Phải một lúc lâu sau khi Thịnh Như Lan trở về thì Mộ Dung Chính mới hoàn toàn thoát khỏi cái cảm giác bị áp bức vô hình mà đối phương mang lại cho mình. ÔNg ta tần ngần nhìn cái hộp nhỏ ở trên bàn.
"Rốt cuộc thì nó là thứ gì?" Mộ Dung Chính tự hỏi chính mình. Suy nghĩ này của ông ta đã lọt vào mắt tay quản gia.
"Lão gia, nếu như ngài muốn biết thì cứ mở ra đi ạ. Nếu như lão gia lo ngại có thể là bẫy hay gì đó thì tôi sẽ xem xét trước giúp."
Mộ Dung Chính liếc mắt nhìn đối phương, ánh mắt ông ta sâu thăm thẳm không thể dò được nội tâm.
"Không cần. Thịnh Như Lan không ngu ngốc đến mức hành động như thế!"
Mộ Dung Chính có thể sống lâu như thế kỳ thực cũng phải là người có bản lĩnh. Các cuộc đấu đá không dứt giữa những con người thuộc cùng huyết thống, rồi có biết bao kẻ thù bên ngoài lúc nào cũng lăm le khiến cho con cháu Mộ Dung cứ thưa thớt dần đi. Người thì yểu mệnh sớm, người thì liệt giường, những người còn lại cũng không thọ mạng được. Vậy nên cuộc sống của Mộ Dung Chính là phòng trước phòng sau, ẩn nhẫn giữ mình, tỏ ra bản thân vô hại thì mới là vỏ bọc tốt nhất.
"Đưa tôi về phòng." Mộ Dung Chính lên tiếng.
Ông ta cầm theo cái hộp rồi chống gậy trở về căn phòng sách. Đặt cái hộp lên bàn, ông ta phất tay cho người làm lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Bàn tay già nua hết nắm vào lại duỗi ra ngập ngừng giữa hai quyết định.
"Cô ta..." Mộ Dung Chính lên tiếng nghi ngại.
Ông ta biết, ánh mắt của Thịnh Như Lan trước lúc rời đi như đã khẳng định một khi quyết định mở chiếc hộp này thì chắc chắn bản thân sẽ bắt tay cùng bà ta chống đối lại Mộ Dung Vu Quân. Mộ Dung Chính đã già rồi, thực sự không muốn đấu đá hơn thua nữa.
"Rốt cuộc nó là thứ gì?" Ông ta lần nữa đưa ra câu hỏi, lưỡng lự không thôi. Mặc dù biết bản thân chỉ muốn an ổn sống đến lúc trút hơi tàn lìa đời nhưng cái hộp và ánh nhìn khi ấy của Thịnh Như Lan lại như thôi thúc Mộ Dung Chính mở nó ra, khám phá bí mật bên trong.
"Cạch." Bàn tay run run mở cái lẫy nhỏ khóa hộp. Cuối cùng thì ông ta cũng không chiến thắng nổi sự tò mò của bản thân. Đôi mắt như hõm đen sâu hút ấy hoàn toàn bị thứ bên trong cái hộp chi phối toàn bộ tâm trí.
"Đây là...?" Một giây hoảng hốt, liền sau đó là ánh mắt đau khổ tột cùng. Nước da nhăn nheo già nua co rút lại cực kỳ đáng sợ. Dường như Mộ Dung Chính đang phải trải qua phút giây bi phẫn nhất của cuộc đời.
"Mộ Dung Hoàn? Con của ta. Con của ta."
Trước mắt ông ta là chiếc màn hình nhỏ, tua lại từng chi tiết những giây phút cuối đời của con trai mình.
"A..." Tiếng kêu dự báo cái chết vang lên trong màn hình nhỏ. Mộ Dung Hoàn thổ ra cả một bát máu tươi, phun thẳng vào cái máy quay khiến nó đỏ lòm. Bóng dáng một người đeo mặt sắt lướt qua màn hình.
"Không! Không!" Nước mắt lăn ra từ hốc mắt Mộ Dung Chính. Nỗi đau mất con đã dịu đi bao năm đến hôm nay lại bị khơi lên, đâm thẳng vào trái tim người làm cha như Mộ Dung Chính. Bao năm nay ông vẫn luôn đi tìm một lời đáp cho cái chết của con trai.
"Không..." Mộ Dung Chính rơi vào hoảng loạn. Cơ mặt giật giật, ánh mắt từ thống khổ chuyển sang căm hận như muốn đoạt mạng người.
"Mộ Dung Chính này còn sống một khắc nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con trai mình." Ông ta rít lên qua kẽ răng. Bàn tay nắm chắc lại.
Đây y như một lời tuyên bố chắc nịch của ông ta.
Cũng là dự đoán trong tầm tay Thịnh Như Lan.
Nói cách khác, Thịnh Như Lan đã thắng trong thỏa thuận lần này.
...
Lúc này ở công viên giải trí, bốn người Dương Tịnh Hương, Mộ Dung Vu Quân, Bạch Đình, Hứa Điền Khanh đã chơi được hơn nửa số trò chơi ở đây.
"Hay hôm nay đi vậy thôi, ngày sau đi chơi tiếp?" Dương Tịnh Hương thấm mệt nói. Trong một khoảng thời gian có hơn giờ đồng hồ mà cô bị kéo chạy hết từ nơi này sang nơi khác, từ tàu lượn siêu tốc đến vòng quay mặt trời, từ xích đu kì diệu rồi lại chạy sang trượt cỏ, bắn thú bông...,
"Không được. Chỉ tiêu hôm nay là phải chơi tất cả các trò, không được bỏ sót game nào hết." Mộ Dung Vu Quân lên tiếng nói.
Dương Tịnh Hương phụng phịu, phần vì mệt, phần vì đây là buổi đi chơi mà Mộ Dung Vu Quân vẫn không quên "giao chỉ tiêu" cho mọi người chơi tất cả các trò. Xem như cô cũng đã được mở mang tầm mắt, đến chơi mà cũng phải chạy KPI.
“Đến mệt với anh. Chơi cũng có KPI. Em thích đi với Điền Khanh hơn.” Dương Tịnh Hương nói xong thì kéo Hứa Điền Khanh chạy biến đi, bỏ Mộ Dung Vu Quân với một đống xu trên tay.
Bạch Đình nuốt khan xuống, khổ sở nói:
“Cậu chủ, cậu có muốn chơi đua ngựa không?”
Bạch Đình nói xong thì lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, lưng anh rét lạnh. Con ngựa bị ai đó thả xu vào bắt đầu nhún nhảy, hơn nữa nó còn có màu hồng. Mộ Dung Vu Quân nhíu mày nói:
“Cậu lên đi. Tôi bỏ xu vào rồi đó.”
“Gì cơ ạ?”
“Thì cậu bảo muốn chơi cưỡi ngựa còn gì?” Mộ Dung Vu Quân vẫn rất bình tĩnh, lời nói rất tự nhiên, nhưng đây rõ ràng là đang chơi xấu Bạch Đình chỉ vì đối phương lỡ mồm.
“Phải chơi sao ạ?” Bạch Đình tỏ vẻ đau khổ.
“Tôi đã bỏ xu vào rồi, đừng lãng phí.” Mộ Dung Vu Quân nhếch môi nói. Mà hai cô gái ở một góc lén nhìn về, nhìn thấy Mộ Dung Vu Quân bắt nạt Bạch Đình thì không nhịn được mà ôm bụng cười lăn lóc.
“Đúng là... đồ trẻ con, ấu trĩ hết sức.” Dương Tịnh Hương kêu khẽ. Trong góc này nhìn vào Mộ Dung Vu Quân thực sự dễ thương vượt quá sức tưởng tượng của cô. Hứa Điền Khanh cũng thấy vậy, cô nhẹ nói:
“Nhờ có chị mà cậu chủ mới được sống đúng nghĩa.”