Sáng, Hứa Điền Khanh trở về, Dương Tịnh Hương vẫn không ngủ, khi thấy Hứa Điền Khanh liền vội vã chạy ra.
“Thế nào rồi em?”
“Không có gì cả, em cũng bó tay rồi, em cũng tranh thủ đi nghe ngóng tin tức của cậu chủ nhưng vẫn không tìm thấy.”
Hứa Điền Khanh mệt mỏi ngồi xuống. Dương Tịnh Hương cũng đã thấm mệt vì hai ngày liên tiếp cô không ngủ, cơ thể rệu rã nhưng vì lo lắng cho Vu Quân, lo cho Bạch Đình, đêm qua Hứa Điền Khanh lại mạo hiểm một phen nên càng bất an.
“Nhìn chị sợ quá, chị nên đi nghỉ một chút.”
“Em nghỉ trước đi, chị không sao, đêm qua em vất vả rồi.” Dương Tịnh Hương khẽ nói. Trong lòng vẫn rất rối bời. Cô ngồi xuống ghế trong phòng chăm sóc đặc biệt của Bạch Đình, thẫn thờ nhìn những giọt truyền trên chai nước và kháng sinh đang treo trên cao.
“Những chuyện này tại sao lại xảy ra?” Dương Tịnh Hương tự hỏi chính mình.
Cô đã sống một đời bình ổn, một lớp vỏ ngoài êm đềm mà Diệp Vân Du vẽ lên cho cô, để cho cô không biết cách phòng bị, không biết cách nhìn cuộc sống này theo một hướng khác để rồi đến khi bản thân phát hiện mình bị lừa dối, mình bị người khác cố tình nuôi dưỡng thành một người không có sức phản kháng thì cuộc đời cô đã bước sang một trang mới.
Nhưng trang mới này chưa được bao nhiêu thời gian, nó luôn tồn tại hai thái cực, một: rất ngọt ngào, hạnh phúc, thái cực còn lại là thế giới phức tạp đầy những mảng tối đen, thậm chí là giết chóc. Dương Tịnh Hương chỉ biết bị động, để rồi ngày hôm nay cô mới thấm thía cái cảm giác đó, cảm giác bị rơi một lần nữa.
“Cạch!” Đột ngột cánh cửa mở ra, từ bên ngoài vị cảnh sát bước vào.
“Cô Hứa, mời cô đi cùng chúng tôi.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Dương Tịnh Hương giật mình lên tiếng hỏi.
Hứa Điền Khanh cũng đổi sắc mặt, không nói lên lời. Cô quay sang phía Bạch Đình, cúi xuống, cầm nhẹ lấy bàn tay cắm đầy kim truyền của anh ta, trao cho anh cái nhìn hỗn tạp nhất.
“Chúng tôi có lệnh bắt tạm giam cô Hứa để phục vụ công tác điều tra cho vụ việc liên quan đến thảm sát trong nhà Mộ Dung. Chúng tôi thu được kết quả chất độc mọi người nhiễm là do cô Hứa đây điều chế.”
“Cái gì?”
Dương Tịnh Hương giật mình. Cô quay sang Hứa Điền Khanh, khuôn mặt đối phương đã tái mét.
“Chuyện này là không thể nào, có phải có hiểu lầm gì, hay kẻ kia đổ tội cho Điền Khanh hay không?”
“Đêm qua cô Hứa đi đâu? Chúng tôi đã bám theo, đáng tiếc không tóm được kẻ liên lạc. Nhưng tôi có thể chắc chắn với cô Dương đây, cô và cậu chủ Mộ Dung đã nuôi cáo trong nhà.”
“Không. Đây là cố tình quy kết tội.” Dương Tịnh Hương bức xúc nói, cô chạy tới phía Hứa Điền Khanh nói:
“Điền Khanh, em nói gì đi, em không thể để mọi người nói em như vậy. Em không có làm mà.”
Nhưng đối diện với sự vội vã, hoảng loạn của Dương Tịnh Hương, Hứa Điền Khanh chỉ cúi đầu nín lặng.
“Chúng tôi đã lấy chất độc cất trong cốp xe mô tô của cô, tại hiện trường đêm qua chúng tôi cũng có ảnh chụp lốp xe trùng khớp với xe cô đang điều khiển. Nếu cô Dương không tin có thể đối chứng, vết đất bám trên bánh xe cũng là bằng chứng.”
Dương Tịnh Hương thấy mọi thứ như sụp đổ trước mặt mình. Cô nhìn Hứa Điền Khanh để chờ một lời đáp. Dù mọi bằng chứng có phơi bày trước mặt thì chỉ cần đối phương nói với cô một lời rằng “Em vô tội” cô sẽ tin. Nhưng, Hứa Điền Khanh lại nín thinh không nói gì.
“Mời cô Hứa theo chúng tôi.”
“Điền Khanh.” Dương Tịnh Hương gọi, nhưng không có ai đáp lời cô.
“Cô Dương, chúng tôi buộc phải rời nhà an toàn một lần nữa, nơi đây bị lộ rồi. Cô chuẩn bị đi.”
Dương Tịnh Hương ngồi sụp xuống. Sự việc diễn tiến quá nhanh khiến cô không sao hiểu nổi. Hứa Điền Khanh sao có thể phản bội cô? Sao có thể? Còn Bạch Đình, rõ ràng cô đã thấy tình cảm của đối phương dành cho Điền Khanh và ngược lại.
“Sao thế này? Sao thế này?” Dương Tịnh Hương nấc lên. Cô bật khóc tức tưởi.
“Không thể nào.”
Nước mắt rơi đẫm trên má Dương Tịnh Hương, cô không kìm được mà gào lên. Từ hôm qua tới giờ cô đã cố kìm nén, dù Vu Quân không có tin tức, dù Bạch Đình rơi vào hôn mê sâu, cô vẫn buộc mình mạnh mẽ, buộc mình cứng rắn bởi còn có Hứa Điền Khanh bên cạnh cô, sống chết có nhau. Nhưng bây giờ, niềm an ủi duy nhất của cô cũng tắt lịm.
“Không thể nào.”
Cô vẫn vừa khóc vừa gào thét. Vị cảnh sát cũng đứng sang một bên, để cho cảm xúc của cô vỡ òa trong nức nở. Dương Tịnh Hương cảm thấy nguồn sống như bị rút kiệt vậy. Chuyện của Hứa Điền Khanh chính là một cú đánh sau cuối khiến cho cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Cô Dương! Mười lăm phút nữa chúng ta sẽ đi. Chỗ này khả năng cao đã bị lộ, nếu còn chần chừ khi ấy chúng tôi không đảm bảo được an toàn cho cô và cậu Bạch đang bị thương nằm kia.”
Vị cảnh sát dường như rất thông cảm cho tình trạng hiện giờ của Dương Tịnh Hương nên cất tiếng nói giúp cô có cái nhìn thấu đáo và lý trí hơn, bên cạnh đó cũng chỉ rõ cho cô an nguy đang bị đe dọa, cô hãy tự biết cân nhắc nặng nhẹ.
“Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Dương Tịnh Hương nghe mấy lời này, tự bản thân cũng thức tỉnh. Cô lau nước mắt, nhanh chóng đứng lên. Phản ứng mạnh mẽ bất ngờ này của cô khiến vị cảnh sát cũng lấy làm bất ngờ. Không nhịn được, anh ta hỏi:
“Cô ổn chứ?”
“Không ổn cũng phải ổn. Nhờ các ông đảm bảo di chuyển nhẹ nhàng cho Bạch Đình. Anh ấy đã quá mệt mỏi rồi.” Cô nói. Trong tình huống này, người duy nhất còn lại chung chiến tuyến với cô là người đàn ông đang bất tỉnh trên giường kia. Dương Tịnh Hương chỉ có thể an ủi bản thân mình mạnh mẽ, để có thể bảo vệ Bạch Đình như anh đã cố hết sức bảo vệ cô, trung thành với Vu Quân và cô. Và hơn hết chính là cô cần mạnh mẽ để chờ tin của Vu Quân.
“Mình không thể gục ngã được.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Rất nhanh, cô bước theo vị cảnh sát, ngôi nhà an toàn lùi lại phía xa. Hành trình trước mặt này vẫn tồn tại rất nhiều dấu hỏi, nhưng nếu không đi, không bao giờ có được đáp án.