Ngẩn ngơ một hồi, Bạch Đình cũng sực nhớ ra nhiệm vụ quan trọng của mình, tức tốc cùng hai vệ sĩ bám theo. Trong khi đó, Mộ Dung Vu Quân thì đã ra tới trạm xe bus.
“Còn sớm nên chúng ta ăn sáng đã. Xem nào...” Dương Tịnh Hương vừa nói vừa nhìn xung quanh trạm xe xem có nơi nào bán đồ ăn sáng không. Ngay lập tức mắt Dương Tịnh Hương sáng lên.
“Anh chờ chút.” Nói rồi cô vội vã chạy tới xe đồ ăn. Ở đó đang bán sữa đậu nành và khoai lang nướng. Buổi sáng thời tiết se se lạnh, ăn mấy thứ đó cực kỳ thích.
Mộ Dung Vu Quân đứng một mình giữa trạm xe, anh không hề rời mắt khỏi Dương Tịnh Hương bên cạnh xe hàng y như sợ rằng chỉ trong một tích tắc không chú ý thôi, cô sẽ rời mất.
“Này, nhìn người đàn ông kia kìa, đẹp trai quá!”
“Công nhận, lại còn đeo mặt nạ cosplay, y như minh tinh điện ảnh ý.”
Trên ghế chờ trạm xe, hai nữ sinh đại học đang tụm lại xì xèo, chỉ về phía Mộ Dung Vu Quân. Nhưng anh cơ bản không bận tâm, thậm chí còn chẳng biết mọi người đang nói. Thế giới của anh lúc này chỉ có Dương Tịnh Hương mà thôi.
“Đồ ăn sáng của anh đây.” Thoắt một cái, Dương Tịnh Hương đã trở lại, trên tay là túi đồ. Cô lấy ra một chai sữa đậu nóng hổi nói:
“Em mang chai từ nhà đi, thay vì uống chai nhựa nên anh yên tâm đi. Không sao.”
Mộ Dung Vu Quân bỡ ngỡ đón lấy. Cuộc sống bình dị bất ngờ này khiến anh thấy vui vẻ bởi vì một phần nó quá mới mẻ, phần khác, quan trọng hơn tất thảy chính là ở đó có Dương Tịnh Hương.
“Em cho anh ăn chay à?” Mộ Dung Vu Quân cũng trêu chọc nói.
Dương Tịnh Hương bật cười, lườm anh một cái:
“Đây gọi là bữa sáng thanh đạm, bớt nói chuyện ỡm ờ đi.”
Vu Quân cười tít mắt. Anh không ý thức được rằng những ngày này anh y như trở thành một con người khác.
“Bạch đại ca, tôi cũng muốn ăn sáng như ông chủ.” Ở cách đó không xa, vệ sĩ tủm tỉm nói với Bạch Đình, rõ ràng họ cũng quá đỗi ngạc nhiên vì sự lột xác của ông chủ mình.
“Các cậu đừng nháo. Không được để ông chủ phát giác chúng ta đi theo biết chưa? Các cậu muốn sống những ngày bình an, vui vẻ, hạnh phúc thì hãy chăm sóc phúc tinh của chúng ta thật tốt, biết chưa?”
“Ý anh là cô Dương ý hả?”
“Thế còn ai nữa, hai cậu không thấy mấy chục năm trời cậu chủ mới vui vẻ được như hôm nay à?”
Trước câu nói của Bạch Đình, hai vệ sĩ liền đưa mắt nhìn ra Vu Quân đang ngồi ở trạm xe bus bình dị ăn sáng cùng Dương Tịnh Hương. Dù không thể nào nhìn rõ được biểu cảm sau lớp mặt nạ của anh thì cảm giác hạnh phúc cũng lan tỏa đến họ.
Rất nhanh, xe bus đã đi đến, Dương Tịnh Hương và Vu Quân nhảy lên xe. Vì lo lắng cho cô bạn gái, Vu Quân cứ kè kè bên cạnh. Cũng may, xe bus buổi sáng không đông, cả hai tìm một chỗ ngồi.
“Em ngồi bên trong đi.” Vừa nói nhỏ, Vu Quân vừa nhẹ đẩy Dương Tịnh Hương vào ghế bên trong. Trông anh nghiêm nghị, đáng tin, khoảnh khắc này khiến cho cô thấy bản thân rất an tâm.
Từ xe bus, hai người lại đi lên chiếc xe du lịch mà Tịnh Hương đã đăng ký trước đó.
“Chúng ta sẽ đi cùng những người đồng hành này trong cả chuyến đi.” Dương Tịnh Hương vừa nói vừa đưa tay bao quát toàn bộ.
Mộ Dung Vu Quân nhíu mày nhìn một lượt, không khí có phần ngột ngạt bởi nhiều thứ mùi khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
“Đi du lịch tập thể là như vậy, lát anh sẽ quen thôi.” Dường như Dương Tịnh Hương cũng nhận ra sự thay đổi của anh, cô cất tiếng an ủi.
Trên xe lúc này quả nhiên toàn là những người trẻ, các cô gái dùng nước hoa không đồng nhất, lại là hàng phổ thông nên bị trộn mùi nồng lên, khó thở. Ngược lại, các chàng trai có người còn hút thuốc, khói thuốc ám vào quần áo, khét khét. Ngay cả Dương Tịnh Hương cũng phải nhăn mũi lại.
“Chúng ta sẽ đi bao lâu?”
“Tròn ba ngày cùng đoàn luôn.” Dương Tịnh Hương nhăn nhở nói.
Ngay lúc đó, một tốp chừng ba bốn thanh niên đã để ý đến Tịnh Hương ngay khi cô bước lên. Cô chính là kiểu xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn, đã vậy, dáng người săn chắc, nhỏ nhắn, đường cong tuyệt mỹ, cho dù ăn vận có đơn giản cũng khó lòng mà che đi được.
“Này, cái gã đi cùng cô gái kia lại đeo mặt nạ. Đầu óc có vấn đề à? Đây là đi du lịch chứ đâu phải tuần lễ hội chợ cosplay?” Một tiếng thì thầm vang lên, liền sau đó là tiếng rinh rích cười cực kỳ khiếm nhã.
Dương Tịnh Hương sợ hết cả hồn, cô quay sang nhìn Mộ Dung Vu Quân, bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ra vẻ an ủi.
“Mặc kệ họ đi.” Cô lý nhí trấn an.
Nhưng rồi Dương Tịnh Hương nhận ra bản thân lo lắng hơi thừa, Mộ Dung Vu Quân chả thèm để vào tai mấy lời nói đó. Anh tủm tỉm:
“Có em ở đây, chẳng có gì ảnh hưởng được tới anh.”
Dương Tịnh Hương lập tức lúng túng đỏ mặt. Cô vẫn biết Vu Quân miệng lưỡi có độc, hồi mới đến Tĩnh Thảo Viên cô cũng bị trêu chọc mấy lần lúc bỏ trốn. Nhưng, kiểu nói ngọt ngào không ngờ còn sát thương đến như vậy. Tim cô đập thình thịch.
“Hú... huýt.” Đột nhiên trên xe vang lên tiếng huýt sáo. Ở ghế phía trước cô, gã thanh niên thò đầu ra phía sau, mắt hau háu nhìn Tịnh Hương.
“Này cô gái xinh đẹp! Cho hỏi mấy giờ rồi?”
Tiếng nói của gã vang lên. Dương Tịnh Hương mơ hồ cảm thấy bầu không khí lạnh dần. Cô không đáp lại lời gã kia, vì rõ ràng trên xe có đồng hồ treo ngay chỗ cửa lên xuống.
“Này... Cô em kiêu thế nhỉ?” Gã đàn ông tiếp tục nói, hoàn toàn không coi sự có mặt của Vu Quân ra gì.
Dương Tịnh Hương căng thẳng vô cùng. Cô quay sang phía Vu Quân, nhẹ nắm lấy bàn tay anh, rồi từ từ ngả vào vai anh như để xoa dịu.
Khoảnh khắc cô ngả vào vai anh, cô có thể thấy gân cốt anh giãn nở ra, cơn kích động kìm lại.
“Ồ, gã mặt sắt này không cho em nói à?” Gã đàn ông tiếp tục lấn tới. Liền sau đó đưa tay định cầm bàn tay đeo đồng hồ của Tịnh Hương lên.
“Rắc!” Chưa đầy một giây sau, bàn tay Vu Quân đã túm chặt lấy tay gã, bẻ rắc một cái.
Tịnh Hương kinh hoàng đứng bật dậy. Cô lắp bắp nhìn khuôn mặt tái xanh của gã kia.
“Anh!”
Lúc này Tịnh Hương mới biết, điều duy nhất khiến anh kích động chính là kẻ khác động chạm đến cô.