Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười xấu xa: “Haha, thì đó, con người của thím Lý cũng tốt lắm. Bố à, có suy nghĩ gì không? Chồng của thím Lý đã mất từ mười năm trước, bây giờ vẫn đang độc thân đấy ạ.”
Triệu Húc Hàn nghe cô nói xong thì khẽ nhíu mày, bỏ đũa xuống, anh cũng đã ăn được kha khá.
Bên kia, Kỷ Thượng Hải bối rối nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng nói linh tinh. Bố mệt rồi, sống một mình cho khỏe.”
“Khỏe cái gì mà khỏe. Bố mới qua năm mươi, sống một mình sẽ cô đơn lắm. Con biết bố đau lòng vì chuyện của Đường Tuyết Mai, nhưng cũng đã qua cả rồi, lần sau để ý chút là lại tìm được người tốt thôi. Bố không muốn bạn già, nhưng con vẫn muốn mẹ kế đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt liền hờn bố.
Kỷ Thượng Hải bực bội đáp: “Con đừng làm càn, trong lòng bố tự có tính toán. Đừng có mà gán ghép linh tinh. Khi nào thì về nhà ăn cơm?”
“Tối nay con về.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Kỷ Thượng Hải vui mừng đáp:”Thật à? Thế để bố kêu mẹ Lưu mua những món con thích ăn.”
“Vâng. Tối nay con sẽ về với thím Lý. Thế nhé bố, bái bai.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúp máy.
Kỷ Thượng Hải nhìn điện thoại bị cúp ngang, không khỏi lắc đầu bất lực.
Nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi cùng Đường Tuyết Mai, ông lại không khỏi đau lòng. Ông chưa từng biết đối xử tốt với một người sẽ nhận lại tổn thương lớn đến như vậy. Lòng người đúng là đáng sợ đến tột cùng.
Cứ nghĩ đến chuyện Đường Tuyết Mai và Tần Hạo là một đôi, ông càng cảm thấy như đang nuốt phải ruồi nhặng. Trước đây Tiểu Nguyệt từng nói Tần Hạo không phải là người tử tế, nhưng lúc đó ông vẫn một lòng trân trọng người trẻ tuổi. Bây giờ nghĩ lại, đúng là ông có mắt mà không tròng.
Cũng may là đoạn video đó đã được tiêu hủy, nếu không e là cả cuộc đời này ông phải sống trong hoang mang lo.
Ông không sợ thiệt hại về danh tiếng, ông chỉ sợ con gái mình sẽ chịu tổn thương. Những chuyện như thế này mà truyền ra ngoài, bảo Kỷ Hi Nguyệt sau này làm sao mà dám ngẩng đầu lên nhìn người.
“Em muốn để thím Lý làm mẹ kế của mình sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt cúp máy thì hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hăng hái đáp: “Thế nào? Con người thím Lý thật sự rất tốt, em cũng thích nữa, cứ có cảm giác như mẹ mình vậy.”
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Vậy em có biết thím ấy là người của Triệu gia, mà người của Triệu gia muốn kết hôn thì phải nhận được sự chấp thuận của Triệu gia không?”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, “Không phải chứ? Cả loại tự do này mà cũng không có sao?”
“Em tưởng bở à? Hơn nữa em cũng chưa hiểu hết được thím Lý đâu. Cuộc hôn nhân đầu tiên đã ảnh hưởng đến thím ấy rất nhiều.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Anh nói em nghe thử xem. Bản thân em thì cảm thấy thím Lý rất tốt, mà người như vậy đáng ra nên nhận được hạnh phúc chứ? Lẽ nào Triệu gia ngăn cản thím ấy tái hôn sao?”
“Không phải vậy. Thứ nhất, đối phương phải là người thím Lý thích. Thứ hai, thân phận của đối phương phải được Triệu gia kiểm duyệt. Thứ ba là phải nhìn chức vụ của thím Lý. Có một số người của Triệu gia có thể là cả đời cũng không thể kết hôn được.” Triệu Húc Hàn nói.
“Nhà các anh là địa chủ xã hội cũ sao?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường nói.
Triệu Húc Hàn nhướng mày đáp: “Triệu gia vốn dĩ là một gia tộc tồn tại từ xã hội cũ. Nhưng em phải biết một điều, nếu Triệu gia không cho người của Triệu gia ân huệ, chắc gì bọn họ đã bán mạng như vậy? Đa số người của Triệu gia đều là cô nhi, được Triệu gia nuôi dưỡng từ nhỏ. Đối với bọn họ mà nói, Triệu gia chính là ông trời.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, đúng là một gia tộc đáng sợ.
“Nếu như thím Lý thích bố em, bố em cũng rất trong sạch. Với lại, chẳng phải thím Lý vẫn đang là bảo mẫu của em sao? Chuyện này chắc sẽ không thành vấn đề.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Triệu Húc Hàn khinh thường lườm cô một cái.