Còn lại một mình trong phòng làm việc, Vu Quân tủm tỉm cười. Rồi không đầy ba mươi giây sau anh bước về phía chiếc bàn, mở laptop lên, đăng nhập màn hình camera.
Trên màn hình, Dương Tịnh Hương đang thích thú với luống cà rốt.
“Ôi trời, cà rốt ngon thế này mà trồng làm cảnh thôi sao? Mình sẽ ép nước cà rốt uống.”
“Bình thường cậu chủ của anh trồng rau xong rồi làm gì với chúng?” Tịnh Hương quay người sang hỏi Bạch Đình ở gần đó.
“Thì trồng thôi ạ. Rồi khi nó úa tàn thì lại trồng luống mới.”
“Không ăn sao? Thật là quá lãng phí thực phẩm.” Tịnh Hương nhăn mặt. Rồi cô quay lại nói với luống cà rốt.
“Hì hì, Từ giờ có chị rồi, các em không lo bị bỏ rơi ở đây đến già úa nhé!”
“Haha.” Vu Quân bật cười trước cái màn hình. Biết rằng việc nhìn trộm cô thật không tốt, nhưng khoảnh khắc đáng yêu này của Tịnh Hương khiến anh cứ muốn ngắm mãi.
“Thư ký, việc còn lại cậu xử lý nốt, tôi trở về.”
Vu Quân bấm nút trên bàn nhắn nói với thư ký của mình. Nhưng chưa đầy hai giây sau, đối phương đã ở trước mặt anh.
“Ông chủ. Bây giờ chúng ta có hẹn với đối tác nước ngoài, họ đang trên đường đến rồi ạ.”
Vu Quân nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, cảm giác khó chịu xâm chiếm lấy anh. Anh tắt màn hình máy tính rồi nói:
“Vậy được, chuẩn bị đi.”
Sau đó không lâu, Vu Quân cũng đã gặp đối tác, cuộc họp diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có thể nói Vu Quân có hiệu suất làm việc cực cao, bất cứ việc gì vào tay anh dù khó đến đâu vẫn được xử lý tốt. Vì vậy, những năm này, dưới sự dẫn dắt của anh, tập đoàn Mộ Dung ngày càng lớn mạnh, trong khu vực không có đối thủ, bành trướng khắp mọi thị trường.
Trong thời gian này, Dương Tịnh Hương cũng đã tới tập đoàn. Bạch Đình muốn đi theo nhưng cô lại nói anh chờ bên ngoài.
“Xin chào, tôi muốn lên phòng của tổng giám đốc.”
“Xin phép hỏi cô có hẹn trước hay không ạ?” Người lễ tân chăm chú nhìn Dương Tịnh Hương mà hỏi.
Trên người cô lúc này đang mặc một chiếc váy hoa đến mắt cá chân vô cùng dịu dàng, đây lại là thiết kế nổi tiếng, vừa nhìn đã biết là người có tiền. Tịnh Hương bịt khẩu trang, đeo kính, nhưng điều đó không khiến cô trở nên kém sắc mà còn khiến người ngoài thêm tò mò hơn.
“Tôi không có hẹn, nhưng cô có thể gọi cho anh ấy.”
“Anh ấy?” Lễ tân giật cả mình. Trong lòng bắt đầu dò đoán.
“Cô gái, từ trước đến giờ chưa có ai dám xưng hô như vậy đối với ông chủ của tôi, xin cô cho biết quý danh, cô biết đấy... ông chủ của tôi nổi tiếng là...”
“Nổi tiếng là gì?” Đột ngột, tiếng Vu Quân lạnh lùng cất lên phía sau khiến nhân viên lễ tân sợ đến mất mật. Cô ta đang hận chính mình đã vì tò mò mà nhiều lời.
Nhiệt độ ở sảnh lễ tân lạnh như ngoài Bắc cực, xuống đến âm độ. Cô lễ tân nín thinh, đến thở cũng không dám.
Dương Tịnh Hương nhận ra bầu không khí căng thẳng liền nhăn mặt. Ngay ngày đầu tiên cô đến đây đã tạo nghiệp thật không tốt, cô liền quay sang phía cô lễ tân nói:
“Cô nói đúng mà. Anh ấy nổi tiếng là người khó gần và khó chiều. Nhưng như thế rất tốt, tôi không cần sợ đông sợ tây.”
Lễ tân vừa nghe Dương Tịnh Hương nói không nhịn được mà tròn mắt nhìn lên. Cả người run như cầy sấy, cô ta lo sợ thay cho đối phương, tưởng như cô gái này không cần mạng nữa.
“Cô ơi... đừng nói...” Tiếng cô lễ tân lí nhí như muốn cứu cánh hộ. Tịnh Hương âm thầm cảm kích.
Tất cả những điều này Vu Quân không hề bận tâm. Anh đã bị câu nói từ cái miệng nhỏ của Dương Tịnh Hương khiến cho hóa đá tại chỗ.
“Em nói em sợ cái gì?” Đột ngột tiếng anh vang lên. Anh nhìn cô không chớp mắt.
Trong sảnh lễ tân, không thiếu những ánh mắt hiếu kỳ, nhưng họ chỉ dám nín thở một góc mà âm thầm ngó ra.
“Hì hì. Em mang cơm cho anh. Em tự nấu đó... đương nhiên nấu bằng rau anh trồng.” Tiếng Tịnh Hương vui vẻ, kéo cuộc trò chuyện sang hướng khác. Bàn tay xua nhẹ ý nói cô lễ tân rời đi.
Cô lễ tân sợ đến ngây ngốc, toát cả mồ hôi.
“Về chỗ làm việc đi. Mà trưa rồi, mọi người cũng đi ăn đi.” Vu Quân đột ngột nói, ánh mắt không nhìn cô lễ tân nhưng lời này đúng là đang nói với nhân viên của mình.
“Đội ơn sếp. Đội ơn bà chủ.” Nhân viên lễ tân vừa nghe “phán quyết”, cái đầu liền gật như bổ củi, nghĩ gì nói đấy, nhưng lòng đúng là cảm kích Tịnh Hương.
“Cô vừa nói cái gì?” Vu Quân hỏi lại.
Lễ tân lại ngây ra, may mà khi ấy Bạch Đình đã có mặt.
“Cô ấy nói đội ơn bà chủ.” Anh bổ sung giúp.
Vu Quân khẽ cong môi mỏng lên, vô cùng vừa ý. Anh tằng hắng một cái trong miệng, che đi bộ dáng vui vẻ của mình.
“Ừ, đi đi.”
Cho đến khi cô nhân viên rời đi rồi vẫn không tin được bản thân mình vừa bình an qua một kiếp.
Mà lúc này, Tịnh Hương xách cái cặp lồng huơ huơ trước mặt Vu Quân, chẳng thèm bận tâm nơi đây có ai. Ngay cả Vu Quân cũng không bận lòng về việc đó, nếu không muốn nói rằng anh còn muốn cả thế giới biết Tịnh Hương mang cơm cho anh hơn tất thảy.
“Bạch Đình, báo với nhân viên, cuối tuần sẽ được nghỉ ba ngày, sau khi giải quyết các công việc được giao, thưởng cho các bộ phận được nghỉ dưỡng tại khu suối nước nóng của tập đoàn trên Nga Sơn. Nhân viên vướng bận gia đình không thể tham gia như có con nhỏ, mang bầu thưởng tiền thay thế.” Vu Quân đột ngột cất tiếng.
Bạch Đình cũng trố mắt ngạc nhiên, còn riêng Tịnh Hương cười híp mắt nói:
“Haiz. Xem ra Mộ Dung Lan nói cũng có ý đúng đó, có khi nào em khiến anh ham chơi lười làm hay không?”
“Đừng nhắc đến cô ta. Chúng ta đi lên phòng anh thôi.” Vu Quân khẽ nói, chủ động đưa tay ra cầm lấy cái cặp lồng cơm từ phía Tịnh Hương, tay còn lại, dịu dàng ôm lấy eo cô.
Hình ảnh này nhanh chóng khiến tất cả nhân viên trong tập đoàn ngạc nhiên đến á khẩu. Chẳng ai tin nổi một đại boss lãnh khốc tuyệt tình lại có thể ôn nhu đến thế. Từ kinh ngạc, mọi người lại tò mò:
“Không biết cô gái ấy là ai? Thật sự ngưỡng mộ quá đi mất.”
Vừa vặn khi ấy, thông tin về kỳ nghỉ đã được gửi đi khắp các phòng ban. Cả tập đoàn hân hoan như vừa lập được kỳ tích, có người kích động quá còn gửi cả tin nhắn vào group chat làm việc: “Bà chủ muôn năm! Có bà chủ, chúng ta có hòa bình.”
Vuốt mặt hổ như vậy, nhưng có vẻ như chống lưng quá đỗi uy tín nên không ai sợ hãi chút nào.
Trong khi đó, có một người vui hơn tất thảy. Đó chính là Vu Quân. Anh đang ở trong phòng tận hưởng combo cà rốt hầm, cà rốt xào, nước ép cà rốt.
Chính anh cũng ngờ rằng, sau khi ăn xong bữa trưa này anh sẽ biến thành thỏ.