Nửa đêm, Mộ Dung Vu Quân làm việc trong phòng, anh đem điện thoại ra ngắm rồi tủm tỉm cười một mình.
“Anh sao thế?” Dương Tịnh Hương mang tới cho anh một cốc sữa ấm và hỏi.
“Không có gì đâu.” Mộ Dung Vu Quân quyết định không kể với Dương Tịnh Hương. Bí mật nho nhỏ này anh muốn giữ cho riêng mình.
“Tại em thấy anh cười.”
“Cuối tuần này chúng ta đi chơi đi.”
“Đi đâu cơ?”
“Bí mật.” Mộ Dung Vu Quân tỏ vẻ huyền bí.
Dương Tịnh Hương mím môi không hỏi nữa, lòng có chút hờn dỗi. Mộ Dung Vu Quân gần đây lúc nào cũng rất dịu dàng và cưng chiều cô, nhưng chẳng hiểu sao lòng Tịnh Hương cứ thấy bất an.
“Em ngủ trước đi, anh còn mấy văn kiện cần xử lý cho xong đã. Ngoan. Ngủ đi.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng nói.
Tịnh Hương cũng không muốn phiền anh nữa bèn gật đầu rồi ra bên ngoài đóng cửa lại.
Gần sáng, Tịnh Hương tỉnh dậy, thấy bên cạnh vẫn trống trơn và lạnh lẽo, dường như Mộ Dung Vu Quân vẫn chưa vào ngủ. Cô bất giác cau mày lại rồi rời giường.
“Cạch.” Đúng lúc ấy, cánh cửa cũng mở ra. Từ bên ngoài, Hứa Điền Khanh vội vã lên tiếng.
“Chị Tịnh Hương, mau lên, trường hợp khẩn cấp.”
“Có chuyện gì?”
“Mau đi theo em.” Hứa Điền Khanh lời nói gấp gáp, khuôn mặt lo lắng, cô chạy lại, ôm lấy vai Dương Tịnh Hương rồi kéo đi vội vã.
“Vu Quân đâu?” Nhưng Hứa Điền Khanh khẩn trương đến độ không đáp lời cô.
Lúc này bước ra bên ngoài Dương Tịnh Hương mới phát giác ra trên hành lang có xác người. Cô vừa đạp trúng một cách không chủ đích.
“Chị đừng hoang mang, cứ đi theo em.”
Dương Tịnh Hương thấy bao tử mình quặn lên. Không gian bốn bề lặng ngắt như tờ nhưng sự im lặng đó vừa cho cảm giác nguy hiểm vừa quỷ dị.
Hứa Điền Khanh đưa Tịnh Hương đi qua nhà kính rồi tới phòng điều hương. Trên sàn có một vệt máu dài.
“Ai đó...” Tịnh Hương toan nói, nhưng Điền Khanh đã cắt lời.
“Jeep! Mở cửa ra!”
Dương Tịnh Hương ngơ ngác, ở đây không có ai ngoại trừ cô và Hứa Điền Khanh. Nhưng ngay lập tức, sàn nhà chuyển động cho cô lời đáp, mở ra tạo thành một cửa hầm tối thui, hun hút.
“Đi thôi chị.” Hứa Điền Khanh đảo mắt nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai theo hai người tới đây.
“Trượt xuống.” Hứa Điền Khanh đẩy Dương Tịnh Hương tới trước, còn bản thân thì chạy tới cánh cửa xóa đi dấu vết máu ai đó để lại.
Dương Tịnh Hương trong lòng hoang mang cực độ. Cô trượt xuống phía dưới.
“Bịch!” Cô ngã thẳng xuống đó. Người như đè vào cái gì đó. Trong bóng tối, Dương Tịnh Hương quờ quạng, bàn tay sờ vào thứ gì đó nóng ẩm.
“Bịch!” Hứa Điền Khanh trượt xuống sau.
“Điền Khanh! Ở đây có ai đó.” Dương Tịnh Hương gấp gáp, hơi thở đứt quãng vì sợ và vì bàn tay cô đưa lên thấy rõ thứ cô vừa chạm vào là máu.
“Jeep! Ánh sáng.” Hứa Điền Khanh nói, giọng lạc hẳn đi.
Liền sau đó, một bóng đèn góc phòng thắp lên, mang ánh sáng tới. Nhưng không ai bận tâm tới điều đó. Tất cả đều dồn sự chú ý vào người bị thương phía dưới.
“Bạch Đình! Bạch Đình!” Hứa Điền Khanh kêu lớn. Cô cúi xuống nghe hơi thở vẫn còn mới an tâm phần nào.
Trên sàn, Bạch Đình đầy máu, chiếc áo anh mặc máu thấm cả ra.
“Vùng bụng có vết dao đâm.” Dương Tịnh Hương nuốt khan xuống nói. Cả người run rẩy, nhất thời không biết làm gì.
“Chị lấy cho em hộp cứu thương, ở góc phòng.” Hứa Điền Khanh nói. Liền sau đó cô dùng sức ôm lấy Bạch Đình, bàn tay bịt lấy vết thương trên bụng anh.
“Không ổn rồi, máu ra nhiều quá.”
“Hộp cứu thương đây.” Dương Tịnh Hương đã trở lại. Bao tử cô quặn cả lên.
“Không ổn rồi. Phải tới viện thôi, dao cắm ở vị trí này nếu rút ra bây giờ sẽ mất thêm máu, anh ấy còn bị thương phần đầu nữa.” Hứa Điền Khanh nấc lên.
Dưới ánh sáng, Bạch Đình gần như nhuộm toàn máu. Khuôn mặt nhợt nhạt chỉ thấy có màu đỏ, tóc bết vào. Dương Tịnh Hương cũng sợ đến mức nước mắt rơi xuống. Kể cả người mạnh mẽ như Hứa Điền Khanh cũng không thể bình tĩnh được.
“Làm sao tới viện bây giờ?” Dương Tịnh Hương hỏi.
“Còn một cách.” Hứa Điền Khanh đặt Bạch Đình lại rồi chạy tới phía góc căn hầm, ở đó có một cái xe mô tô.
“Chị giúp em ôm lấy anh ấy. Đội mũ vào.”
Dương Tịnh Hương thao tác như một cái máy, làm theo chỉ đạo của Hứa Điền Khanh. Cô không biết bản thân đã ôm Bạch Đình lên xe bằng cách nào. Rất nhanh, chiếc moto vụt ra từ cánh cửa khác phi lên phía sườn đồi tại Tĩnh Thảo Viên. Trong đêm tối, Dương Tịnh Hương nghe rõ cả tiếng ai đó hét:
“Có người trốn thoát.”
...
“Anh ta bị thương quá nặng, tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng khả năng tỉnh lại rất ít.” Tiếng bác sĩ thông báo sau hàng giờ cấp cứu.
Hứa Điền Khanh thẫn thờ ngồi xuống, mà Dương Tịnh Hương lúc này thì vừa đau lòng vừa tuyệt vọng bởi không có được liên lạc từ Vu Quân.
“Reng...” Tiếng chuông điện thoại trên người Hứa Điền Khanh vang lên. Cô vội vã lấy điện thoại ra.
“Alo. Chị Tịnh Hương không sao. Nhưng...” Tiếng Điền Khanh lạc đi. Nước mắt rơi xuống.
“Sao thế?” Tịnh Hương có cảm giác như người gọi tới là Vu Quân. Cô cũng đâm khẩn trương hơn. Nhưng Hứa Điền Khanh ngay lập tức gác máy.
“Chị Tịnh Hương, cậu chủ không được tìm thấy tại biệt thự...Tại biệt thự, người của cảnh sát cũng đã tới rồi.” Hứa Điền Khanh thông báo.
Dương Tịnh Hương nín thở, rơi vào hoang mang.
“Ít nhất thì có thể cậu ấy không mất mạng.” Hứa Điền Khanh an ủi.
“Chị muốn về biệt thự.”
“Không được. Em cần ở lại với Bạch Đình, em không thể tin tưởng ai, một mình chị trở về quá nguy hiểm. Chúng ta chỉ có thể ở đây chờ tin tức.”
Dương Tịnh Hương rất muốn khóc, nhưng cổ họng đã nghẹn ứ lại không nói được gì.
“Hy vọng anh ấy không sao.” Lòng Tịnh Hương thầm nghĩ, tim cô quặn thắt, đau đến mức không thở được. Cho đến lúc này cô vẫn không hiểu đêm qua có chuyện gì đã xảy ra. Trong đêm không có một tiếng súng nào lại có thể xảy ra biến cố lớn như thế.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì?” Lúc này Dương Tịnh Hương mới lên tiếng hỏi.
“Đêm qua lúc gần sáng thì cậu chủ có tin nên vội rời đi cùng Bạch Đình. Ngay sau đó, cả biệt thự bị trúng độc thụ động. Nguồn độc từ đâu thì em không rõ, chỉ biết lúc em giật mình dậy thì vệ sĩ và người trong nhà đã bị ai đó ra tay sạch sẽ, đều là vết bị đâm. Em liên lạc với cậu chủ để chắc chắn trên đường cậu ấy không sao nhưng không được, em mới đi cứu chị trước. Và sau đó, mọi chuyện thì chị cũng biết.”
“Nói như vậy thì Bạch Đình và anh ấy phát giác biệt thự có biến nên trở về. Bạch Đình bị thương nên anh ấy đưa tạm tới đó tránh, còn anh ấy thì đi tìm chị... Trời ạ. Vu Quân... Vu Quân...”
Trước mặt Dương Tịnh Hương lúc này bốn bề sầm lại, bóng tối kéo đến.