Lý Quốc Cường nhìn Lý Miểu và mẹ Lý Miểu, sau đó sắc mặt trở nên hung dữ, quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó chịu: “Kỷ đại tiểu thư, đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, mời cô ra ngoài nhanh lên!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Thật ngại quá. Nhà này không phải là của Lý Quốc Cường chú, tôi là khách của Lý Miểu và mẹ cô ấy, đuổi hay không đuổi tôi, không đến lượt hai người ngoài như các chú lên tiếng, đúng không?”
Lý Miểu liền nói: “Phải đấy. Nhà này của mẹ tôi, chỉ có mẹ tôi mới có quyền đuổi người. Tôi thấy người phải đi mới là hai người các ông đấy. Mẹ, con nói đúng không?”
Mẹ Lý Miểu nhìn người chồng bao năm qua của mình, trong lòng vẫn còn chút rối bời.
“Mẹ, lẽ nào mẹ đã quên hồi đó hai người này kinh tởm thế nào trước mặt mẹ rồi sao? Loại người này đâu có xứng làm bố của con, làm chồng của mẹ?” Lý Miểu nói tiếp.
Mẹ Lý Miểu bỗng chốc tái mặt, bà nhớ Lý Quốc Cường và Chu Oánh Bảo đã làm trò thô thiển trước mặt bà chỉ vì muốn bà tức chết, cảnh tượng đó đến bây giờ vẫn là cơn ác mộng của bà.
“Đúng là không hề xứng. Lý Quốc Cường, Chu Oánh Bảo, các người cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Lý Miểu nữa.” Tính cách của mẹ Lý Miểu cũng khiến cho Kỷ Hi Nguyệt thán phục. Xem ra Lý Miểu được di truyền từ mẹ cô ấy.
Trần Manh Manh vỗ tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng mỉm cười. Lần này cô giúp Lý Miểu giải quyết êm đẹp, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm kích.
“Các người đừng hòng!” Chu Oánh Bảo phát điên, chụp con dao trên chiếc bàn bên cạnh chỉ về hướng Trần Manh Manh và Kỷ Hi Nguyệt: “Hoặc là các người giao nhà, hoặc là mọi người cùng chết!”
“Vì căn nhà mà ngay cả mạng sống cũng không cần ư? Cô đúng là loại phụ nữ tham lam nhất mà tôi từng gặp đấy!” Kỷ Hi Nguyệt từ từ bước về phía Chu Oánh Bảo.
“Chu Oánh, cô điên rồi à? Mau bỏ dao xuống!” Lý Quốc Cường cũng không ngờ người vợ sau của mình điên loạn như vậy.
“Lý Quốc Cường, chúng ta sắp bị đuổi đi rồi, chẳng còn nơi nào để sống đâu. Loại đàn ông nhu nhược như ông còn không mau giúp tôi!” Chu Oánh Bảo thở hồng hộc nhìn Lý Quốc Cường.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tung một cước, Chu Oánh Bảo hét lên một tiếng, con dao trong tay cô ta lập tức bay ra ngoài, đập thẳng vào tường, sau đó rớt xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt dùng chân đá ra xa, sau đó lạnh lùng nói: “Chỉ dao vào người khác là đã ba phần tội, cô không biết cô đã phạm phải tội uy hiếp người khác rồi ư? Nhiêu đó đủ để tôi cho cô vào tù vài năm rồi đấy.”
“Tôi nhổ. Đám nhà giàu các cô ức hiếp người nghèo chúng tôi, đây còn là thiên lý nữa không? Có bản lĩnh thì cô kiện tôi đi, kiện đi. Để tôi xem Kỷ đại tiểu thư như cô còn cần thể diện không! Tôi cũng không thiết sống nữa, nói cho các người biết, căn nhà này mà không giao ra, mấy người đừng mong sống yên ổn.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ căm giận của Lý Miểu và mẹ Lý Miểu, sau đó khẽ cười: “Vậy thì để xem là miệng cô cứng hơn, hay mạng tôi cứng hơn.”
Đang nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trần Manh Manh lập tức ra mở cửa.
Long Bân tiến vào, sau lưng dẫn theo bốn người đàn ông mang kính râm màu đen, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên đầu tóc húi cua.
“Đại tiểu thư.” Long Bân có chút lo lắng.
“Tôi không sao.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, sau đó dưới ánh mắt ngang ngược của Chu Oánh Bảo, cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
Luật sư bước tới trước mặt Lý Miểu và mẹ cô ấy, hỏi: “Bà Thái, bà chắc chắn căn nhà này của một mình bà chứ?”
Mẹ Lý Miểu gật đầu, đáp: “Phải, đây là của hồi môn mà bố mẹ tôi đã cho tôi. Trước đây ông ta ép tôi ly hôn, nhưng tôi không đồng ý, sau đó ông ta đã cưỡng ép tôi ký tên, cho nên chưa bàn đến chuyện căn nhà, bây giờ cũng đã ly hôn rồi, căn nhà này dĩ nhiên chỉ là của một mình tôi, ông ta không có phần.”