Trong lúc này, tại Tĩnh Thảo Viên, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện ở đó, trông có vẻ như là người khá thân thuộc với Tĩnh Thảo Viên.
“Đây là Hợp Hoan Hương, đem nó thả vào lọ nước hoa của Dương tịnh hương. Nhớ, chỉ một lượng nhỏ, làm thật khéo léo vào.”
Bóng dáng căn dặn một hồi rồi rời đi rất nhanh khỏi Tĩnh Thảo Viên.
Đêm, Mộ Dung Vu Quân trở về trong bộ dáng của Mộ Dung Vu Đình. Đón anh là Thịnh Như Lan.
“Vu Đình à, cô chờ cháu mãi, cô có chút chuyện cần bàn với cháu.”
Mộ Dung Vu Quân không nghĩ được người phụ nữ này tới tìm mình. Trong lòng anh cũng có chút tính toán, chờ xem rốt cuộc đối phương muốn gì. Trong thân phận là Mộ Dung Vu Đình anh buộc phải mềm mỏng với Thịnh Như Lan.
“Xin mời!” Mộ Dung Vu Đình khách khí nói.
Thịnh Như Lan vui vẻ bước theo, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ trước đến giờ, Thịnh Như Lan chưa bao giờ cảm thấy hưởng thụ vị thế của mình như hiện tại khi bước chân đến Tĩnh Thảo Viên.. Bà ta tự nói với chính mình:
“Ít nhất Mộ Dung Vu Đình còn cho mình mặt mũi. Ngược lại Mộ Dung Vu Quân cứng nhắc kia lại thực sự phũ phàng tới mức tuyệt tình. Chuyện ngày hôm nay ra cơ sự này cũng chính vì sự ngạo mạn quá mức của cậu ta.”
“Hôm nay cô tìm cháu có chuyện gì?” Mộ Dung Vu Đình lên tiếng nói, thanh âm đều đều nhưng khách khí, khác hẳn với ngữ khí lạnh như băng của Mộ Dung Vu Quân.
Thịnh Như Lan vui vẻ ra mặt, cảm thấy người đàn ông trước mặt này sẽ dễ thỏa hiệp.
“Cháu cũng biết thời gian trước anh trai cháu là người lãnh đạo tập đoàn, cũng ra sức vì dòng họ chúng ta mà không ngại điều gì cả.”
Mộ Dung Vu Đình khẽ nhếch môi mỏng lên, anh thừa biết người phụ nữ này bóng gió xa xôi, rào trước đón sau như thế chắc chắn là vì cô con gái Mộ Dung Lan.
“Cô muốn đưa Dung Lan trở về phải không?” Mộ Dung Vu Đình không vòng vo mà nói thẳng.
Thịnh Như Lan mừng như bắt được vàng, đối phương đã trực tiếp như vậy thì bà ta cũng không tiện nói nhiều làm gì.
“Dung Lan dù sao cũng từng là cánh tay phải của anh trai cháu. Lúc này Bạch Đình đã như vậy, anh trai cháu cũng không thấy đâu, còn Hứa Điền Khanh lại là kẻ ác nhân, chúng ta nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà... Nghĩ tới nghĩ lui, cháu vẫn nên có tâm phúc của riêng mình. Người ngoài không thể bằng người nhà được cháu ạ.”
Mộ Dung Vu Đình gật gù tỏ vẻ đồng tình. Thịnh Như Lan theo đó hai mắt sáng như sao cũng không nhịn được mà vui vẻ ra mặt.
“Vậy...” Thịnh Như Lan không dám nói hết câu, chỉ lấp lửng.
“Cháu nghĩ là cứ chờ một thời gian nữa, nếu như anh cháu không trở về thì chúng ta sẽ nói tiếp. Hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra, mọi chuyện chưa ngã ngũ, nếu như cháu đưa Dung Lan về, khi ấy anh trai cháu trở lại, cháu cũng khó nói.”
Mộ Dung Vu Đình lên tiếng nói, anh nhớ lời Dương tịnh hương từng nói với anh con dao ngọt sẽ đoạt mạng, cũng là Dương tịnh hương nói trong việc dùng người thì nên mềm mỏng, lúc cần cương thì phải cương, lúc cần nhu phải nhu, linh hoạt khéo léo sẽ thành công.
Thịnh Như Lan cười khổ. Bà ta cứ nghĩ Mộ Dung Vu Đình là người dễ thỏa hiệp. Không ngờ, Mộ Dung Vu Đình lại còn cao tay hơn, nói mà không khiến người khác bắt lỗi được mình, có ấm ức cũng không cách nào phản bác.
“Cháu cũng rất muốn có một tâm phúc bên mình. Nhưng... cháu cũng không dám dùng người mà anh trai cháu từng xử lý, điều này có khác nào công bố với mọi người cháu đối đầu anh ấy. Cháu không thể nào... Mong cô hiểu.”
Mộ Dung Vu Đình quả nhiên là một phiên bản mềm dẻo của Mộ Dung Vu Quân. Thịnh Như Lan có muốn nhưng không cách nào thay đổi được đối phương.
“Được rồi. Cô hiểu rồi. Coi như đứa con gái này của cô không còn cơ hội làm người nữa.”
Thịnh Như Lan rơi nước mắt, nói chuyện không được thì người phụ nữ này lại chơi bài yếu mềm. Nhưng bà ta không biết rằng, bên trong khuôn mặt của Mộ Dung Vu Đình lại là con người của Mộ Dung Vu Quân, lời đã nói ra không bao giờ rút lại, người đã phạm sai, anh không bao giờ dùng lại, đặc biệt là kẻ dựa vào tình cảm mà làm càn, qua mặt anh, thậm chí phản anh như Mộ Dung Lan.
“Cô cứ về trước, chờ một thời gian nữa cháu sẽ nghĩ cách vẹn cả đôi đường.”
Mộ Dung Vu Đình liền dùng kế trì hoãn. Trong hoàn cảnh hiện tại thì không còn đường nào hay hơn nữa cả.
Thịnh Như Lan vẫn khóc nhưng lòng cũng có phần khấp khởi. Nếu như Mộ Dung Chính có điểm yếu, bà ta có thể dựa vào đó để thực hiện ý đồ thì Mộ Dung Vu Đình bà ta cũng phải tìm cho ra. Hoặc nếu anh không có điểm yếu, Thịnh Như Lan sẽ tạo điểm yếu. Cứ thế, bà ta mới đạt được mục đích của mình.
“Nếu như vậy... thì trăm sự nhờ cháu. Dung Lan là tất cả đối với cô.”
“Được, cô cứ về trước đi.”
Thịnh Như Lan quay người mà không quên cảm ơn Mộ Dung Vu Đình rối rít. Quyền sinh sát vẫn trong tay chi cành của Mộ Dung Vu Quân và Mộ Dung Vu Đình vậy nên dù có trăm tính, ngàn tính vẫn phải vượt qua cái núi lớn này.