Bốn người chơi xong cũng đã là chiều muộn. Dương Tịnh Hương muốn được ăn ở ngoài thay vì về nhà nấu nên cả bốn quyết định vào một nhà hàng đông đúc.
“Ăn ở đây sao?” Thấy cảnh đông người xô bồ, Mộ Dung Vu Quân không thích lắm. Ngược lại Dương Tịnh Hương lấy làm vui vẻ:
“Anh đúng là không biết thưởng thức gì cả. Ăn uống thì phải ăn ở những nơi thế này. Ở đây đồ ăn nóng sốt, người nấu ăn cũng dành tình cảm đặc biệt với món ăn của mình, không bị các quy tắc chuẩn mực chi phối như trong nhà hàng cao cấp. Nhìn chung, anh cứ ăn đi rồi biết.”
“Ồ.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng.
Bạch Đình và Hứa Điền Khanh cũng ngồi phía đối diện. Lúc người phục vụ bàn chạy ra vui vẻ:
“Gần đây có xu hướng hẹn hò theo nhóm. Nhà hàng chúng tôi đang có khuyến mại, nếu như mọi người check in, đăng lên trang cá nhân, để hashtag về nhà hàng thì hóa đơn sẽ được giảm năm mươi phần trăm ạ.”
“Chúng tôi không cần...” Bạch Đình thay thế ông chủ lên tiếng.
Ngược lại thì Tịnh Hương lấy làm vui vẻ:
“Năm mươi phần trăm?”
“Dạ đúng thế.”
“Vậy yêu cầu là gì?” Cô háo hức hỏi.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô lúc này đầy trông đợi, người phục vụ cũng bị ngẩn ngơ thoáng chốc, nhưng rồi nhận ra nhiệm vụ của mình thì lập tức giảng giải:
“Mọi người ở đây là hai cặp đôi đúng không ạ? Đơn giản lắm, mọi người chỉ cần gọi món ăn, chụp cùng món ăn, mỗi cặp đôi làm một hành động yêu thương tại bàn ăn rồi đăng lên trên trang cá nhân của mình, để chế độ public rồi gắn hashtag nhà hàng là được.” Người phục vụ nói xong thì có chuông báo từ nhà bếp nên anh ta nhanh chóng rời đi.
“Hai cặp đôi... Nhưng...” Hứa Điền Khanh đỏ mặt ấp úng. Tịnh Hương liếc sang Bạch Đình cũng đang lúng túng y chang đối phương. Cô cười tươi nói.
“Đúng chúng tôi là hai cặp đôi.”
“Chị Tịnh Hương, chị đừng trêu em.”
“Ơ. Thì chúng ta là cặp đôi bách hợp, còn đôi kia là cặp đam mỹ. Đổi chỗ nào.”
“Em làm cái gì đó?” Vu Quân giật mình, kéo Tịnh Hương lại. Nhưng cô nhất định không chịu, chạy một mạch sang bên ghế có Hứa Điền Khanh đang ngồi, đẩy Bạch Đình bước sang.
“Này này... em định vì năm mươi phần trăm mà chơi xấu cỡ này sao?”
“Thì sao chứ? Cái gì tiết kiệm được, chúng ta sẽ tiết kiệm.”
Vừa vặn lúc đó, người phục vụ quay lại với đồ ăn khai vị trên tay. Chỉ chờ cớ thế, Tịnh Hương nhướng mày ám chỉ Vu Quân:
“Này. Anh nhớ gắp đồ ăn cho Bạch Đình, em sẽ chụp ảnh. phải tình cảm vào rõ chưa?”
Bạch Đình á khẩu không nói được gì. Hứa Điền Khanh bụm miệng cười. Mà phục vụ thấy họ đổi chỗ cũng ngơ ngác.
“Ủa, sao mọi người lại đổi chỗ.”
“Chúng tôi ngồi theo cặp. Như thế này mới đúng.” Tịnh Hương tinh nghịch nói.
Người phục vụ há miệng, trợn mắt không thể tin được nhưng rồi lập tức thay đổi biểu cảm:
“Dạ vâng, tôi hiểu. Đây là đồ ăn của các vị.”
Giây phút này cả Vu Quân và Bạch Đình như muốn độn thổ xuống. Đành rằng bây giờ vấn đề giới tính cũng cởi mở hơn, bản thân cả hai cũng không có bài xích gì với những người có xu hướng tính dục nam, nhưng đột nhiên bị chính bạn gái mình bẻ cong trước mặt người khác thì ai mà vui cho nổi?
“Cô chủ à! Tôi còn chưa có bạn gái. Cô có thể nào ra tay bớt hiểm hơn không?” Bạch Đình che miệng nói.
Tịnh Hương coi như không thấy, quay lại nhẹ nhàng lấy bát súp xúc cho vào miệng Điền Khanh.
“Nào, chụp cho em đi.” Cô hướng mắt chỉ cái điện thoại.
Mộ Dung Vu Quân không còn lựa chọn, chỉ biết cay đắng lấy cái điện thoại ra chụp cho cô và Điền Khanh, khuôn mặt nhịn không được mà lạnh xuống, nhưng chẳng dám thể hiện gì nhiều hơn.
Bạch Đình nghĩ đến cảnh anh phải bón đồ ăn cho ông chủ mình thì rùng mình một cái. Anh đột nhiên đứng hẳn dậy cất tiếng.
“Cậu chủ!”
“Gì?” Vu Quân liếc mắt nhìn sang, cả Dương Tịnh Hương và Hứa Điền Khanh cũng hiếu kỳ không biết Bạch Đình muốn nói gì. Họ cùng lúc ngẩng mặt lên, hướng sự chú ý của mình vào đối phương.
“Tôi biết cô Tịnh Hương là nóc nhà của cậu, cậu chiều cô ấy vô điều kiện. Nhưng... tôi... không thể bẻ cong giới tính của mình để làm hài lòng nóc nhà của cậu được.”
Mặt Vu Quân đã lạnh lại càng lạnh hơn. Hứa Điền Khanh suýt nghẹn khi cố nuốt miếng súp xuống.
“Vậy được, chúng ta đổi lại, cậu với Điền Khanh một đôi, thế là không bẻ cong giới tính của cậu nữa. Nóc nhà tôi chỉ quan tâm đến việc có được giảm giá hay không mà thôi.”
Vu Quân lên tiếng nói. Mà Dương Tịnh Hương thì ngớ người ra, đáy mắt linh động vui vẻ. Cô cố giấu nụ cười vào trong. Cô có thể nhận ra sự cưng chiều nơi anh dành cho cô. Điều mà không ai dễ dàng có được từ một nửa của mình.
“Đúng. Cậu chủ nói đúng.” Bạch Đình lên tiếng, rồi rất nhanh anh đứng lên rời chỗ ngồi hiện tại bước sang phía đối diện, nghiêm túc nói:
“Cô chủ. Chỗ của cô ở bên cạnh cậu chủ ạ. Chúng ta nên đổi chỗ lại thì hơn.”
“Nhưng nếu như vậy thì cậu sẽ phải thể hiện tình cảm với Điền Khanh đó nha.” Dương Tịnh Hương mỉm cười khẽ nói. Thực ra ánh mắt Bạch Đình lén nhìn Hứa Điền Khanh lúc ở trên xe cô đã thấy. Đúng là kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” nên cô mới mượn việc này đẩy thuyền cho đôi chim non.
“Được. Điền Khanh chắc cũng không phiền đâu. Miễn sao cô chủ, cậu chủ vui.” Lời Bạch Đình tỏ ra tận tâm vô cùng. Hai má Điền Khanh khẽ đỏ lên.
“Nào. Chúng ta đổi chỗ thôi.”
Tịnh Hương bước sang phía Mộ Dung Vu Quân, nháy mắt với anh một cái. Tâm tư nho nhỏ của cô sao anh có thể không nhận ra cơ chứ. Anh cưng chiều kéo cô lại, trêu chọc nói:
“Em nghịch đủ chưa? Chúng ta ăn thôi không đồ ăn nguội hết bây giờ.”
“Chưa, còn chụp ảnh cho Bạch Đình và Điền Khanh nữa.”
Bạch Đình hơi đỏ mặt lên, nhưng cuối cùng vẫn nói với Điền Khanh.
“Chúng ta hợp tác một chút. Tôi xúc cho cô ăn.”
Hứa Điền Khanh ái ngại một chút, nhưng cuối cùng trước ánh mắt háo hức của Dương Tịnh Hương, cô vẫn chịu làm hài lòng cô chủ.
“Tách.”
Dương Tịnh Hương cầm điện thoại ấn vào chụp.
“Đẹp lắm. Tôi gửi cho cả hai người rồi đó. Hai người nhớ đăng lên để được giảm giá đó.”
“Tịnh Hương, đường đường một ông chủ như anh lại phải kì kèo năm mươi phần trăm cho một bữa tối.” Mộ Dung Vu Quân lắc đầu nói.
Bên ngoài, trời đã khá muộn, đèn đường lấp lánh đủ màu. Bình thường chưa bao giờ Mộ Dung Vu Quân, Bạch Đình và Hứa Điền Khanh chứng kiến khung cảnh đời thường trong tâm thế nhẹ nhàng thế này. Trong khoảnh khắc này mọi đấu đá dường như dừng lại và biến mất, chỉ thấy sự đẹp đẽ trước mặt mà thôi.