Thịnh Như Lan rời khỏi Tinh Thảo Viên ngay sau đó. Mộ dung vu quân nhìn bóng bà ta khuất khỏi tầm mắt rồi mới bước về thư phòng mình.
Thịnh Như Lan thay vì lên xe ô tô để trở về thì lại thong dong tản bộ. Bà ta gồng mình cả đời bên cạnh một người chồng gần như đã phế, hy sinh tính toán vì con gái thì nay con gái cũng rơi vào một hố sâu không lối thoát. Mỗi ngày vẫn cứ mưu tính, trù dự sao cho trọn vẹn, sao có thể cứu được con gái mình. Nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng thấy thật đáng thương.
“Xịch!” Đột ngột một chiếc ô tô vượt lên trước Thịnh Như Lan rồi đỗ xịch trước mặt bà ta. .
“Mau lên đi.” Từ trong xe, tiếng người đàn ông khẽ vang lên.
Thịnh Như Lan không ngó vào trong cũng biết người trong xe là ai. Bà ta liền bước theo, mở cửa xe trèo lên.
“Bác Chính. Bác thế nào rồi?”
“Cô hỏi tôi sao? Sao tôi thấy cô lợi dụng tôi xong rồi, Mộ dung vu quân cũng đã mất tăm mất tích rồi thì cô lại quay sang bợ đít Mộ dung vu đình nhỉ?”
Mộ Dung Chính ngồi ngay bên cạnh, không hề quay nhìn đối phương, nhưng từng lời nói sâu cay vô cùng.
Thịnh Như Lan nở một nụ cười khổ. Xem ra Mộ Dung Chính đã theo dõi từng chút đường đi nước bước của bà ta. Thịnh Như Lan đổi giọng ngọt ngào, dịu dàng hiếm thấy:
“Bác Chính à, chuyện đâu còn có đó. Cháu cũng chỉ vì sốt ruột chuyện con gái mà thôi. Với lại, cháu cũng đã giúp bác không ít trong việc hạ Mộ dung vu quân lần này. Nếu như không phải cháu tra ra Hứa Điền Khanh có qua lại với một gã lạ mặt thì cháu có thể lợi dụng cô ta sao?”
“Đúng. Chuyện này là công của cô. Nhưng, vì cô quá tự tin nên để Mộ dung vu quân thoát trong chân tơ kẽ tóc. Mộ dung vu quân còn chúng ta còn phải lo lắng.”
“Vậy nên cháu mới cần Mộ dung vu đình. Chỉ cần có cậu ta chúng ta sẽ thắng lớn, bác cũng có thể mượn tay em ruột Mộ dung vu quân mà hạ bệ cậu ta, báo thù cho con trai mình.” Thịnh Như Lan nói lời sắc bén đánh thẳng vào tâm lý của Mộ Dung Chính đó là đau lòng vì cái chết của con, hận thù vì đối phương hại chết con mình.
“Được. Xem như cô liệu sự như thần. Nhưng, có một chuyện tôi vẫn rất lăn tăn.” Mộ Dung Chính đổi sắc mặt, ngữ khí cũng thận trọng vài phần.
“Là chuyện gì ạ?” Thịnh Như Lan tỏ vẻ tò mò. Đôi mắt bà ta đảo qua phía Mộ Dung Chính để nhìn rõ hơn biểu cảm của đối phương, cũng từ đó tìm ra được rốt cuộc quan điểm của đối phương trong câu chuyện sắp tới đây là gì.
Người xưa có câu “Hiểu người thì thành công”, Thịnh Như Lan đi được đến ngày hôm nay cũng là bởi hiểu Mộ Dung Chính, cũng hiểu Mộ Dung Vu Đình. Tiếc rằng, kẻ tính toán hại người thì tạo nghiệp, một khi đã tạo nghiệp rồi thì còn đâu phúc phần ngày sau nữa?”
Thịnh Như Lan có thể nhìn ra Mộ Dung Chính rất phiền muộn. Chắc chắn, chuyện ông ta bận lòng là chuyện lớn.
“Cô có biết danh tính của kẻ qua lại với Hứa Điền Khanh hay không? Sao tôi cảm thấy đối phương không đơn giản. Còn nữa, Hứa Điền Khanh thả thuốc giúp chúng ta như vậy, rồi mọi tội trạng bị quy về tay, một lời không kêu oan điều này cũng thực sự bất thường.”
“Ý bác là cô ta không muốn lộ danh tính người liên quan đến mình, thân phận của Hứa Điền Khanh không đơn thuần như vậy?” Thịnh Như Lan bắt đầu cất tiếng phán đoán. Kỳ thực Thịnh Như Lan rất thông minh, gặp chuyện có thể xử lý hoặc suy luận được ngay. Sự sắc sảo này của bà ta di truyền lại cho Mộ Dung Lan. Nếu mà nói, cô con gái của bà ta nếu không vì thứ tình cảm mềm yếu, sai trái dẫn đến lầm lỗi thì chắc chắn sẽ tiến rất xa trong sự nghiệp. Tiếc rằng...
“Đúng thế!” Mộ Dung Chính khẳng định.
Trong đầu Thịnh Như Lan như có thứ gì đó lóe sáng. Qủa nhiên, bà ta đã chủ quan không tính toán cẩn thận. Nói đúng hơn là nghĩ mọi việc vẹn toàn rồi nên không nhìn ra được một chút lòng riêng của kẻ khác. Bà ta nói:
“Có thể... mục đích của Hứa Điền Khanh cũng giống chúng ta... Và thật tình cờ là chúng ta tìm đến, tưởng rằng khống chế cô ta những kỳ thực lại cho cô ta mượn tay hại người?”
“Đúng như vậy.” Mộ Dung Chính theo đó lên tiếng nói. Thanh âm thâm trầm và đầy suy tư. Mái tóc đã bạc trắng của Mộ Dung Chính rủ xuống trán, che đi nếp nhăn nhưng cơ bản tiếng thở dài não ruột của ông ta đã nói lên tất cả.
Thịnh Như Lan yên lặng hồi lâu. Nếu đúng như lời Mộ Dung Chính nói thì thế lực phía sau Hứa Điền Khanh cũng thật đáng gờm. Họ là ai mà có thể khiến Hứa Điền Khanh bất chấp sinh mạng như thế? Thịnh Như Lan dõi mắt ra bên ngoài đường. Chính bà ta cũng buông tiếng thở dài y như Mộ Dung Chính.
Bên ngoài ánh đèn đường đã lên, thành phố lung linh muôn màu muôn sắc. Con người cũng vậy, muôn hình muôn vẻ rồi ẩn trong mỗi người lại là một con người khác. Con người nằm trong tổng thể xã hội giữa rất nhiều mối quan hệ cuối cùng chẳng còn mấy người giữ vững được sơ tâm, đều vì những chi phối, ân oán, tình thù mà mất đi bản chất ban đầu. Người này lợi dụng người kia, người kia lại mượn tay người này,... tất cả biến nhân tâm trở thành hình dạng méo mó. Cho đến một ngày nhìn lại cả một chặng đường dài ai cũng có lúc đau lòng và cảm thán cho chính phận mình.