Lý Quốc Cường cũng rất khó xử, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh, sau đó lại nhìn hai mẹ con muốn chuyển ra ngoài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vợ sau đang rất bất mãn với ông.
“Lý Quốc Cường, tôi nói cho ông biết, nếu ông không lấy được căn nhà này, giữa tôi với ông sẽ không xong đâu!” Chu Oánh Bảo thấy Lý Quốc Cường do dự thì lập tức uy hiếp.
“Bà chị, tôi nói này, chị có hiểu luật pháp không đấy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Chu Oánh Bảo, hỏi.
Chu Oánh Bảo sửng sốt: “Đừng nói luật pháp với tôi, dân thường như chúng tôi không hiểu đâu. Tôi chỉ biết, trước đây Lý Quốc Cường đã từng hứa với tôi rằng, nếu tôi gả cho ông ta, căn nhà này tương lai sẽ là của tôi, cho nên tôi mới ở lại đây để chăm sóc con người tàn phế này! Hai năm rồi, lẽ nào tôi không nhận được thứ gì sao?”
“Cô, sáu mươi vạn cô đã cầm cả rồi, cái gì mà không nhận được thứ gì. Lòng tham của cô cũng vô độ quá rồi đấy!” Mẹ Lý Miểu tức đến phát run.
“Sáu mươi vạn kia đã tiêu hết từ sớm, bây giờ tôi không có tiền, cho nên các người đừng mơ đi được.” Chu Oánh Bảo giở trò vô lại.
Lý Miểu tức giận nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng muốn là hôm nay bằng bất cứ giá nào phải giành lấy cơ hội, nhưng lại sợ Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên không cần cô ấy đóng phim nữa, vậy thì sự kích động hôm nay e là sẽ khiến cho những ngày tháng sau này của mẹ cô ấy gặp khó khăn.
Trừ khi từ bỏ ngôi nhà này.
“Thế à? Chu Oánh Bảo đúng không? Kỷ Hi Nguyệt tôi nói cho cô biết, sau ngày hôm nay, bất cứ thứ gì cô cũng không nhận được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, sau đó lấy di động ra.
“Cô muốn làm gì?” Chu Oánh Bảo thấy Kỷ Hi Nguyệt cầm di động ra thì lập tức xông lên.
Kỷ Hi Nguyệt né: “Sao thế? Tôi không được gọi điện thoại luôn à?”
“Cô gọi điện thoại cái gì. Muốn gọi thì biến ra ngoài mà gọi, hai người cút ra ngoài cả đi!” Chu Oánh Bảo đẩy người.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đẩy lại, mà Chu Oánh Bảo đâu phải là đối thủ của cô, cho nên liền va vào chiếc tủ phía sau.
“Cô còn dám đẩy tôi, Kỷ đại tiểu thư giỏi giang nhỉ, tôi muốn kiện cô!” Chu Oánh Bảo oán hận nói.
Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho Long Bân: “Long Bân, tìm vài người lên đây, đưa thêm luật sư nữa. Trên đây đang có một gia đình xảy ra tranh chấp, để luật sư đến giải quyết sẽ tốt hơn.”
“Kỷ tiểu thư, cô muốn làm gì? Đây là việc riêng của gia đình chúng tôi, không cần cô nhúng tay vào!” Lý Quốc Cường cũng căng thẳng.
“Là con nhờ Kỷ tiểu thư giúp con và mẹ đấy! Bố, bố với bà ta rời khỏi đây đi, nhà này là của mẹ và con! Từ nay về sau chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
Lý Miểu cũng trở nên cứng rắn hơn, vì cô ấy đã muốn bộc phát từ lâu, bây giờ biết Kỷ Hi Nguyệt đứng về phía mình thì cô ấy còn kiêng dè gì nữa, điều cô ấy sợ hơn là sau này cô ấy và mẹ không có cuộc sống tốt đẹp.
Kỷ Hi Nguyệt rất thán phục khí thế quật cường của Lý Miểu, đồng thời cũng khâm phục tinh thần mạo hiểm và lòng dũng cảm nắm bắt cơ hội của cô ấy.
Cho nên cô càng tin rằng, nếu Lý Miểu có thể đóng《Đạo Thiên Cốt》, vai diễn nữ chính của cô ấy nhất định sẽ rất đạt.
“Mày!” Lý Quốc Cường vô cùng kinh ngạc, không ngờ con gái của mình lại vô tình như vậy.
“Khoảnh khắc ông thờ ơ nhìn bà ta đánh mẹ tôi, ông đã không còn là bố của tôi nữa!”Ánh mắt của Lý Miểu đầy thù hận, sau đó giơ hai tay lên, “Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà đứa con gái do ông sinh ra, ông lại vì bà ta đánh tôi thành ra như vậy, ông cảm thấy tôi không hận được sao?”
“Miểu.” Mẹ Lý Miểu thấy vết thương của con gái thì nước mắt lăn dài. Bà không phải không biết, chỉ là vẫn luôn chịu đựng, nhưng không ngờ con gái lại vì bà mà hy sinh nhiều đến vậy.
Bà cảm thấy hổ thẹn với con gái, lẽ ra bà nên đồng ý với con bé rời khỏi chỗ này sớm hơn. Căn nhà này có gì để bà không cam tâm, quan trọng là con gái của bà được vui vẻ.
“Mẹ, thấy mẹ bị người phụ nữ này ngược đãi hành hạ, mẹ có biết con gái khó chịu thế nào không?” Lý Miểu bật khóc, “Người đàn ông này giả vờ như không nhìn thấy, ông ta sao xứng làm bố của con được!”
“Lý Quốc Cường, ông thấy rồi chứ? Chết tâm chưa? Còn không mau đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà đi!” Chu Oánh Bảo lập tức xúi bẩy.