Dương Tịnh Hương lại chuyển đến một căn nhà an toàn khác. Chỉ vỏn vẹn trong ba ngày, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, đau thương, mất mát, phản bội. Ngoại trừ cố gắng, mạnh mẽ ra cô không có lựa chọn khác.
“Cô nên nghỉ một chút, nếu không thì cô sẽ không trụ nổi đâu.”
Dương Tịnh Hương chỉ biết thở dài, nghe tiếng vị cảnh sát nói cũng chỉ biết gật đầu
Người cảnh sát nói xong thì cũng ra khỏi phòng trả lại không gian cho Dương Tịnh Hương.
Ở đây là nhà an toàn, cảnh sát canh giữ nhưng không lộ danh tính, vì vậy Dương Tịnh Hương cũng không biết đối phương tên là gì, cũng không tò mò.
“Bạch Đình, bây giờ người biết mọi chuyện chỉ có mình anh thôi. Anh có thể tỉnh dậy và nói cho tôi biết có chuyện gì được không?”
Dương Tịnh Hương nhìn trân trân vào khuôn mặt im lìm đang nằm trên giường kia. Cô biết đối phương sẽ không đáp lời cô, nhưng ngoại trừ Bạch Đình còn ai sẽ cho cô được đáp án lúc này?
“Hết kháng sinh rồi.” Dương Tịnh Hương phát hiện ra một chai truyền đã cạn. Y tá sớm đã chuẩn bị cho cô một thùng kháng sinh được đánh dấu cẩn thận theo ngày, cũng hướng dẫn tỉ mỉ chu đáo. Cô liền theo đó làm theo.
“Rút kim ra khỏi ven cố định, cắm ống mới vào.” Dương Tịnh Hương vừa nói vừa làm vì sợ bản thân có sai sót. Cô thận trọng từng chút một vì sợ mình mạnh tay sẽ làm cho Bạch Đình đau hoặc vỡ ven khiến đối phương lại mất máu.
“Đây là...” Dương Tịnh Hương lập tức nhận ra trong lòng bàn tay Bạch Đình có thứ gì đó. Theo bản năng cô nhìn bốn phía xem có ai quan sát mình hay không rồi cầm nhanh vào tay. Mọi thao tác tiếp theo cô hoàn toàn bình tĩnh, coi như chưa từng thấy gì.
Mất chừng ba phút sau, Dương Tịnh Hương cũng đã thay được chai truyền cho Bạch Đình, cô lùi lại, cúi người cầm cái chai kháng sinh rỗng xếp vào thùng rác y tế. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi quay người đó,vật lấy được từ tay Bạch Đình đã chui tọt vào túi áo của cô.
“Bình tĩnh nào Tịnh Hương, phải thật bình tĩnh.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cố gắng để không lộ ra sơ hở gì. Trong hoàn cảnh như thế này, cô biết bản thân không thể tin ai. Sau mười phút, cô rời phòng, đi về phía nhà vệ sinh, đây là nơi duy nhất trong nhà an toàn không có camera.
Cô lấy từ túi áo ra thứ trong tay Bạch Đình, cảm giác mách bảo cô đây là một việc quan trọng.
“Đi theo nó.”
Chỉ một chữ vỏn vẹn được ai đó viết vào cái lá trà. Dương Tịnh Hương nhíu mày khó hiểu. Đây là ai đang nói với cô? Vu Quân hay chính là Hứa Điền Khanh trước khi đi tự hỏi.
“Khoan đã, lá trà này...” Dương Tịnh Hương nhìn kỹ hơn một chút. Cô mất mẹ từ nhỏ, thời gian ở bên cạnh không bao nhiêu, nhưng tư liệu về trà của mẹ cô cũng đã đọc hết, cũng rất say mê. Đây là lá trà đắng còn chưa được phơi hay ủ, nó chỉ hơi héo đi, chắc do đối phương bứt tạm trên đường để viết vào đó. Nghĩ lại, nó không thể của Vu Quân, nó chỉ có thể của Hứa Điền Khanh gửi vì khi Bạch Đình cấp cứu, y tá lấy ven, vệ sinh cơ thể cho anh ta chắc chắn sẽ thấy. Suy luận một chút, chiếc lá trà này là do Điền Khanh để vào mới đây.
Dương Tịnh Hương khẽ cười, nước mắt trào ra. Hứa Điền Khanh chắc chắn không thể phản bội cô, càng không thể phản bội Vu Quân. Cô hành động là có lý do.
“Phải thế chứ.” Dương Tịnh Hương như mở cờ trong bụng.
“Khoan đã... lỡ như là một dẫn dắt mình để bản thân mình rơi vào tay kẻ ác...” Dương Tịnh Hương lại rơi vào mơ hồ. Hứa Điền Khanh một lời không nói với cô, sao cô có thể tin được đây?
Dương Tịnh Hương cất lại lá trà rồi trở vào trong, cô sợ ngồi lâu quá sẽ gây ra nghi ngờ cho những người ở trong nhà an toàn này.
Địch ta bây giờ thật khó phân định, Dương Tịnh Hương cũng chẳng biết phải làm thế nào, làm ra sao.
“Vu Quân, em phải làm gì bây giờ?”
Khi cô rời khỏi Tĩnh Thảo Viên trong đêm, điện thoại cũng không mang theo, trong người không có một cái gì cả, cô không thể liên lạc ra bên ngoài điều đó có nghĩa là cô không có một tin tức nào cả.
“Cô đi nằm một chút. Nếu cô không an tâm thì cứ nằm ra cái giường kia, kéo màn gió chắn lại.” Có tiếng nói từ bên ngoài truyền vào. Vẫn là vị cảnh sát sáng nay.
“Tôi ổn, không sao cả.” Dương Tịnh Hương nói. Ở đây không có ai nói chuyện, nói vài câu với vị cảnh sát có khi lại là ý hay, cô có thể biết được vài thông tin cũng nên, nghĩ vậy cô cởi mở hơn một chút.
“Các vị vẫn chưa có thông tin nào từ Vu Quân sao? Còn Hứa Điền Khanh... cô ấy thật sự là...?”
“Về cậu Mộ Dung, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy, còn về Hứa Điền Khanh, chất độc đó là loại mới, có thể khiến người ta trúng qua đường hô hấp, nó không mùi, không vị nên hít vào lúc nào không hay, và nó đúng là công trình của Hứa Điền Khanh, chúng tôi đã tìm thấy nó trong chính phòng thí nghiệm của cô ta. Nhưng cho đến nay cô ta vẫn không khai gì, chúng tôi cần tìm thế lực đứng sau. Một mình Hứa Điền Khanh sẽ không dùng vũ khí đi cứa cổ và đâm từng người một được.”
Dương Tịnh Hương nín lặng không nói gì, miệng cắn đến bật máu.
“Vậy... ai trúng độc cũng rơi vào ảo giác sao?”
“Đúng. Họ sẽ bị ảo giác, rơi vào trạng thái thỏa mãn không phòng bị. Và đó là cơ hội để bọn ác ra tay trong một đêm đẫm máu tĩnh lặng.”
Dương Tịnh Hương nhớ lại, đêm mới cách đây ba ngày, cả biệt thự vẫn tịch mịch như vậy, không hề ồn ào nhưng lại lấy mạng biết bao người. Cô rời đi giữa đêm, qua xác bao người. Còn có Bạch Đình...
Dương Tịnh Hương bất giác rùng mình một cái. Những chuyện này vượt xa tầm suy nghĩ của cô.
“Hy vọng nếu như ông có tin của Vu Quân, có thể nói cho tôi biết. Có như vậy tôi cũng an tâm hơn.”
Trong lòng Dương Tịnh Hương lúc này có rất nhiều nỗi lo, trong đó là an toàn của Mộ Dung Vu Quân, chỉ cần anh còn, hy vọng còn.
“Cô Dương này, cô sống tại Tĩnh Thảo Viên đã lâu chưa?”
“Cũng được một thời gian rồi.” Dương Tịnh Hương không nói kỹ, chung chung trả lời.