Đến tối, chuyện Tĩnh Thảo Viên bị tấn công đã lên khắp các mặt báo và phương tiện truyền thông. Cảnh sát cũng rất nhanh tìm đến được bệnh viện để lấy lời khai từ Dương Tịnh Hương và Hứa Điền Khanh.
“Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối vì vậy nên hai người được coi là nhân chứng duy nhất của vụ án, chúng tôi sẽ đưa cả nạn nhân đang bị thương về nhà an toàn để tránh kẻ gây án ra tay.” Vị cảnh sát nói.
“Vậy... Vu Quân, mọi người có thấy anh ấy hay không?”
“Rất tiếc, chúng tôi vẫn không có tin.”
Dương Tịnh Hương thất vọng ngồi xuống. Cô thật tình không muốn chôn chân một chỗ chờ thông tin nhưng trong tình huống này cô không thể hành động một cách cảm tính được.
“Vậy... ở đó có được điều kiện chăm sóc tốt cho Bạch Đình không ạ?”
“Được, chúng tôi có cả một đoàn đội chuyên xử lý những chuyện này.” Vị cảnh sát nói.
Dương Tịnh Hương cùng với Hứa Điền Khanh trao đổi một chút cùng nhau rồi cũng quyết định theo cảnh sát về nhà an toàn.
Nửa đêm, Hứa Điền Khanh và Dương Tịnh Hương đều không ngủ được, Dương Tịnh Hương nói:
“Điền Khanh, em nghĩ chuyện lần này do ai làm?”
“Thực ra rất khó nói. Nhưng mà em cần xác minh độc mọi người trúng là độc gì. Có như vậy mới lần ra đầu mối. Hiện tại toàn bộ đội vệ sĩ ngầm của cậu chủ cũng mất liên lạc, trước đây Mộ Dung Lan là người chỉ huy, trong thời gian này, người mới lên vẫn đang chịu dẫn dắt đào tạo từ Bạch Đình. Xét tình hình này, đến cả Bạch Đình cũng bị thương nặng như vậy, đối phương lại dám ra tay tại Tĩnh Thảo Viên, không những thế một đòn lại nhanh và chí mạng đến vậy đoán chừng là một thế lực lớn. Đây là nguyên nhân em không thể liều lĩnh để cho chị về đó nộp mạng được. Bây giờ, cậu chủ không có tin tức, một là cậu ấy đang án binh bất động, tìm cách đối phó lại, nếu chị rơi vào tay bọn chúng, cậu chủ từ chủ động thành bị động. Ngược lại, nếu như cậu ấy ở trong tay họ, bản thân chị ở bên ngoài, tính uy hiếp không cao, cậu ấy còn cơ may tự thoát được.”
Hứa Điền Khanh phân tích một hồi. Bình thường cô gái này im hơi lặng tiếng, nhưng một khi có chuyện xảy ra, Dương Tịnh Hương mới thấy người mà Mộ Dung Vu Quân đào tạo thực rất không tầm thường.
“Vậy... làm sao để lần ra độc là gì? Em cần có mẫu trúng độc phải không?”
“Em có rồi, Bạch Đình trúng, trong máu của anh ấy có. Vậy nên đêm nay chị ở lại, em mạo hiểm về phòng thí nghiệm một phen.”
Dương Tịnh Hương thoáng rùng mình một cái, khẽ nấc lên. Lúc này cô thật sự thấy mình vô dụng vô cùng. Thời gian qua Mộ Dung Vu Quân cũng cho Hứa Điền Khanh rèn luyện cho cô, nhưng mới một thời gian ngắn sao có thể có được thành tựu được.
“Giá mà chị có thể giúp được em. Em phải thật cẩn thận.”
“Chị yên tâm, cậu chủ có phòng thí nghiệm ở nơi khác. Chỗ đó ngoại trừ em, cậu chủ và Bạch Đình không ai biết.”
“Mộ Dung Lan có biết không?” Đột nhiên Dương Tịnh Hương nhắc đến cái tên của người cũ trong nhà. Trong chuyện hôm nay, hiểu rõ về Tĩnh Thảo Viên như thế, nhất định phải là người hiểu về nó từng chút một.
“Không. Cậu chủ không có thói quen đổ hết mọi thứ vào một hom.”
Không chần chừ, Hứa Điền Khanh đáp nhanh. Rồi cô dặn dò thêm Tịnh Hương một vài điều rồi mới rời đi.
“Em đi đây.”
“Nhớ cẩn thận.”
Trong đêm tối, Hứa Điền Khanh rời khỏi nhà an toàn trong sự lo lắng của Dương Tịnh Hương. Còn lại mình cô, cô chẳng dám rời đi đâu, túc trực bên cạnh Bạch Đình, cô sợ chỉ cần xao nhãng một chút thôi, dấu hiệu sống của đối phương sẽ không còn.
...
Lúc này, tại một căn hộ ở ngoại ô, nó ẩn mình trong cánh rừng thứ sinh, hình dung người đàn ông in trên tường, không ai rõ mặt, thứ duy nhất nhìn thấy chính là bóng lưng ông ta. Bàn tay đưa lên cầm lấy tẩu xì gà ngang miệng hít một hơi, khói thở thành vòng tròn.
“Chủ nhân, vẫn không tìm được Mộ Dung Vu Quân. Đêm đó có kẻ đã giở trò, đoán chừng chúng ta có nội gián, nếu không, Mộ Dung Vu Quân không tự ý rời đi như vậy.”
“Hắn cũng không quay trở về cứu phụ nữ của mình sao?” Tiếng nói chầm chậm vang lên.
“Có, hắn trở về, tên vệ sĩ trung thành nhất có khả năng không qua được, nhưng tăm hơi hắn vẫn không thấy đâu.”
“Nếu Mộ Dung Vu Quân dễ chết như thế thì hắn phải có nghìn cái mạng mới có thể sống được ngày hôm nay, vậy nên không cần vội vàng. Mất đi Bạch Đình hắn cũng bớt nguy hiểm đi nhiều rồi.”
“Vâng ạ. Vậy còn cô gái kia thì sao?”
“Riêng cô ta thì phải giữ lại đến khi Mộ Dung Vu Quân chết cô ta mới được phép chết, vì cô gái đó chính là tử huyệt của hắn.”
Đối phương nói xong thì ánh sáng trong phòng cũng tắt ngấm. Không gian chỉ còn lại mùi thơm của xì gà. Thuộc hạ rời đi, ra tới ngoài, phi thẳng xe tới lề rừng. Ở đó, có người khác đang chờ hắn.
“Anh có tin gì hay không?”
“Không. Không có. Sao em mạo hiểm tới tận đây?” Tiếng người đàn ông nói. Bóng cây che lấp hắn, chiếc moto cũng tắt máy để không gây chú ý đến xung quanh.
“Còn phải hỏi sao? Anh đã động tới giới hạn của em rồi. Sau này... đừng tìm em nữa.”
“Em đã động lòng với hắn.” Tiếng người đàn ông lên tiếng, trong bóng đêm, chỉ thấy đáy mắt hắn ta tóe lửa.
“Nước sông không phạm nước giếng, cớ sao anh phải ra tay?” Phía đối diện, ánh mắt kia cũng cương quyết không kém, còn thêm cả sự hận thù, thêm phần bất lực.
“Hừm. Chúng ta mỗi người có một chủ, nếu chủ đối đầu thì chúng ta cũng thế.”
“Anh...”
“Đi đi. Nếu không cái mạng của em không giữ nổi đâu.”
Tiếng xe mô tô ầm ầm, rất nhanh người đàn ông ngồi lên đội lại mũ rồi rồ ga phóng đi, bỏ lại bóng dáng đơn độc đứng đó. Một lát, cái bóng cũng lặng lẽ đi bộ thêm một đoạn xa mất hút trong đêm tĩnh mịch.