“Bạn học, cô, cô nói thật không? Cô là người của công ty điện ảnh và truyền hình sao?” Lưu Uy kích động đến phát run.
“Tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt, là một trong những vị chủ tịch sáng lập ra Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, như vậy cậu đủ tin rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra, “Hoan nghênh cậu gia nhập Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Tôi tin, cậu chắc chắn sẽ trở thành một nhà biên kịch tài ba.”
“OMG!” Lâm Dương nhìn Kỷ Hi Nguyệt thét lên.
Cậu ta không ngờ cô gái xinh đẹp này là một trong những vị chủ tịch của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, càng không ngờ cô chính là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải.
“Mẹ kiếp, cô lừa người đấy à?” Lỗ Binh trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Lừa các cậu làm quái gì! Cô ấy là Kỷ Hi Nguyệt, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Mục đích cô ấy đến đây hôm nay là để tuyển chọn nhân tài đấy!” Trần Manh Manh bực bội nói.
Lưu Uy đột nhiên bật khóc, cậu béo này khóc lên nhìn rất thảm thiết, y như một đứa trẻ mồ côi tìm lại được mẹ ruột của mình, nức nở nghẹn ngào, vô cùng đau khổ.
“Lưu Uy, đừng khóc nữa, cơ hội đến rồi. Ngày mai tôi với cậu cùng đi nhé, tôi cũng đến để báo danh. Đừng khóc nữa, chúng ta đã gặp được quý nhân rồi.” Lâm Dương an ủi cậu ấy.
“Ừm ừm.” Lưu Uy vừa khóc vừa gật đầu, khóc như một đứa trẻ, làm Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn sụt sùi theo. Kiếp trước cô đâu biết Lưu Uy còn có khoảng thời gian khổ sở như vậy.
Lúc biết đến cậu ấy đã là lúc cậu ấy nổi tiếng, đâu có ngờ thời sinh viên ngày nào cậu ấy cũng bị ức hiếp.
Lỗ Binh và Tôn Kiền đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ là sự việc lại thay đổi nhanh như vậy.
“Tôi thấy chắc chắn là giả đó. Lưu Uy, cậu đừng để bị lừa, đi thôi! Làm biên kịch gì chứ, làm đàn em của chúng tôi không tốt sao! Đi thôi!” Lỗ Binh kéo Lưu Uy đi.
Lưu Uy còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lỗ Uy kéo đi.
“Dừng tay!” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhìn nổi nữa: “Nếu các cậu là bạn học hoặc là bạn chơi của Lưu Uy, lẽ ra các cậu nên vui mừng cho cậu ấy mới phải, làm như vậy có phải quá thất đức rồi không? Hơn nữa, tôi cũng nói cho các cậu biết, Lưu Uy nhất định sẽ xuất sắc hơn người, sau này có lẽ các cậu còn phải ngưỡng vọng cậu ấy đấy.”
“Haha, Kỷ tiểu thư, cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải chứ không phải là nhà tiên tri. Vả lại, chúng tôi đối xử với tên mập thế nào cô quản được chắc?” Lỗ Binh lộ vẻ ngang tàng.
“Mập, đi thôi. Nhớ là ngày mai không được phép đi báo danh! Nếu không sẽ đánh gãy cái chân của cậu!” Tôn Kiền nói ra lời lẽ uy hiếp.
“Các cậu!” Lâm Dương kinh ngạc đến phát ngốc, “Sao các cậu có thể làm như vậy? Các cậu làm như vậy là phạm pháp đấy!”
“Ẻo lả, cút ra! Đừng dại dột chen vào chuyện của người khác, không lại bị đánh bây giờ!” Lỗ Binh vừa túm lấy Lưu Uy đang đau đớn thét lên, vừa uy hiếp Lâm Dương.
Kỷ Hi Nguyệt kéo Trần Manh Manh và Lâm Dương lại: “Ở phía sau nhìn đi.”
Lâm Dương và Trần Manh Manh sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt đã bước lên phía trước: “Buông Lưu Uy ra. Bây giờ cậu ấy đã là người của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt tôi, sau này mong hai người các cậu đừng quấy rối uy hiếp cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ cho các cậu biết thế nào đối nhân xử thế.”
“Aiyo, Kỷ tiểu thư, cô muốn đánh nhau à?” Lỗ Binh nhìn tư thế của Kỷ Hi Nguyệt, buồn cười nói.
Một cô gái chân yếu tay mềm mà đòi đánh nhau với hai thanh niên sức dài vai rộng?
“Buông Lưu Uy ra rồi xin lỗi cậu ấy, tôi sẽ không truy xét.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn hai nam sinh.
Lưu Uy vội vàng nói: “Kỷ tiểu thư, tôi, tôi không sao. Cô, cô tuyệt đối đừng để bị kích động.” Vừa nói vừa lắc đầu.
Nhưng trong lòng cậu ấy rất cảm động. Đây là lần đầu tiên có người, còn là một cô gái ra mặt vì cậu ấy như thế này. Từ lúc cậu ấy hiểu chuyện là đã bị người khác bắt nạt.