"Này cô chạy đến bệnh viện làm gì vậy?"
Twice lo lắng kéo Đường Hân lại vào trong góc khuất trước khi bị đám vệ sĩ của Bạch Doanh Thần phát hiện.
"Tôi muốn đến xem anh ấy thế nào."
"Cô bị điên à, hành động có suy nghĩ tí đi, bây giờ người của Tư Cảnh Nam và Hồng Tam Hội đang truy sát cô đấy, bộ chán sống rồi à?"
"Tôi chỉ muốn biết anh ấy có sao hay không thôi..." Giọng Đường Hân nặng trĩu, đối mặt với những chuyện bản thân đã gây ra, cô thật sự rất hối hận, nhưng có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi.
"Đừng để mọi chuyện đi quá xa như lúc đầu nữa." Cảm giác có người đi qua Twice liền che chắn cho Đường Hân:
"Tôi nói này, nếu bây giờ cô muốn trả thù và chuộc lỗi với Bạch Doanh Thần thì phải bình tĩnh, suy nghĩ và hành động hiểu không, tôi sẽ giúp cô hết sức nếu có thể."
Đường Hân thở dài, nhìn Twice kiên định nói: "Được."
Tối đến...
Áng mây đen chậm rãi che mờ ánh trăng, trả lại một không gian u tối. Trước cửa bệnh viện một nhân viên y tá lạ mặt đẩy xe thuốc bước vào thì bị vệ sĩ của Bạch Doanh Thần cản lại.
"Cô là ai?"
Người phụ nữ cúi thấp đầu hạ giọng nói: "Hôm nay tôi thay cho Hạ Nhi theo lời của bác sĩ Vương đến tiêm thuốc cho Bạch thiếu gia, đây là thẻ tên và chức vụ của tôi."
Một tên vệ sĩ đứng đầu nhìn cô gái với vẻ mặt nghi hoặc sau đó cầm lấy thẻ tên, cần trọng xem xét, đúng là người của bệnh viện. Mặc dù vậy nhưng tên đàn ông này vẫn không yên tâm nhưng đành miễn cưỡng cho cô ta đi.
"Thưa anh, anh không được vào."
Tên vệ sĩ thấy không yên tâm nên mới theo sau nhưng lập tức bị ngăn cản.
"Tại sao?"
"Theo quy định của bệnh viện thì sau khi khám xong thì các anh mới được vào."
Nghe vậy, tên vệ sĩ đành lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này Bạch Doanh Thần đang chăm chú đọc sách, hoàn toàn không hề quan tâm đến sự xuất hiện của nữ y tá.
Cô ta đẩy xe thuốc đến cạnh giường bệnh của Bạch Doanh Thần, nở một nụ cười mờ ám cùng với lời nói ngọt ngào: "Bạch thiêu, đến giờ tiêm thuốc rồi."
"Ừm." Bạch Doanh Thần trả lời lạnh nhạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.
Nữ y tá khuôn mặt trở nên lạnh tanh, hay tay thành thạo lấy thuốc từ bên trong lọ thuốc vào xi lanh, phút chốc liền rút một con dao phẫu thuật sắc bén bên dưới khăn che bàn rồi đâm về hướng chí mạng trên cơ thể của Bạch Doanh Thần. Thời khắc ấy chỉ diễn ra trong chốc lát, còn nhanh hơn cả pico giây.
Để đứng được trên vị trí này, Bạch Doanh Thần đã trải qua không ít biến cố, loại người nào, mạnh yếu ra sao anh cũng đã từng được thử, vậy thì chút năng lực này có là gì so với anh.
Bạch Doanh Thần phản ứng nhanh nhẹn, dùng cuốn sách đề che đi mũi dao ấy, con dao bén đến mức đâm xuyên qua hơn cả nghìn trang giấy. Thừa lúc con dao bị cố định Bạch Doanh Thần ném nó đi hướng khác, cùng lúc lực ném ấy cũng khiến cô ta bị đẩy về hướng của Bạch Doanh Thần và ăn ngay một cái tát khiến cô ta choáng váng trong vài giây.
Bạch Doanh Thần vẫn rất bình tĩnh, từ từ đứng dậy, tuy vết thương vẫn còn rất nhức nhưng không thể nào làm ảnh hưởng đến phong thái tác chiến của anh.
"Là người Lệ Chấn Giang phái đến sao?"
Bạch Doanh Thần nhếch mép.
"Nói nhiều quá, hôm nay là ngày chết của mày." Nữ y tá đó rút từ bên hông ra hai con dao sắc bén và nhỏ gọn khác, ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Chỉ dựa vào mình cô?" Bạch Doanh Thần mỉa mai.
"Thử đi rồi biết!" Là một sát thủ được đào tạo từ nhỏ thông qua huấn luyện chuyên nghiệp từ Malaysia, các chiêu thức của Silat được cô ta vận dụng một cách thành thạo, kết hợp linh hoạt cho những đòn tấn công trực diện, tận dụng tốc độ và sức mạnh của hai con dao cùng một lúc.
Với một đồi dao sắc nhọn trên tay, cô ta đột ngột lao tới bên Bạch Doanh Thần với một vận tốc chóng mặt, cô ta bắt đầu với một loạt động tác lịnh hoạt và mềm dẻo, đánh lừa thị giác của Bạch Doanh Thần và tạo ra một cảm giác giả mạo về hướng tấn công.
Thoạt đầu Bạch Doanh Thần có hơi bất ngờ về tốc độ tung chiêu của cô gái này nhưng sau lúc đó lại bình tĩnh mỉm cười, dường như đã đọc được tư duy của cô ta.
Bạch Doanh Thần né những nhát chém chí mạng kia bằng cách di chuyển linh hoạt, điểm mạnh của Silat là tập trung vào việc sử dụng những kỹ thuật tấn công ở khoảng cách gần, nhưng sơ hở của cô ta đã tạo một lợi thế lớn cho anh, từng thao tác lẫn đòn cước đều bị Bạch Doanh Thần nắm thóp, anh tận dụng khoảng trống mà cô ta tạo ra để tung đòn trả lại.
Trong cuộc ẩu đả lần này Bạch Doanh Thần dùng tay trắng để đấu với cô ta, mặc dù đối phương cầm trên tay hai con dao nhưng Bạch Doanh Thần vẫn bình thản, xử lý gọn gàng.
Tứ chi của cô ta đều bị Bạch Doanh Thần phá hủy bằng nắm đấm, thao tác quá nhanh quá dứt khoác cô ta không đời nào trở tay kịp, hai con dao trên tay cô ta dần rơi xuống đất do không có lực nắm giữ, sau đó cô ta cũng khụy xuống đất: "Nếu muốn tìm người đến giết tôi thì nên tìm người nào thông minh một chút."
Lúc này cửa phòng bị phá vỡ, đám người vệ sĩ nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy nữ y tá lúc nãy nằm ngất dưới đất, cả đám người đó lập tức quỳ xuống, đồng thanh nhận tội: "Là do thuộc hạ thất trách, xin Bạch thiếu trách tội."
Bạch Doanh Thần xoa xoa cổ tay rồi lắc cổ: "Không sao, lâu rồi cũng không hoạt động tay chân, xem như đây là bài tập đầu tiên trong tuần đi. Đem cô ta ra ngoài, xử lý cho gọn vào..."
"Vâng, Bạch thiếu."
Ngồi ở một quan trà quen đường gần khu đô thị thành phố, Đường Hân uống vài ly nước lọc, sau đó nhìn Twice,
"Anh nói xem, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Cô cứ từ từ đi." Twice nhún vai, thản nhiên nói.
Đường Hân nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước ra từ quán bar gần đó. Theo hiểu biết của Đường Hân thì đây là khu vực thuộc quyền kiểm soát của Hắc Dạ Môn, tất nhiên quán bar này cũng không ngoại lệ.
Hắn ta bước đến đưa một tờ giấy cho Twice, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi đó, giống như sợ bị phát hiện.
Twice nhìn tờ giấy rồi vội vã nói: "Đi thôi!"
Sắc mặt của Đường Hân tỏ vẻ hoài nghi, mặc dù không biết anh ta tính làm gì nhưng vẫn nghe lời theo anh ta.
Bến cảng...
Twice kéo Đường Hân nấp vào một góc, thận trọng quan sát xung quanh.
"Này, rốt cuộc anh tính làm cái gì vậy, nói cho tôi biết đi!"
"Dạo gần đây bên Hồng Tam Hội liên tục bị rò rĩ một số thông tin tuyệt mật cho nên các tuyển đường giao hàng cũng bị hạn chế, nói thẳng ra là bị kiểm soát bởi Hắc Dạ Môn, bây giờ nếu phía Hồng Tam Hội có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ bị Hắc Dạ Môn trừ khử ngay. Một lát nữa người của Thomas sẽ đến đây lấy hàng, việc của chúng ta là chặn tuyến giao dịch này lại."
"Tôi hiểu rồi!"
Twice gật đầu, "Cô ngoan thật đấy!"
"Anh còn nói nữa tôi cắt lưỡi anh đấy."
Twice nhún vai bất lực.
"Nhưng mà tại sao anh lại muốn phá giao dịch của chúng."
"Tôi muốn tiền, còn cô muốn trả thù Hắc Dạ Môn, chẳng phải đôi bên cùng có lợi hay sao?"
Đường Hân khẽ nhếch cười: "Hóa ra anh đã tính toán từ trước."
"Đừng nhiều lời nữa, lên thuyền!"
•••
Đường quốc lộ ...
Trời về khuya, đoạn đường tắc từ thành phố Tứ Xuyên đến bến cảng vắng tanh nhưng không hiểu tại sao lại có nhiều cảnh sát tới vậy.
Đứng giữa đường năm người cảnh sát dừng còi ra lệnh những chiếc xe container phía trước phải tấp vào lề.
Những người tài xế lần lượt đi xuống, người nào người nấy cũng đều to con, xăm trổ đầy mình, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu vì sự ngắt quãng này của cảnh sát, nếu như muôn thêm xíu nữa, chuyến giao dịch này trễ, thì cái mạng nhỏ này của chúng sẽ khó giữ.
"Mời các anh xuất trình giấy tờ."
Nghe vậy, tên nào tên nấy đồng loạt đưa cho cảnh sát, sau khi đã kiểm tra, cảnh sát nói tiếp: "Mở xe ra, chúng tôi cần kiểm tra."
Tới đây, bọn chúng đều nhìn nhau phân vân. Tin tức được đưa đến, trên đoạn đường này rất thuận lợi nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại gặp phải vấn đề như thế này, ai cũng biết bên trong khoang xe hơn hàng tấn chất cấm nếu như bị phát hiện thì chắc chẳn sẽ nhận tội chết.
"Giết!"
Nghe lệnh cấp trên nói bên trong chiếc airpod, bọn chúng hiểu ý nhìn nhau, hai giây sau đó năm người cảnh sát đều thi nhau nằm xuống đất trong trạng thái tĩnh mạch cảnh bị cắt đứt.
"Nhanh lên, không còn thời gian nữa."
Bến cảng...
Trên một du thuyền sang trọng, Đường Hân và Twice lén lút lẻn vào đại sảnh sau đó trà trộn vào phòng tổng thống, nhưng vệ sĩ canh gác quá nhiều hai người họ buộc phải lui lại một bước.
Đường Hân đứng ở trong góc hé mắt nhìn ra, chậm rãi quan sát tình hình, mấy tên này với Đường Hân thì giải quyết dễ thôi.
Đường Hân đảo mắt nhìn xung quanh, hai tên vệ sĩ gần đó mờ ám nhìn nhau sau đó kéo nhau đi đầu đấy, nhìn dáng vẻ ấy chắc chắn lên cơn nghiện, đây không phải là lần đầu cô gặp trường hợp này. Nắm bắt được tình thế,
Đường Hân liền kéo Twice đi.
Hai tên vệ sĩ kia cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, lấy trong túi ra một cái bọc nhỏ, trong đó chứa một loại bột màu trắng, đoán không nhầm thì đó chắc là chất cấm, chúng chậm rãi rắc lên tay rồi đưa lên mũi hít một hơi.
Trong lúc bọn chúng đang trong cơn phê, Đường Hân dùng thân thủ nhẹ nhàng lập tức hạ gục được hai tên tên đó một cách nhanh gọn.
Không lâu sau, Twice và Đường Hân nhanh chóng cải trang thành vệ sĩ của tên Thomas thuận lợi lẻn vào căn phòng của hắn.
"Ngài Thomas tới giờ rồi!"
Nghe xong, Thomas gật đầu, châm tắt điếu thuốc đang hút dở, sau đó đứng dậy, hắn ta ra hiệu cho đàn em vào trong phòng lấy vali tiền. Đường Hân và Twice có vẻ hơi cúi đầu, điều này khiến Thomas nghi ngờ, ông ta tiến tới tính kiểm tra nhưng vì thời gian quá gấp rút nên đành để hai người đi lấy tiền.
Đến căn phòng mật, Twice nhìn thấy hai vali tiền trên cái bàn, anh ta liền chạy tới mở từng chiếc ra kiểm tra, sau đó thì hai tay xách hai vali tiền rời đi.
Hơn năm chiếc xe container dừng lại ở bến cảng, người của Lệ Hoa đi xuống sau đó hất mặt ra lệnh cho đám đàn em di chuyển hàng từ trên xe xuống.
"Xử lý cho gọn gàng, gần đây bên cảnh sát dường như đánh hơi được gì đó, tốt nhất đừng để lộ bất cứ thông tin gì, không thì chết cả lũ." Lệ Hoa nhấn mạnh.
"Em hiểu rồi đại ca."
Bên phía Thomas cũng chuẩn bị tươm tấn, khi hàng cập bến cũng là lúc Thomas xuất hiện.
Ông ta mỉm cười, chậm rãi đi đến một khoang hàng, ra lệnh cho một tên đàn em mở nắp một chiếc khoang gỗ ra, sau đó hắn bốc một gói hàng lên, cẩn trọng đưa cho Thomas. Ông ta quét một ít lên ngón tay rồi cho lên miệng thử xem chất lượng hàng có đúng như ý muốn của ông ta hay không.
Hồi sau cảm thấy hài lòng, ông ta mỉm cười hài lòng, sau đó nói: "Đúng là hàng tốt."
"Thế nào, tôi không làm ngài thất vọng chứ?" Lệ Hoa cười tươi rói, chậm rĩa bước đến bên Thomas. Trợ lý của hắn ta lập tức thuật lại lời Lệ Hoa vừa nói.
"Đúng là anh Lệ, làm việc trước giờ đều rất uy tín, tôi rất hài lòng với tác phong này của anh, mong rằng những lần hợp tác sau này sẽ luôn suôn sẻ như vậy." Thomas gật gật đầu, ném túi hàng đang cầm trên tay lại vào trong khoang.
Lệ Hoa giả vờ vui vẻ trước lời nói của Thomas: "Đó là tất nhiên rồi. Vậy... tiền của tôi đâu?"
Trợ lý hắn ta liền cất lời: "Lệ lão gia không cần phải vội như vậy, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi."
Hắn ra lệnh cho một đàn em, đem hai vali tiền đến cho Lệ Hoa.
Quan sát đám người đó từ xa, Twice và Đường Hân mỉm cười trước thành quả của mình và sự anh ninh khờ khạo và lỏng lẻo của chúng.
Twice nói: "Này, cô sống ở Hắc Dạ Môn từng đấy năm rồi bộ chưa từng thấy những cuộc giao dịch hàng trăm tỷ thế này hay sao mà trông cô chăm chú quá vậy?"
"Đúng là chưa từng." Đường Hân lắc đầu: "Tôi thuộc tổ chức sát thủ, làm việc luôn có nguyên tắc, không bao giờ xen vào việc của những bộ phận khác."
"Cô không tính đường lui cho mình à?" Twice cau mày, ít nhất cũng nên có điểm yếu hoặc một thông tin mật ý đó của Hắc Dạ Môn để còn giữ cái mạng, thật không hiểu cô gái này nghĩ gì, đúng là máu liều nhiều hơn máu não....
Giây phút vali tiền được mở ra thì bên trong toàn là giấy kèm theo vài chữ chế nhạo "ahihi đồ ngốc!".
Cơn thịnh nộ của Lệ Hoa lập tức trổi dậy: "Thẳng Tây khốn nạn, mày dám lừa tao!"
Cả đám người của Lệ Hoa lập tức xông ra, tay cầm dao ngắn dao dài chuẩn bị ở thế phòng thủ.
Thomas cũng vô cùng bất ngờ, rõ ràng hai vali này chưa tiền nhưng tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Nghĩ hai hai tên vệ sĩ lúc nãy dường như Thomas cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng không kịp giải thích thì Lệ Hoa đã cho người đuổi giết Thomas. Tiếp theo sau đó là cuộc ẩu đả giữa hai băng nhóm lớn nhất nhì Châu Âu-Châu Á.
Thế lực của Thomas không phải nhỏ, ở Châu Âu Bạch Doanh Thần đứng đầu thì vị trí đáng sợ số hai chắc chắn gọi tên Thomas. Lần này Lệ Hoa thật sự giận quá mất khôn rồi!