lại thì ngạc nhiên “Thiếu gia! Cậu đang cười đấy à?”
Phong Dạ Đình liền nhanh chóng nghiêm mặt trở lại, lạnh lùng nói “Ông nhìn nhầm rồi”
Hàn quản gia vẫn không tin, rõ ràng vừa rồi chính mắt ông đang nhìn thấy thiếu gia đưa tay chạm lên môi rồi tự cười một mình kia mà.
…
Buổi sáng hôm sau…
Trịnh Giai Yên thức dậy vệ sinh cá nhân xong, cô uể oải bước xuống nhà, cô vừa xuống đã nhìn thấy Phong Dạ Đình đang ngồi ở trên sofa đọc báo sáng.
Cô ngáp ngắn ngáp dài chào hỏi qua loa “Chào buổi sáng”
“…” Phong Dạ Đình không trả lời, cũng chẳng thèm quan tâm đến cô mà vẫn chăm chú đọc báo.
Hàn quản gia thấy cô xuống thì liền chạy ra hỏi “Thiếu phu nhân cô dậy rồi à? Cô có muốn dùng bữa sáng luôn không?”
“Không cần đâu bác con hôm nay không ăn sáng ở nhà, con sẽ ăn ở bên ngoài”
Trịnh Giai Yên nói xong định bước ra khỏi cửa, thì Phong Dạ Đình đặt tờ báo xuống gọi cô lại :
“Đứng lại!”
Cô quay đầu lại nhìn anh
Rõ ràng vừa rồi anh ta còn bơ cô không thèm liếc cô đến một cái, bây giờ không nhịn được nên đành phải lên tiếng rồi sao
Trịnh Giai Yên thở dài tiến lại gần anh cúi người hôn lên môi anh một cái “chụt”
“Được chưa”
Cô nói xong liền xoay người bước đi, nhưng chưa kịp bước đã bị người đàn ông cả buổi sáng mặt lạnh như tiền này nắm lấy tay kéo đi.
“Này! Anh kéo tôi đi đâu vậy, buông tôi ra”
“Ăn sáng, ăn xong thì đi”
“Tôi đã bảo với quản gia là tôi sẽ ăn ở bên ngoài rồi”
“…”
Dường như lời nói của cô anh đều để ngoài tai mà không quan tâm, bắt ép cô phải ăn sáng ở nhà rồi mới được ra khỏi nhà.
“Hàn quản gia giúp tôi chuẩn bị hai phần bữa sáng”
“Vâng thưa thiếu gia” Ông vui vẻ chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn cho hai người
Không ngờ thiếu gia nhà chúng ta lại có ngày quan tâm một người phụ nữ như vậy đúng là hiếm thấy mà. Thiếu phu nhân quả thật là tiên nữ hiển linh để cứu giúp những người sống suốt ngày nhìn khuôn mặt âm u lạnh lùng của thiếu gia cũng sợ rối như chúng ta mà.
Từ khi thiếu phu nhân chuyển vào biệt thự Trang Viện sống, thì tính tình của thiếu gia cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều, không còn suốt ngày về nhà là la mắng người làm nữa.
Tối qua là lần đầu tiên ông thấy thiếu gia ngồi một mình cười như một kẻ ngốc nữa, đúng là ông sống gần sáu mươi rồi mà đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy anh cười.
Khi Hàn quản gia mang đồ ăn sáng ra, cô lại phải ngồi ăn cùng anh. Nhưng rất nhanh cô đã ăn xong, liền đứng dậy
“Tôi ăn xong rồi, tôi ra ngoài trước đây”
“Đứng lại!”
“Lại sao nữa! Hôn cũng hôn rồi, ăn cũng ăn rồi. Anh còn muốn thế nào nữa”
“Tôi còn chưa ăn xong, khi nào tôi ăn xong thì cô mới được đi”
“Cái gì? Con m* nó, Phong Dạ Đình anh là trẻ con hả mà bắt tôi phải đợi anh ăn xong thì mới được ra ngoài” Trịnh Giai Yên thật không thể tin được, người đàn ông trước mặt cô lại mặt dày đến mức độ đáng sợ như này.
“Không thì cô đừng nghĩ tới được ra ngoài”
Phong Dạ Đình vẫn điềm nhiên thưởng thức bữa sáng, tốc độ của anh ăn rất từ từ kiểu như “ăn chậm, nhai kĩ”. Mà không hề để ý đến sắc mặt của người phụ nữ đang rất khó coi kia hậm hực nhìn chằm chằm vào mình.
Vì không nhịn nổi nữa Trịnh Giai Yên liền cầm túi xách ra khỏi cửa. Nhưng vừa mở cửa cô đã thấy hai tên vệ sĩ áo đen đứng chặn ngoài cửa không cho cô đi.
“Tránh ra” Cô tức giận quát lên
“Xin lỗi thiếu phu nhân chưa có sự cho phép của thiếu gia thì cô không được phép rời khỏi đây” Tên vệ sị trịnh trọng cúi đầu trả lời cô.
”…” Phong Dạ Đình tên chết tiệt này, vậy mà lại dám chơi xỏ cô.
Trịnh Giai Yên mạnh tay đóng cửa “Rầm”
Cô quay người vào trong ánh mắt bắn ra tia căm hận nhìn Phong Dạ Đình “Anh có thể ăn nhanh lên được không? Tôi đang rất bận”
Phong Dạ Đình vẫn thư thái ung dung dùng bữa, từ nãy đến giờ anh ăn mới hết có một nửa đĩa thức ăn với tốc độ này thì con nít nó còn ăn nhanh hơn cả anh.