Lưu Uy vội vàng kéo cậu ấy lại: “Lâm Dương, không sao không sao, tôi quen rồi. Cậu mặc kệ bọn họ đi là được.” Nói rồi nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, “Cô đây là người của công ty điện ảnh và truyền hình mới sao?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, khẽ cười nhìn cậu ấy.
“À thì, chuyện là, cô có thể xem qua kịch bản của tôi được không?” Lưu Uy lôi một cuốn tập nhàu nát từ trong túi quần ra, “Đây là cuốn mở đầu, cô cảm thấy tôi có hy vọng không?”
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ cậu ấy luôn mang theo kịch bản bên người, cô bất ngờ nhận lấy.
“Tôi nói nghe nè bạn học, cô đừng xem nữa, thật sự không có khả năng đâu.” Tôn Kiền lại ngăn cản.
“Câm miệng!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói.
Bốn người đàn ông đều bị cô làm cho hết hồn, ngay cả Trần Manh Manh cũng bị khí thế bức người của Kỷ Hi Nguyệt dọa cho ngây người.
“Ê, bạn học nữ, cô kêu ai câm miệng?” Lỗ Binh lộ vẻ lưu manh.
Kỷ Hi Nguyệt đã lật kịnh bản ra xem, không thèm để ý đến cậu ta.
Lưu Uy xoay người cầu xin: “Tôn Kiền, Lỗ Binh, lát nữa tôi lại giúp các cậu chạy việc vặt. Đây là cơ hội của tôi, các cậu có thể đi trước được không?”
“Lưu Uy, cậu khá biết điều đấy. Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, đề phòng cậu lại bị sập cửa vào mặt thì càng ngày càng thất vọng. Theo chúng tôi còn có thịt ăn, còn cậu tự dựa vào chính mình thì chỉ có uống gió Tây Bắc mà sống thôi.” Tôn Kiền nói, nhưng ánh mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang đọc kịch bản với vẻ tức giận.
“Tôi biết tôi biết, vẫn đang thử thôi mà?” Lưu Uy cười nói.
Lâm Dương không nhìn được nữa: “Các cậu suốt ngày cứ theo đuôi Lưu Uy, người không biết còn tưởng các cậu là đàn em của cậu ấy đấy.”
“Ê ẻo lả, muốn ăn đấm đúng không?” Lỗ Binh tức giận nói.
“Bố mày thấy gai mắt đấy!” Lâm Dương cũng bực mình.
“Bố mày? Haha, phụ nữ như cậu mà cũng đòi xưng bố mày?! Đi diễn vai thái giám của cậu đi!” Lỗ Binh chế giễu.
Lâm Dương tức đến run người, xông lên muốn đánh nhau thì bị Lưu Uy ôm lại: “Bỏ đi bỏ đi, bọn họ trước giờ vẫn như vậy mà. Lâm Dương, cảm ơn cậu, tôi không sao đâu, đừng vì tôi mà đánh nhau.”
Lâm Dương nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Lưu Uy thì đành phải bỏ qua, nhưng vẫn nhìn Tôn Kiền và Lỗ Binh bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Tiểu Nguyệt, thế nào?” Trần Manh Manh thấy Kỷ Hi Nguyệt đã lật xem được vài trang, vội vàng hỏi.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất kích động, nhưng cô không thể biểu hiện quá lộ liễu.
Sau đó cô đóng cuốn tập lại. Lưu Uy căng thẳng nói: “Bạn học, cô, cô cảm thấy kịch bản của tôi thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi nói: “Khoảng mười tập đầu tiên nội dung không bám sát chủ đề, đọc có chút lộn xộn. Mặc dù kết cấu tổng thể rất hay, nhưng ấn tượng ban đầu bao giờ cũng giữ vai trò chủ đạo đối với khán giả, cho nên sức hấp dẫn của tập thứ nhất và tập thứ hai vẫn còn rất yếu.”
“Haha, chết chưa hả tên mập? Nhìn thấy rồi chứ! Cậu còn chưa chịu bỏ cuộc đúng không? Định đi khắp nơi để tự làm xấu mặt mình à? Đi thôi đi thôi!” Lỗ Binh ôm lấy cổ Lưu Uy, muốn kéo cậu ấy đi.
Sắc mặt của Lưu Uy rất khó coi, trong lòng vô cùng thất vọng. Lẽ nào mình thật sự không thể làm biên kịch?
“Nhưng mà, từ mở đầu này có thể nhìn ra toàn bộ câu chuyện của cậu rất sáng tạo, hơn nữa đây còn là một bộ phim giả tưởng. Những tình cảnh và các loại vũ khí, quái thú mà cậu miêu tả trong đây rất đặc sắc. Nếu đoạn trước có thể tối ưu hóa thì vẫn có thể xem đây là một kịch bản xuất sắc.”
Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp.
Lưu Uy ngây người, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy, vậy tôi có cơ hội được ký hợp đồng làm biên kịch không?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chúc mừng cậu, cậu đã trở thành biên kịch chính thức của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Có thời gian rãnh thì đến báo danh ký hợp đồng nhé, không cần phỏng vấn đâu.”
Tất cả mọi người đều há hốc, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ không thể tin nổi.