Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh. Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Anh sẽ kể cho em nghe chuyện của mẹ em và chị Kim.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Mẹ em chính là người mà dì Kim nhờ đến điều tra vụ án.”
“Phải. Mẹ em đúng là do chị Kim giới thiệu. Lúc chị ấy gọi điện thoại cho mẹ em, anh cũng đang ở đó. Chắc hẳn mẹ em rất hứng thú với vụ án của mẹ anh, cho nên đã hào hứng đồng ý. Lúc đó anh vô cùng vui mừng.”
Triệu Húc Hàn thở dài: “Chị Kim đã nói cho anh biết một khả năng vì sao cái chết của mẹ anh không được nhận định là một vụ mưu sát, đó là trước khi mẹ anh bị vứt xuống nước, có thể bà ấy đã bị đánh thuốc hoặc tiêm một liều thuốc đại loại như thuốc phiện, cho nên mới dẫn đến chuyện sau khi xuống nước, bà đột nhiên lên cơn và không thể tự cứu mình.”
Nói đến đây, đôi mắt của Triệu Húc Hàn trở nên u ám, hơi thở toàn thân cũng lạnh hẳn đi. Trong thời tiết oi bức như vậy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy lạnh buốt tim.
“Làm sao biết?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn đáp: “Khám nghiệm tử thi tại chỗ có thể không phát hiện được, vì chất độc này không dễ dàng phát hiện và sẽ ngấm vào xương. Trước đây chưa từng có ai nghĩ đến khả năng này, còn anh thì bởi vì vẫn tin mẹ anh không phải chết đuối ngoài ý muốn, cho nên vẫn luôn tìm kiếm đủ loại khả năng, thậm chí là lân la dò hỏi các bác sĩ pháp y trên thế giới để xem thử có nguyên nhân gì khác không, mãi cho đến khi gặp được chị Kim.”
“Chị ấy là giáo sư của học viện Luật. Chị ấy nói với anh, mẹ em đã từng thực hiện một số nghiên cứu về loại án này. Hơn nữa chị ấy còn nói với anh rằng, loại khả năng này hoàn toàn có thể tồn tại.”
“Lúc đó anh đã vui mừng y như tìm được một cọng rơm cứu mạng. Anh biết mẹ anh không thể nào chết đơn giản vậy được, nên anh đã cầu xin chị Kim giúp anh điều tra vụ án, chị Kim nói sẽ mời mẹ em sang, sau đó sẽ mở nắp quan tài để tiến hành khám nghiệm lại tử thi.”
Triệu Húc Hàn hít vào một hơi thật sâu: “Lúc đó anh không hề nói với bất cứ ai, chỉ bàn bạc với mỗi bố anh. Bố anh cũng đồng ý để anh mở nắp quan tài, nhưng không hiểu sao tin tức lại bị tiết lộ.”
“Bên cạnh anh có phản đồ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Phải. Bởi vì hung thủ vẫn luôn giám sát anh, cho nên chắc chắn sẽ cài người bên cạnh anh, chỉ là lúc đó anh vẫn còn trẻ người non dạ, vốn dĩ không có sự đề phòng, càng cho rằng người của Triệu gia ai cũng trung thành và tận tâm. Nhưng trên thực tế lại không biết rằng có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo anh, thậm chí là bố anh.”
Triệu Húc Hàn đầy sự lạnh lùng, sự oán hận trong lòng cũng dần dần tăng lên, đến cả Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể cảm nhận được.
“Cả một cánh rừng như thế làm sao không có sâu mọt cho được!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, an ủi.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Vì thế thực lực của bản thân phải vững mạnh mới là điểm then chốt.”
Kỷ Hi Nguyệt đau lòng nói: “Anh Hàn, anh vất vả rồi.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó đáp: “Nếu vất vả mà có thể điều tra được ai mới là hung thủ thật sự sát hại mẹ anh, thì có vất vả thêm nữa anh cũng không ngại.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy bây giờ anh vẫn chưa vững chắc để điều tra tiếp đúng không?”
“Thực lực vẫn chưa đủ, nhưng anh sẽ tranh thủ thay hết toàn bộ người đứng đầu của tám khu vực Triệu thị bằng người mà anh tín nhiệm, hoặc là những người chỉ có thể đứng về phía anh trong vòng ba năm nữa.” Dưới đáy mắt của Triệu Húc Hàn thấp thoáng một tia u ám.
Kỷ Hi Nguyệt có thể nhìn thấy sự sắc bén và sát khí trong ánh mắt ấy, chỉ là sự tranh chấp trong một gia tộc to lớn như vậy quả thực cô không hiểu được, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm và tàn nhẫn vạn phần.
“Nhưng bây giờ chỉ có khu vực Tây Âu đang gây phiền phức cho anh thôi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, “Cho nên anh mới phải cưới Úy Mẫn Nhi?”
Triệu Húc Hàn xoay người nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng khiến Kỷ Hi Nguyệt không hiểu được, lúc này hai người đã đi được nửa sân tập thể dục.