Khi cả bốn người cùng rời đi thì ở một góc nhỏ, Dương Thanh Vân cũng ăn xong bữa tối với Tô Thiên Cơ. Cô ta quay sang nói với đối phương:
“Cô thấy rồi đấy, địa vị của Dương Tịnh Hương không đùa được đâu.”
Tô Thiên Cơ nhìn Dương Thanh Vân mà nghi ngại:
“Người đàn ông đeo mặt sắt đó là ai?”
“Cô không biết sao?” Dương Thanh Vân giả bộ ngạc nhiên.
Thế giới của Tô Thiên Cơ thực sự rất nhỏ. Đối phương cũng thuộc kiểu người có yêu có ghét rõ ràng, chỉ tiếc có phần ấu trĩ và hơi bảo thủ. Mặc dù gia đình cũng thuộc hàng khá giả, có thể cho con đi du học ở nước lớn nhưng lại quên mất dạy con gái kỹ năng nhìn người mà sống. Bởi vậy nên tâm tư Tô Thiên Cơ có sao thì bộc lộ ra hết bên ngoài. Mà Dương Thanh Vân thì lại là kẻ tâm cơ chẳng đơn thuần chút nào.
“Đó là người đứng đầu nhà Mộ Dung, tên là Mộ Dung Vu Quân, hôm anh Tử Phong tới đón dâu, chị ta đã theo Mộ Dung Vu Quân mà bỏ thanh mai trúc mã của mình lại đó.”
“Có chuyện này ư?” Tô Thiên Cơ giật mình ngạc nhiên. Cô ta quay nhìn về phía cửa, nơi mà Dương Tịnh Hương đã đi tự lúc nào, bao nhiêu bất mãn hiện hết lên trên mặt. Rồi cô ta nói tiếp:
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Năm đó tôi thấy cô ta một lòng với tống tử phong, tôi mới không cố miễn cưỡng mà đi du học nay lại thấy cô ta tham vàng bỏ ngãi. Mộ Dung Vu Quân nổi tiếng là kẻ tàn bạo, còn bị hủy dung, đến cuối cùng cũng chỉ là vì tham tiền tài, địa vị mà mất cả lương tri, bỏ đi tình cảm bao năm. Tôi cũng xấu hổ thay cho cô ta.”
“Haiz. Lòng người còn khó dò hơn cả lòng sông. Vậy nên... Mà thôi, dẫu sao đó cũng là chị tôi. Tôi chỉ nhắc nhở cô có bất mãn cái gì thì cũng đừng thể hiện ra, kể cả chuyện họp lớp cô thấy Dương Tịnh Hương tới tình tứ giới thiệu đàn ông khác trước bạn bè trong khi đã là người của Mộ Dung Vu Quân cũng đừng nên nói ra. Nếu không thì...”
Tô Thiên Cơ vừa nghe xong thì mày liễu cũng nhướng lên. Đôi mắt nhìn Dương Thanh Vân không chớp mắt.
Dương Thanh Vân biết bản thân đã đạt mục đích, giả vờ lúng túng nhìn đồng hồ:
“Chết dở, muộn rồi, tôi phải trở về thôi đã. Hôm nay hẹn được cô sau bao năm không gặp thực sự rất vui.”
“Tôi cũng vậy. Cô về trước đi.” Tô Thiên Cơ cũng không giữ đối phương lại. Trong đầu cô ta lúc này khá rối bời vì lượng thông tin vừa mới nhận được từ Dương Thanh Vân.
“Vậy ngày khác gặp nhau nhé.” Dương Thanh Vân vừa nói, vừa nhẹ đứng lên mặc lại áo khoác, xách túi rời đi.
Kỳ thực, ngày hôm nay cô ta hẹn Tô Thiên Cơ không ngoài mục đích này, nhưng ai mà ngờ được rằng cô ta còn có thể gặp được Dương Tịnh Hương tại quán ăn này. Trong lòng Dương Thanh Vân cực kỳ vui mừng. Nhờ có chuyện vô tình gặp này mà tính xác thực trong câu chuyện của cô ta lại tăng thêm một bậc, dẫn chuyện cũng tự nhiên hơn, mục đích cũng hiệu quả không ngờ.
“Đúng là ông trời giúp mình.” Dương Thanh Vân vui vẻ nói với chính bản thân mình.
Phố lại tấp nập, nhịp sống vẫn vội vã bận rộn, bên ngoài, đoàn người ngược xuôi, ai cũng có tâm tư của riêng mình.
...
Dương Tịnh Hương thấm mệt trở về nhà. Sau khi tắm rửa xong thì chạy một mạch lên giường ngủ ngon lành. Khi Mộ Dung Vu Quân trở vào thì đã nghe thấy tiếng thở đều đều. Anh có phần thất vọng.
“Mệt đến như vậy sao?”
Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, rồi kéo chăn lại cho cô, ôm lấy cô trong vòng tay mà ngủ.
Mùi hương lan trong tóc cô truyền đến mũi anh khiến anh vô cùng dễ chịu. Chỉ trong thoáng chốc, giấc ngủ đã đến thật nhẹ nhàng. Chẳng còn trằn trọc, giày vò mỗi đêm đến không an yên được nữa.
“Anh ấy ngủ rồi?” Gần sáng đột nhiên Dương Tịnh Hương tỉnh dậy như phản xạ bản năng. Cô dụi vào người anh mà anh vẫn không hề tỉnh, chỉ cưng chiều ôm lấy cô không buông.
“Lại là mùi hương ấy?” Dương Tịnh Hương hít sâu một hơi, nhận ra hương hoa cỏ vấn vít không buông trong ngực anh.
Cô liền theo bản năng đưa tay lên. Tim đập thình thịch vì hồi hộp, đúng là khi làm chuyện xấu thì sẽ căng thẳng chột dạ. Run run một hồi cuối cùng cô mới có thể lấy chiếc túi hương ra khỏi người Mộ Dung Vu Quân. Anh khẽ cựa mình khiến Dương Tịnh Hương bủn rủn cả chân tay.
“Dương Tịnh Hương! Mày làm cái gì thế?” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình. Chiếc túi đựng hương cầm trong tay đến thở mạnh cô cũng không dám.
Một lúc cô mới lấy hết dũng khí xoay người lại, quay sang bên phía cái đèn ngủ, cẩn thận đưa nó ra trước ánh sáng.
“Tĩnh?” Dương Tịnh Hương phát hiện ra trên thân túi có thêu một chữ “Tĩnh”. Cô bất giác nhíu mày lại.
“Sao có thể quen thế nhỉ?” Dương Tịnh Hương mơ hồ thấy nó đã từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, không nói cái túi hương mà riêng cái chữ “tĩnh” ấy cô thấy quen mắt vô cùng mà không nhớ được.
Mất một hồi lâu sau đó, Dương Tịnh Hương lại rón rén quay về phía Mộ Dung Vu Quân rồi cất lại túi hương về chỗ cũ.
“Tịnh Hương, bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Từ bây giờ mày đừng hành động ngốc nghếch như thế nữa.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Cảm giác xấu hổ với chính bản thân mình dâng lên trong lòng Dương Tịnh Hương. Cô không dám đối diện với khuôn mặt đang say giấc của Vu Quân nữa, ngược lại, cô quay lưng về phía anh, nằm ở đó, trằn trọc không ngủ nổi tới tận sáng.