Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở cửa gọi Tiêu Ân vào thu dọn đồ đạc. Triệu Húc Hàn bước tới trước cửa sổ, Kỷ Hi Nguyệt đi theo anh.
Lúc Tiêu Ân thu dọn đồ đạc, mắt lén nhìn cậu chủ, phát hiện tâm trạng của anh hình như đã tốt lên. Sau đó anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỷ Hi Nguyệt, xem ra cậu chủ lại được người phụ nữ này dỗ ngọt rồi.
“Chuyện này phải xem ý kiến của hai bên mới được.” Triệu Húc Hàn sau khi cân nhắc thì nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Nói thừa. Đó là điều tất nhiên. Em hy vọng họ đều được hạnh phúc, nhưng bây giờ cứ cho một cơ hội thử xem. Nếu tiếp xúc với nhau mà không có cảm giác, em đương nhiên sẽ không gò ép nữa.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Tiêu Ân đờ đẫn. Sao thái độ của Kỷ Hi Nguyệt đối với cậu chủ càng ngày càng kiêu ngạo thế nhỉ? Ngay cả câu ‘nói thừa’ cũng dám nói ra được.
Nhưng phản ứng của cậu chủ là chỉ dửng dưng vươn tay xoa đầu cô? Tiêu Ân lại càng thêm khinh thường cậu chủ, anh đúng là người không có chính kiến.
Sau khi Tiêu Ân ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Vừa mới ăn no xong, phải chờ tiêu hóa đã.”
“….!”
“Ok ok. Vậy có cần ra ngoài đi dạo vài vòng không?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh.
“Cũng đang có ý đó.” Triệu Húc Hàn liếc cô.
“…..!”
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đi thẳng vào phòng trong của anh, cô lật đật đi theo. Vào rồi mới phát hiện bên trong không những to mà còn có một lối cầu thang dẫn thẳng lên sân thượng.
Triệu Húc Hàn đi thẳng lên sân thượng, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy theo.
Lên trên rồi cô mới chết lặng. Ở trên này ngoài bãi đáp trực thăng ra thì còn có nơi tập thể thao và một sân thể dục hình vòng.
Con mẹ nó, là sân thể dục đó!
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ trên sân thượng của tòa cao ốc Đế Vương này lại xa xỉ như vậy, hơn nữa nó còn là sân bãi cá nhân của Triệu Húc Hàn. Người có tiền đúng là tùy hứng.
Cô còn phát hiện thêm một góc khác có giá hoa và tất nhiên trên đó vẫn là hoa lan, điều này cho thấy Triệu Húc Hàn vô cùng hoài niệm người mẹ đã mất của mình.
“Trên này chỉ có người của Triệu gia mới được lên.” Triệu Húc Hàn cất tiếng.
“Ha, xem ra em cũng được tính là người của Triệu gia nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp lời.
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn cô, thầm nghĩ đó là chuyện đương nhiên, người phụ nữ của anh tất nhiên cũng là người của Triệu gia.
Hai người đi bộ trên sân thể dục. Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như đang xuyên qua thời gian trở về thanh xuân vườn trường.
Sau khi đi được hai mươi mét, Triệu Húc Hàn thở dài nói: “Em thực sự muốn biết mọi thứ?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Anh Hàn, anh nói xem? Đó là mẹ của em đấy.”
Cơ mặt của Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, sau đó ảm đạm nói: “Xin lỗi em, nếu không phải anh…”
“Dừng!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn sự áy náy của anh lại: “Anh Hàn, em hiểu rất rõ, chuyện này không thể trách anh được. Bây giờ em chỉ nghĩ là làm thế nào để tháo giải được nguyên nhân cái chết của mẹ anh, tóm được hung thủ, cũng là cho mẹ em một lời giải thích.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời. Bây giờ đang vào cuối tháng sáu, thực ra thời tiết có chút nóng nực, nhưng lúc này anh lại có cảm giác bầu trời rất trong xanh và mát mẻ.
Tầm nhìn trên sân thượng cũng rất thoáng đãng, giúp anh hít thở thật sâu.
“Hồ sơ của vụ án này đang ở trong cục cảnh sát của Roma, không phải người của Triệu gia thì không được kiểm tra, nhưng trong két bảo hiểm của nhà cổ Triệu gia có lưu giữ một bản.”
Triệu Húc Hàn nói.
“Vậy có thể cầm về cho em xem được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền hỏi.
“Thực ra có xem hồ sơ cũng không nhìn ra gì đâu. Trong đó chỉ có một số tấm ảnh ở hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi của bác sỹ pháp y và vài chứng cớ của nhân chứng, tất cả đều chứng minh đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, có xem hay không xem cũng chẳng có gì khác biệt.” Triệu Húc Hàn nhíu mày, nhàn nhạt đáp.