Luật sư khẽ gật đầu: “Vậy bây giờ bà muốn lấy lại căn nhà, đuổi hai người này ra ngoài đúng không?”
“Thái Cầm Hoa, bà đừng vô lương tâm! Trước đây khi ly hôn, tôi không đòi nửa căn nhà là vì thấy bà đáng thương đấy.” Lý Quốc Cường sốt ruột nói.
“Căn nhà này vốn dĩ là bố mẹ tôi cho tôi, một đồng ông cũng không bỏ ra mà còn không biết xấu hổ đi nói của ông có một nửa ư! Ly hôn là do ông đề nghị, cho nên chính ông đã tự vứt bỏ cơ hội chia đều. Giờ này ông còn nói được câu như vậy, ông tưởng tôi là con ngốc đấy à?” Mẹ Lý Miểu sắc bén nói, sau đó bắt đầu ho khan, xem ra sức khỏe rất yếu.
Chu Oánh Bảo vừa nhìn là đã thấy không ổn, cô ta lập tức náo loạn la hét, kết quả bị hai vệ sĩ tóm lại, còn bị dán băng keo vào miệng.
Giằng co tranh chấp không dứt, Lý Miểu và mẹ đành phải bàn bạn với nhau một lúc, sau đó Lý Miểu lên tiếng: “Luật sư, anh thấy thế này ổn không. Tôi với mẹ tôi sẽ chuyển ra ngoài trước, để cho bọn họ sống ở đây thêm ba tháng. Sau ba tháng, chúng tôi sẽ lấy lại căn nhà, được không?”
“Đương nhiên được. Vốn dĩ là nhà của các cô, cho nên các cô có thể tùy ý sắp xếp.” Luật sư đáp.
Lý Quốc Cường lúc này đã nghẹn lời, Chu Oánh Bảo thì dù đã bịt miệng nhưng vẫn cứ ư ư náo loạn, hiển nhiên là không đồng ý.
Kỷ Hi Nguyệt để Long Bân xử lý chuyện này, cô kêu Lý Miểu ra ngoài.
“Lý Miểu, cô vẫn còn là người của đài truyền hình Hương Thành, nên tôi hy vọng cô sớm chấm dứt hợp đồng với bên đó, như vậy cô mới có thể ký hợp đồng với Húc Nguyệt của tôi. Bây giờ cô chưa nổi tiếng, việc chấm dứt hợp đồng sẽ rất dễ dàng. Nếu không chắc ăn, cô tìm cớ để bị sa thải đi. Nhưng lỡ có bị vi phạm hợp đồng, tôi sẽ cho cô tiền thanh lý hợp đồng.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với Lý Miểu.
Lý Miểu gật đầu: “Cảm ơn cô, Kỷ tiểu thư. Nếu lần này không có cô, cũng không biết là tôi với mẹ phải chịu oan ức tới khi nào. Tôi đều nghe cô hết.”
Kỷ Hi Nguyệt vỗ nhẹ vai cô ấy: “Không sao đâu. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần cô diễn xuất thật tốt là được. Tôi thấy mẹ kế của cô là người rất xấu xa, sau này không khéo lại gây rắc rối cho cô đấy.”
Sắc mặt Lý Miểu rất nhợt nhạt: “Tôi thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xấu xa như vậy, bố tôi đúng là đã bị quỷ ám. Nhưng chỉ cần mẹ tôi không bị uy hiếp, tôi cũng không cần kiêng dè bà ta nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng thể gọi điện thoại cho tôi. Chuyện gì giúp được, tôi sẽ cố gắng giúp cô.”
Lý Miểu cảm động, gật đầu đáp: “Kỷ tiểu thư, cô yên tâm. Cô cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng nắm bắt, tập trung diễn xuất để báo đáp cô.”
Kỷ Hi Nguyệt rất hài lòng. Lúc cô và Trần Manh Manh ra khỏi nhà Lý Miểu đã là hai giờ chiều, hai người chưa ăn cơm trưa nên đói đến nỗi da bụng dính da lưng.
Long Bân vẫn đi theo bọn cô, nhưng trước tiên là anh ta phải tìm Tiêu Ân để Tiêu Ân kiếm người giải quyến mấy công việc phía sau. Xét cho cùng Chu Oánh Bảo cũng là một người phụ nữ khá điên loạn, sợ cô ta sẽ làm hại đến Lý Miểu và mẹ cô ấy.
Kỷ Hi Nguyệt đưa Trần Manh Manh đến Húc Nguyệt, để cô ấy tham quan một vòng, thuận tiện ăn cơm trưa luôn. Cô cũng muốn tìm Cố Cửu để nói chuyện.
Nhưng không ngờ văn phòng của Cố Cửu lại đóng kín cửa, bên ngoài còn có lão Khôi đứng canh.
“Đại tiểu thư, sao cô lại đến đây? Cậu chủ đang bàn chuyện với Cố thiếu.” Lão Khôi nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, nhớ lại lời của Triệu Vân Sâm. Triệu Húc Hàn đến tìm Cố Cửu có liên quan gì tới chuyện cô chấn thương tâm lý gì đó không nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa bước vào.
“Tiểu Nguyệt, Hàn thiếu nói hôm nay cô đi dạo phố với bạn thân, sao rãnh rỗi đến đây vậy?” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt thì có chút căng thẳng và hơi ngượng ngùng. Dù gì thì bây giờ Triệu Húc Hàn đã biết anh ấy thích người phụ nữ này.