“Có ngon không?” Dương Tịnh Hương lên tiếng hỏi. Mộ Dung Vu Quân đang uống nước cà rốt ép ngẩng mặt lên mỉm cười:
“Ngon lắm.”
“Em cũng đoán vậy vì em thấy anh tai dài ra rồi.” Dương Tịnh Hương trêu chọc.
Mộ Dung Vu Quân không giận, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ. Tất cả đồ ăn Tịnh Hương mang đến, anh đã giải quyết toàn bộ, không sót một cọng rau. Anh tự mình thu dọn tất cả rồi hỏi.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ đi chơi, em đã chọn được địa điểm chưa?”
“Chọn được rồi, nhưng em không nói bây giờ đâu. Để hôm đó em sẽ cho anh một bất ngờ.”
Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng tự nhiên, cứ như cả hai chưa từng có mâu thuẫn hay khoảng cách. Mộ Dung Vu Quân chậm rãi quan sát Dương Tịnh Hương từng chút một. Đôi mắt cực kỳ trìu mến.
...
Cuối tuần, Dương Tịnh Hương dậy từ sớm, vui vẻ chạy xuống dưới nhà, cô chỉ xách theo một cái túi du lịch nhỏ, rồi vẫy vẫy tay.
“Mau lên, chúng ta phải đi không muộn giờ.”
Mộ Dung Vu Quân lúc này vẫn không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, bèn nói:
“Bạch Đình, chuẩn bị xe đưa chúng tôi ra sân bay.”
“Ồ không! Chúng ta sẽ đi bộ ra trạm xe bus sau đó sẽ chờ xe của đoàn đến.”
“Cái gì cơ ạ?” Người thốt lên là Bạch Đình, không phải Mộ Dung Vu Quân, bởi vì anh còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Tịnh Hương.
“Thì đi chơi đó. Nhưng mà anh sống cả đời với xe riêng, khách sạn năm sao, chế độ đãi ngộ cao cấp anh không mệt sao? Hãy thử trải nghiệm cuộc sống bình thường, như thế mới thú vị.”
Dương Tịnh Hương chắc chắn nói, Bạch Đình kinh ngạc đến mức há hốc miệng không nói lên lời. Anh ta liếc mắt sang nhìn Mộ Dung Vu Quân, một người đàn ông chưa bao giờ biết bối rối thì lúc này ánh mặt quả nhiên có phần lúng túng.
“Thế này... có làm khó cậu chủ quá không ạ?”
Dương Tịnh Hương nhăn mặt một cái, môi bĩu ra, có chút khinh thường Bạch Đình:
“Anh nghĩ anh ấy là ai chứ? Người như Mộ Dung Vu Quân, anh ấy có gì không thích nghi được?”
Bạch Đình cứng họng không nói được gì và anh ta ngờ rằng, Dương Tịnh Hương là cố tình tạo ra chuyến tham quan này không phải để trải nghiệm cuộc sống như cô nói. Rõ ràng đây là muốn chơi xỏ ông chủ của anh ta.
“Sao? Anh không dám tham gia à?” Dương Tịnh Hương quay sang nhìn Vu Quân hỏi.
Đáy mắt Mộ Dung Vu Quân thấp thoáng ý cười, đương nhiên nhìn ra trò tinh quái của đối phương, nhưng vì cưng chiều nên anh lập tức gật đầu.
“Vậy... nên thay một bộ đồ khác?”
“Đương nhiên, em chuẩn bị cả rồi. Nó vẫn là hàng hiệu nhưng không đến mức dọa người như đồ anh đang mặc trên người, kiểu dáng cũng phổ biến hơn.” Nói xong, cô đưa cho anh một túi đồ rồi vui vẻ ngồi trên sô pha chờ, mắt nhìn vào cái đồng hồ.
“Thời gian này vẫn còn kịp ăn cháo quẩy ở ngoài lề đường.”
“Cô Dương! Cô thực sự làm thật? Muốn chơi xỏ ông chủ của tôi?” Bạch Đình ấm ức thay chủ nhân nên nhằm đúng lúc Mộ Dung Vu Quân đi thay đồ thì lên tiếng. Dương Tịnh Hương cười cười:
“Anh đừng suy nghĩ tiêu cực, đương nhiên, vì an toàn của anh ấy, anh có thể âm thầm bảo hộ. Nhưng mà... nhất định để anh ấy biết cuộc sống thú vị thế nào. Hiểu chưa?”
Dương Tịnh Hương lấy làm thích thú. Kỳ thực, tâm tư cô lúc này không hề còn mưu mô quỷ quái gì, sau tất cả, cô đã chấp nhận ở bên Mộ Dung Vu Quân, và vì chấp nhận, cô cũng không muốn cuộc sống nhàm chán ở đây cứ thế trôi đi. Nếu cô đã bước vào thế giới của Vu Quân vậy thì cô cũng muốn anh bước vào trong thế giới của cô. Như vậy mới công bằng.
“Sức chịu đựng của cậu chủ không tốt đâu, cô cũng thấy. Nếu như có vấn đề gì cô gọi tôi ngay nhé, tôi sẽ theo sát.” Bạch Đình sau một phút suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng tình mà nói.
“Chắc chắn rồi.”
“Hai người nói chuyện gì đó?” Từ phía sau cánh cửa phòng thay đồ, Mộ Dung Vu Quân xuất hiện.
Dương Tịnh Hương á khẩu luôn. Một bộ đồ bình thường như vậy thế mà khi mặc lên người anh nó lại có sức sát thương đến thế. Cô nhìn anh từ đầu đến cuối, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng.
“Sao rồi? Có gì không ổn sao?”
“Không có. Rất ổn là đằng khác.”
Dương Tịnh Hương mỉm cười nói. Chỉ là, một người xuất sắc thu hút như vậy lại đeo chiếc mặt nạ bằng kim loại dù ít dù nhiều cũng khiến cho người khác càng thêm tò mò hơn. Có điều, Dương Tịnh Hương cũng hiểu khiếm khuyết của đối phương, cô cũng từng bị hủy dung nên lòng lại càng thông cảm. Lúc này, cái mặt sắt ấy với cô không còn đáng sợ nữa, ngược lại cô lại thấy nó dễ thương.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mộ Dung Vu Quân chủ động lên tiếng. Một lần nữa, Dương Tịnh Hương lại thấy anh rút từ túi áo khoác ra cất vào túi quần một cái gì đó như túi vải nhỏ may mắn kiểu xưa. Cô khá tò mò nhưng không dám hỏi. Cô đưa cho anh cái ba lô của anh, còn mình tự đeo cái túi nhỏ nói:
“Anh nhớ bảo quản nó nhé.”
“Được.”
Bạch Đình vẫn lặng lẽ bên cạnh quan sát. Trước đây anh ta và Mộ Dung Vu Quân như hình với bóng, lúc này đây anh ta có cảm giác bản thân như người vô hình, Vu Quân còn chả thèm dặn dò anh ta câu nào.
“Vậy... cậu chủ đi chơi vui vẻ!” Bạch Đình lên tiếng.
Vu Quân chỉ lạnh lùng nói:
“Ừ.” Rồi rất nhanh, tung tẩy cầm tay Tịnh Hương dắt ra ngoài.
Dưới ánh nắng ban mai, khung cảnh này đẹp như một thước phim ngôn tình. Hai người quá đỗi đẹp đôi, khiến ai nhìn vào cũng hạnh phúc lây.