Twice nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Đường Hân chậm rãi nói: "Cô phải thật bình tĩnh."
"Có cái gì anh cứ nói đi, cứ ngập ngừng mãi thế!"
Twice nghiêm túc: "Người giết ba cô không phải Bạch Doanh Thần mà là Lệ Chấn Giang. Tôi muốn đến tìm cô nhưng do sự rà soát của Lệ Chấn Giang quá lớn tôi không dám manh động nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước."
Giây phút ấy tai Đường Hân như ù đi, hoàn toàn không dung nạp được bất cứ điều gì nữa.
"Anh nói cái gì cơ?" Đường Hân ngờ vực, không còn tin vào tai minh. Dường như không còn khống chế được bản thân, liền nắm lấy cổ áo Twice, gắng giọng đe dọa: "Tại sao anh lại biết?"
"Theo tôi điều tra, thì hôm Thẩm Gia Tuyết nguy kịch thì Bạch Doanh Thần có đến chỗ ba của cô nhưng chỉ để lấy vắc xin sau đó anh ta đi ngay lập tức, ba cô hoàn toàn không có mệnh hệ gì hết, sau đó vài phút thì Lệ Chấn Giang có đến và cái kết cô cũng biết rồi đấy."
Nói rồi Twice rút ra trong túi một cái thẻ nhớ, "Đây là đoạn video bằng chứng Lệ Chấn Giang giết ba cô, dưới tầng hầm của căn nhà đó là một chuỗi hệ thống ngầm mà tôi nghĩ cô nên biết."
Tay Đường Hân trở nên run rẩy, từ từ cầm lấy thẻ nhớ.
Thấy Đường Hân vẫn còn nghi hoặc, Twice lập tức nắm lấy tay Đường Hân rồi kéo cô đi khỏi đó.
Trở về ngôi nhà cũ, từng mảnh kí ức đau khổ lức ấy lại ồ ạt ùa về, không một câu xin phép tấn công lấy tâm trí
Đường Hân, cảm giác bế tắc, ngạt thở khiến Đường Hân khó chịu phát nôn, cô che miệng chạy ra ngoài nô tháo nôn đề. Thấy vậy, Twice đưa cho cô một chai nước, cố gắng trấn an tinh thần của cô.
Vài phút sau, căn phòng mật thất dưới tầng hầm được mở ra, bên trong là một chuỗi hệ thống thiết bị thông minh vẫn đang hoạt động ngầm.
Đường Hân đảo mắt nhìn xung quanh, tâm trạng chợt rối bời không cảm xúc.
Twice nhìn cô, điểm đạm nói: "Tôi có thể truy cập vào hệ thống chứ?"
"Ừm."
Đường Hân gật đầu.
Được sự cho phép của Đường Hân, Twice nhanh chóng ngồi vào máy chủ, tháo tác tay của anh ta khiến Đường Hân không khỏi bất ngờ. Swan là người cô sùng bái nhất trên lĩnh vực lập trình công nghệ, "hacker số một thế giới", tuy nhiên người đang ông này còn kinh khủng hơn cô tưởng tượng.
Thao tác tay của Twice uyển chuyển trên bàn phím một cách linh hoạt và chính xác, không lâu sau, tất cả thiết bị lập tức được mã hóa và hoạt động bình thường.
Trong thiết bị của Đường Đông Quân có tất tần tật mọi thông tin liên quan đến các tổ chức ngầm trong giới Hắc
Đạo, tất hắn cũng có cả Hồng Tam Hội.
Bên cạnh đó còn có cả một tổ chức sát thỉ săn lùng Đường Đông Quân, mọi thứ cũng vì lọ vắc xin đó.
Đường Hân thở dài, thì ra trước giờ ba cô luôn sống trong lo sợ, thì ra ba cô chọn cách né tránh xã hội không cho bất kì ai biết đến mối quan hệ của cô và ông là muốn bảo vệ cô.
Mắt Đường Hân cay xè kèm theo đó là một sát khí đáng sợ tới mức không thể nào diễn tải thành lời.
"Chắc cô cũng biết hết mọi thứ về ông ấy rồi chứ, tôi nghĩ Lệ Chấn Giang đã nói hết với cô, trừ việc anh ta sát hại ba cô."
Đường Hân không nói chỉ thơ thần nhìn vào màn hình máy vi tính, sau đó thì đẩy Twice ra, dùng chiếc thẻ nhớ vừa này, nhanh nhẹn gắn vào chiếc USB rồi cắm vào CPU, thao tác mở video đó ra.
Khung camera mờ nhạc nhưng cũng đủ đẻ nhìn thấy rõ mặt Bạch Doanh Thần, cô thấy Bạch Doanh Thần đến và
Đường Đông Quân là người mở cửa, vì thời gian gấp rút nên Bạch Doanh Thần chỉ lấy thuốc rồi lập tức rời đi, trái tim Đường Hân đập liên hồi, từng dây từng phút là nỗi sợ vô hình.
Sau khi Bạch Doanh Thần rời đi, Đường Hân lại thấy một người đàn ông khác bước vào, đây chính là Lệ Chấn Gi-ang, cô không thể nào nhầm được.
Đường Hân suy sụp hoàn toàn khi thấy Lệ Chấn Giang làm những hành động không kiểm soát, vừa bất ngờ vừa hận vừa cảm thấy tội lỗi.
Trái tim Đường Hân quằn quại đau đớn, vậy là cô đã hiểu lầm Bạch Doanh Thần, là cô đã trách nhầm anh. Nhìn lại những chuyện bản thân đã gây ra, nhìn lại người mình yêu bị chính đôi tay này lật đổ cô trách bản thân tại sao không chết đi cho xong.
Đường Hân là một sát thủ, chưa có nỗi đau nào mà cô chưa từng trải qua, nhưng hôm nay thật sự là một cực hình với cô.
"Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi."
"Mạng cô còn giữ được cũng là một kì tích rồi đấy chứ đừng nói đến việc anh ta tha thứ."
Twice thở dài, biết Đường Hân có máu điên nhưng không nghĩ chỉ trong vài ngày đã khiến Bạch Doanh Thần sụp đồ như thế, việc mà trước đây chưa ai làm được, thậm chí không ai dám làm...
"Anh ấy sao rồi?"
"Vẫn còn ở bệnh viện, tỉnh hay chưa thì tôi không biết."
Nhát dao ngày hôm đó là một nhát dao chí mạng, Đường Hân đã nói sẽ không để Bạch Doanh Thần sống, tuy đâm vào chỗ hiểm nhưng đâu đó vẫn thấy Đường Hân vẫn còn có chút nhân nhượng, vết thương không quá sâu nên cô khẳng định rằng anh vẫn ổn...
Nghĩ rồi Đường Hân đứng dậy, một mạch rời khỏi đó.
"Này, cô đi đâu vậy, đừng có manh động đấy!"
Twice gọi giật ngược, nhanh nhẹn tắt máy rồi cũng rời đi.
Hắc Dạ Môn.
Hôm nay Tạ Thẩm Hoa có cơ hội đi dạo xung quanh biệt thự. Một hồi sau, Đường Hân dừng lại trước một căn phòng nằm ở phía Tây của ngôi biệt thự. Không hiểu tâm trí cô như bị ai điều khiển tự động mở cửa bước vào.
Nó cũng giống như những căn phòng khác được bố trí đồ vật rất ngăn nắp, nhưng lại có một điểm lạ là căn phòng này trang trí rất nhiều hình ảnh của một cô gái.
Cô gái này rất xinh đẹp, có một đôi mắt xanh như đại dương, bờ môi mảnh khảnh mỉm cười rất tự nhiên, rất dễ khiến người khác xao động.
Ngoài hình ảnh của cô gái ấy còn có cả Lệ Chấn Giang, Tạ Thầm Hoa thử nghĩ có lẽ đây chính là người con gái anh ấy yêu chăng? Thật sự ganh tị....
Tạ Thẩm Hoa chưa kịp suy nghĩ thì tiếng động bên ngoài cửa phát ra, dường như có người đang bước vào. Tạ Thẩm Hoa sợ hãi ngộ nhỡ đó là Lệ Chấn Gang thì anh sẽ rất tức giận, nên liền tìm chỗ trốn.
Phía góc tủ bị bóng tối che khuất vừa đủ nhét một con người, Tạ Thẩm Hoa không chút suy nghĩ liền chui vào đó.
Cánh cửa mở ra, đúng thật là Lệ Chấn Giang, anh đi cùng với Thập Lăng Tiêu, dường như vừa trở về từ công ty.
Từng chữ trong cuộc trò chuyện của họ, Tạ Thẩm Hoa nghe rõ mồn một.
"Vậy theo ý anh là việc hôm nay là do cô ấy gây ra sao?" Lệ Chấn Giang châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: "Sắp xếp lịch cho ổn thỏa rồi đốt luôn căn nhà đó, tôi không muốn Hân Hân lại phát hiện ra điều gì."
"Tôi hiểu rồi."
Lệ Chấn Giang cầm lấy tấm hình của Đường Hân đã đóng khung cẩn thận ngắm ngía: "Thập Lăng Tiêu, cậu nói xem, nếu một ngày Hân Hân biết được sự thật thì sẽ như thế nào?"
Câu hỏi của Lệ Chấn Giang rất đáng để suy nghĩ nhưng cũng rất khó để trả lời. Tính Đường Hân nóng nảy hành động không suy nghĩ hậu quả trên dưới Hắc Dạ Môn ai ai cũng biết, với Lệ Chấn Giang thì Thập Lăng Tiêu không chắc Đường Hân có làm gì hay không nhưng nhìn cách cô ấy đối xử với Bạch Doanh Thần như thế thì cũng nên có cảnh giác.
"Tôi nghĩ anh nên đề phòng."
Lệ Chấn Giang cười nhạt, ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh, ánh mắt suy tư nhưng không che giấu được sự mờ ám.
Tạ Thầm Hoa nheo mắt, "Sự thật đó là gì?"
Lệ Chấn Giang khẽ cười: "Tôi trước giờ không có bất cứ sự đề phòng nào với cô ấy, cho dù tôi giết ba cô ấy nhưng cũng vì yêu cô ấy thôi, tất cả là tại Bạch Doanh Thần."
Tạ Thẩm Hoa ôm chặt miệng hoảng hốt vì sợ sẽ la lên thành tiếng khi nghe thấy việc Lệ Chấn Giang giết người, không ngờ rằng người đàn ông thanh tú ấy lại có thể làm ra những chuyện tày trời như vậy?
Cô sợ đến mức phát khóc nhưng vẫn cố kiểm nén.....
"Cạch!"
Quay lưng với cánh cửa, ông bỗng nghe thấy tiếng ai đó vặn nắm đấm cửa, ông cứ nghĩ là Bạch Doanh Thần nhưng khi quay người lại thì liền giật mình, hoảng sợ.
Người đàn ông cao gầy, khoác trên người một chiếc áo khoác dạ màu đen huyền bí, ánh mắt sắc đá như nhát dao ghim thẳng vào người Đường Đông Quân, ông chau mày, có chút hoảng sợ: "Cậu là ai?"
Vẻ mặt khôi ngô không chút biến sắc, anh ta đi đến gần bàn khách, đôi tay đeo găng lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống.
Hành động tự nhiên như thế khiến Đường Đông Quân càng thêm hoài nghi.
"Cậu là người của Bạch Doanh Thần?"
Khuôn mặt lạnh tạnh bày vẻ khó chịu, anh ghét cái tên này, lắm lúc chỉ muốn xé toạc nó ra rồi đem vứt cho thú ăn.
Phút sau, sắc mặt của anh trở nên dịu dàng, anh ôn nhu mỉm cười: "Tôi không phải Bạch Doanh Thần." Sau đó lại nghiêm mặt: "Tôi là Lệ Chấn Giang, con trai của Lệ Hoa, là hậu duệ của Hắc Dạ Môn."
Từng chữ, Lệ Chấn Giang nhả rả chậm rãi, nhìn biểu hiện sợ sệt của Đường Đông Quân Lệ Chấn Giang càng trở nên thích thú.
Nhắc đến Hắc Dạ Môn, một tổ chức ngầm chuyên buôn bán thuốc phiện và vũ khí lớn nhất Hắc Đạo, cũng từng là mối đe dọa rất lớn đến tính mạng cả gia đình Đường Đômg Quân. Cứ nghĩ như vậy đã được an toàn, nhưng tất cả lại nằm xa dự đoán của ông.
"Cậu cũng muốn lấy vắc xin?" Đường Đông Quân sợ hãi lùi ra sau lạnh nhạt cất tiếng.
"Không."
Câu trả lời khiến Đường Đông Quân hoài nghi. Nếu không phải vắc xin, vậy thứ hắn ta muốn là gì?
"Cậu muốn gì?"
Giọng điệu của Đường Đông Quân trở nên nghiêm trọng.
Người trước mặt vẫn bỡn cợt cười đùa.
"Vắc xin đó là gì tôi còn không biết tên, ở giới Hắc Đạo bao nhiêu người tranh giành tôi không biết và tôi cũng không quan tâm ba tôi làm gì. Cái tôi muốn đó là Đường Hân."
Lúc này, Đường Đông Quân mới thật sự sợ hãi, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu đau đớn ông cũng có thể chịu được, chỉ có điều xin đừng động vào con gái ông.
"Theo tôi biết thì Bạch Doanh Thần vừa đến đây đúng không, Đường Hân cũng sắp đến rồi..."
Từng dây thần kinh của Đường Đông Quân như bị điện giật, mổ hôi nhễ nhãi, lạnh toát. Ông run rẩy bước đến gần Lệ Chấn Giang.
Ông biết, bây giờ thế lực của Hắc Dạ Môn rất khủng khiếp, một kẻ không có gì trong tay như ông thì lấy gì để chống lại thế lực to lớn này?
"Con bé không có tội gì hết, cậu muốn gì ở cũng được, nếu động tới con bé tôi sẽ giết cậu."
Đường Đông Quân găng giọng đe doạ, nhưng thái độ bỡn cợt của Lệ Chấng Giang lại lả lướt quét lên người ông, kế hoạch này anh đã lập lên từ rất lâu, làm sao có thể nương tay?
"Ba tôi đã từng nhắc đến tên ông, Đường Đông Quân." Lệ Chấn Giang cười cười nói tiếp: "Đáng lẻ tôi cũng không bận tâm lắm vì đây và việc riêng của ba tôi, nhưng mà nghĩ đi ông họ Đường, Hân Hân cũng họ Đường. Tôi chỉ mới hoài nghi thôi vì Hân Hân nói với tôi gia đình cô ấy đã chết hết trong một vụ tai nạn, ông cũng biết nguyên tắc của Hắc Dạ Môn mà, không được vướng bận chuyện gia đình đặc biệt là sát thủ. Sau khi Đường Hân từ Trung Đông trở về thì liên tục rời Hắc Dạ Môn, vì vậy tôi muốn biết Đường Hân là gì nên đã theo dõi rất lâu và hay thay tôi biết đến ông."
Lệ Chấn Giang rút khẩu súng "Cò quay Nga" trong túi ra, sau đó nhét một viên đạn vào, xoay mạnh.
"Chúng ta chơi một trò chơi đi!" Lệ Chấn Giang không đưa ra yêu cầu không đưa ra quy tắc cũng không đưa ra lý do tại sao lại làm như vậy?
Thắc mắc trong lòng Đường Đông Quân ngày một lớn nhưng cũng không dám hó hé nửa lời vì ông đang ở tư thể
thụ động. Nghe như vậy chỉ biết gật đầu chứ không dám cất tiếng, ông không có quyền lựa chọn.
"Tôi sẽ bắn ra 3 lượt, nếu cả 3 lượt ông không trúng đạn, thì ông thắng."
Lệ Chấn Giang xoay xoay chiếc súng, ví như một một đồ chơi ưa thích. Sau đó anh ta đứng dậy, chỉa mũi súng vào thái dương trái của Đường Đông Quân: "Tất cả những chuyện hôm nay xảy ra là tại Bạch Doanh Thần, hắn ta cướp Đường Hân của tôi, cướp đi người con gái mà tôi yêu nhất. Có trách thì cũng trách hắn quá ngu xuẩn vì dám động đến Lệ Chấn Giang."
Một phát rồi hai phát rồi phát thứ ba....
"Số ông vẫn lớn thật đấy, ôi, súng của tôi vẫn còn bắn được này."
"Poằng." Một tiếng súng lạnh lẽo vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Lệ Chấn Giang lại không làm đúng giao kèo, anh nhìn người đàn ông yếu ớt kia ôm ngực từ từ nằm xuống đất, khuôn mặt vô cảm lơ đi không chút thương xót.
Lệ Chấn Giang bước qua người Đường Đông Quân, ánh mắt nghi ngờ lướt nhìn xung quanh, dường như phát hiện gì đó nhưng tiếng lời nhắc nhở của thuộc hạ khiến anh phải rời đi ngay lập tức:
"Lệ thiếu, cô ấy đến rồi!"
Nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm ấy, Lệ Chấn Giang mỉm cười đắc ý như vừa đạt được một kì tích.
"Cuộc giao dịch tối nay rất quan trọng, đừng để xảy ra bất cứ sai sót nào."
"Tôi hiểu rồi!"
"Hồ sơ này, đem đến công ty, chuẩn bị hai tiếng nữa đi gặp đối tác."
Sau đó thì cả Lệ Chấn Giang và Thập Lăng Tiêu đều rời khỏi phòng, lúc này, Tạ Thẩm Hoa mới dám bò ra, cô vẫn chưa định thần lại việc vừa rồi, nhưng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh.
Tạ Thầm Hoa nhanh chóng chỉnh trang lại tác phong rồi đi ra phía cửa, Tạ Thẩm Hoa muốn nhanh chónh rời khỏi căn phòng này, cánh cửa vừa mở ra cô tính chạy đi nhưng một giọng nói lạnh như băng vang bên tai.
"Em trốn cũng kỹ nhi?"
"Á!" Tạ Thẩm Hoa giật mình la lền một tiếng rồi nhanh chóng che miệng lại. Cảm giác như một dòng điện xẹt ngang qua người, đáng sợ cùng cực.
Tạ Thẩm Hoa nhìn thấy anh mắt mang nặng màu sát khí, thiếu điều muốn bóp chết cô vậy. Lúc này tay chân cô bỗng trở nên run rẩy, sợ hãi đến mức muốn ngất đi.
"A Giang tha cho em đi mà, em không nghe thấy gì hết!"
"Em có biết tự ý vào phòng người khác khi chưa được cho phép là sẽ bị phạt không?"
Lệ Chấn Giang tựa người vào tường, tay xoa xoa thái dương, thái độ dửng dưng không hề tỏ ra bất ngờ.
"Em không phải cố ý đâu, e chỉ..."
"Suyt, được rồi. Đừng nói nữa." Lệ Chấn Giang lắc đầu, che miệng Tạ Thầm Hoa lại: "Tôi không phải người mù mà không nhìn thấy em, em tính tạo bất ngờ cho tôi à?