Kỷ Hi Nguyệt, Trần Manh Manh và Lâm Dương không dễ dàng gì mới giải tán được nhóm sinh viên nhiệt tình hưng phấn, cả ba thở phào nhẹ nhõm.
Trên băng ghế dài dưới tán cây, Lâm Dương nói: “Trần Manh Manh, cậu còn ở Cảng Long à? Không tới Húc Nguyệt sao?”
Trần Manh Manh đáp: “Đợi quay xong bộ phim này mình sẽ ký hợp đồng với Húc Nguyệt.” Cô ấy nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười, trong lòng rất cảm kích cô bạn thân này.
Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng không biết kiếp này mình có cơ hội để đóng phim không, vì vậy cô ấy sẽ cố gắng đóng phim để báo đáp lại người bạn tốt này. Nếu có cơ hội, cô ấy cũng muốn giúp cô kiếm thật nhiều tiền.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang xem danh sách, đột nhiên từ bên đường có một anh chàng béo núc ních đang thở hồng hộc chạy lại đây, theo sau còn có hai nam sinh khá là đẹp trai.
“Lưu Uy kìa. Đáng ghét quá, hai tên đằng sau chắc chắn lại bắt nạt cậu ấy.” Lâm Dương nhìn thấy thì cất giọng the thé, còn tỏ ra tức giận.
“Lưu Uy! Cậu không sao chứ?” Lâm Dương đứng lên đón lấy chàng béo Lưu Uy.
Kỷ Hi Nguyệt đang đọc danh sách, nghe thấy tên Lưu Uy liền ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Lưu Uy mồ hôi nhễ nhãi, sau lưng là khuôn mặt chế nhạo của hai nam sinh.
“Lưu Uy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trần Manh Manh, hỏi.
Trần Manh Manh gật đầu: “Phải, cậu ấy là Lưu Uy, mọi người đều nói cậu ấy có vấn đề, hay suy nghĩ miên man và chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nhưng cậu ấy và Lâm Dương có mối quan hệ rất tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng rất kích động, quả thực xem danh sách cô không hề có ấn tượng, nhưng nghe đến cái tên này cô mới nhớ ra kiếp trước Điện Ảnh và Truyền Hình Tông Hoành có nhận một nhà biên kịch tên là Lưu Uy.
Kịch bản của tên này đều là ngựa thần lướt giớ tung mây*. Ban đầu không mấy ai ưa chuộng, mãi cho đến khi kịch bản ma thuật ‘Vị Thần Của Bầu Trời’ nổi tiếng sau một đêm, những bộ kịch bản trước đó của cậu ấy mới được mọi người tranh mua. Kịch bản nào của cậu ấy cũng giàu trí tưởng tượng, khai thông trí óc. Thật không ngờ cậu ấy lại là bạn học chung trường với Trần Manh Manh.
(Ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc, bó buộc – nguồn: Vtudien.)
Lưu Uy nhìn thấy Lâm Dương thì ngượng ngùng nói: “Lâm Dương, tôi không sao. Nghe nói cậu ký hợp đồng với công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt rồi à?”
“Lâm Dương, là thật sao?” Một trong hai nam sinh phía sau cũng tò hò hỏi.
Lâm Dương gật đầu: “Cũng có thể xem là vậy. Tiểu Nguyệt đã đồng ý cho tôi ký hợp đồng với Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Tuần sau tôi sẽ đến ký hợp đồng. Lưu Uy, các cậu đây là?”
Lưu Uy khẽ lau mồ hôi: “Tôi, tôi có vài kịch bản, muốn gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình xem. Tôi muốn làm nhà biên kịch.”
“Lâm Dương, cậu cứ coi như đang nghe chuyện cười đi. Tên mập này trước đây đã đi tìm ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn để gửi rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có. Bây giờ nghe cậu được công ty điện ảnh và truyền hình ký hợp đồng, nên mới liều mạng chạy đến đây, cậu ta muốn chuyển sang gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình mới.”
“Tôn Kiền, tôi chỉ muốn nắm bắt cơ hội thôi mà. Nhiều khi các thương hiệu lâu đời không được nhưng công ty điện ảnh và truyền hình mới sẽ thích tác phẩm của tôi thì sao!” Lưu Uy đỏ mặt nói.
“Haha, mắc cười quá đi mất. Dựa vào mấy cái kịch bản yêu ma quỷ quái của cậu á? Ai mà thích cho được. Cậu ấy à, vẫn nên làm chân sai vặt mua nước cho chúng tôi để kiếm chút tiền boa thì hơn!” Tôn Kiền mỉa mai.
Lâm Dương tức giận mắng lại: “Sao các cậu cứ bắt nạt Lưu Uy thế nhỉ? Cậu ấy rất có năng khiếu đấy biết chưa hả?”
“Bắt nạt gì chứ? Chúng tôi đang tạo điều kiện cho cậu ta kiếm tiền thì có, nếu không học kỳ sau cậu ta sẽ phải thôi học đấy.” Một nam sinh khác tên Lỗ Binh nói, “Là chúng tôi đang giúp cậu ta đấy!”
“Vậy thì các cậu cũng đâu cần làm như đang sai khiến người hầu với cậu ấy chứ!” Lâm Dương vẫn tức giận như cũ.
“Ẻo lả như cậu, lại không phải là bạn gái của cậu ta, có cần phải bảo vệ cậu ta như vậy không? Lẽ nào các cậu là một đôi? Mập mạp mà kết hợp với ẻo lả, quả thực rất xứng đôi, haha.” Tôn Kiền và Lỗ Binh đột nhiên phá lên cười.
“Các cậu quá đáng lắm rồi đấy!” Lâm Dương xông lên muốn đánh nhau.