Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Biểu cảm này là có ý gì đây? Anh có vẻ không lo lắng lắm, hay là đang định kết hôn?”
Khoé miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, gương mặt đẹp trai cũng lạnh đi mấy phần.
“Anh sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
“Vậy anh có cưới em không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn chọc ghẹo anh.
“Em vẫn chưa đủ tư cách.” Triệu Húc Hàn trả lời không chút ngần ngại, còn nói với thái độ hờ hững, chân vẫn bước thẳng về phía trước.
“…!” Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, cư nhiên dám giẫm lên trái tim của cô như vậy, đúng là kiểu đàn ông trực nam, một chút thú vị cũng không có.
“Ai thèm!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới phát hiện là cô không đi theo anh, xoay đầu nhìn lại mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đang sưng lên vì tức giận.
Anh lại nói sai gì rồi? Nói gì nhỉ? À, nói cô không đủ tư cách, nhưng đúng mà. Ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia cô không đạt cái nào cả thì hiển nhiên không đủ tư cách là phải rồi, nhưng có thể từ từ đạt tiêu chuẩn.
“Hừ! Đủ tư cách mà anh không thích thì có ích gì không?’ Kỷ Hi Nguyệt liếc thấy mặt anh vẫn còn ngớ ra thì càng tức giận hơn.
Khóe miêng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Anh không có quyền lựa chọn, nhưng anh vẫn còn ba năm để tự do.”
“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ba năm gì?
“Trước ba mươi tuổi, chủ nhân của Triệu gia bắt buộc phải kết hôn, nối dõi tông đường!” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.
“Trong ba năm tới, em phải nhanh chóng đạt được ba điều kiện.” Câu nói tiếp theo mà Triệu Húc Hàn bỏ lại bên tai Kỷ Hi Nguyệt khá giống tiếng người hơn.
“Liên quan quái gì tới em.” Nhưng cô vẫn không bỏ qua.
Triệu Húc Hàn cau mày, sắc mặt đen lại, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Chứ không em nghĩ anh ăn no rửng mỡ đi kêu một huấn luyện viên hàng đầu như Long Bân tới dạy em?”
“Cho dù em có đánh được đi chăng nữa thì gia đình của em cũng không lắm tiền như vậy, mà bản thân em cũng không phải là kiểu người hiền lương thục đức.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói, “Hơn nữa chủ mẫu của Triệu gia sau khi kết hôn còn không được xuất đầu lộ diện, vậy thì thà anh giết em đi còn hơn.”
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm với mắt cô: “Nói như vậy là em không muốn gả cho anh đúng không?”
“Tại sao em phải gả cho anh? Bây giờ em còn không được tính là bạn gái của anh, vậy thì một người bạn trai như anh cũng đâu đạt yêu cầu đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý chọc tức anh, người đàn ông này quá tự đại.
“Không đạt yêu cầu chỗ nào?” Triệu Húc Hàn lập tức hỏi lại. Tính ra cũng không ngốc, ít nhất thì không như suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt là anh sẽ quay đầu bỏ đi.
“Anh không yêu thương bạn gái, cũng chưa bao giờ tỏ tình với em.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi, “Chuyện gì anh cũng ép buộc em làm, anh nói ai mà thích nổi?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nói: “Lẽ nào anh nói em là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn anh còn chưa đủ?”
“Thế mà em chỉ nghe nói em là tình nhân của anh không đấy!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Sáng nay em có chạm mặt với Hứa Phượng, phó tổng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, cô ta bảo em là nghe nói Húc Nguyệt của em có anh chống lưng, ánh mắt đó cứ như em đã quyến rũ anh lên giường, cứ như em là vợ lẽ của anh, làm em phải ôm cả một bụng tức.”
Khuôn mặt của Triệu Húc Hàn nhăn lại thành một đống, giống như vẫn chưa hiểu sự so bì này.
“Haiz, ý người ta là anh giàu có, còn Kỷ Hi Nguyệt em chỉ là người phụ nữ anh chơi đùa, nào chơi chán rồi thì tự nhiên sẽ vứt bỏ, cho nên ánh mắt đó là có ý xem thường em, đáng tiếc cho em, cười nhạo em đấy!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân.
“Anh không hề chơi đùa.” Triệu Húc Hàn không hề thích hai từ ‘chơi đùa’ này, cho nên uốn nắn ngay.
“Khụ khụ khụ.” Kỷ Hi Nguyệt muốn cạn lời, trọng điểm của anh rốt cuộc là ở đâu vậy? Tên này thật sự là một kẻ ngốc đần trong tình cảm sao?