Pháp, Paris...
Qua vài ngày sau, lễ cưới của Lệ Chấn Giang được tổ chức tại Paris (Pháp). Lý chủ tịch của tập đoàn Bác Á là một nhân vật có tiếng tăm trên lĩnh vực thương mại thể giới, có rất nhiều người công nhận và khâm phục tài năng kinh doanh của bà, vì thế ngày hôm ngay những khách mời có mặt ở đây đều lấy làm vinh hạnh.
Buổi tiệc cưới diễn ra tại một biệt thự sang trọng, mỗi chi tiết đều tỏa sáng trong ánh đèn lấp lánh. Trải dài từ cổng chào mừng được trang trí bằng hàng ngàn bông hoa hồng và kim sa, đến hành lang dẫn vào phòng tiệc được lát bằng đá lấp lánh, mỗi bước chân đều phản ánh ánh sáng từ những chùm đèn lụa treo trên cao.
Không gian tiệc cưới được bày trí với những bàn tiệc bằng vàng rực rỡ, trải đầy đắp những tấm thảm lụa màu đỏ tươi sáng, tạo nên bức tranh lãng mạn của sự kiêu sa và phú quý. Những bức tượng và hoa văn từ vàng nguyên chất làm nổi bật không gian sang trọng và quý phái.
Trên lễ đường Lệ Chấn Giang mặc một bộ vest màu đen, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn xuống đám người khách mời. Hôn lễ lần này mục đích chính cũng chỉ là Bác Á, chung quy lại anh chẳng có chút hứng thú gì cả. Bởi vì bây giờ anh đã có thứ mình muốn, danh vọng hay tiền bạc anh cũng không cần tới nữa.
Khách mời đã có mặt đầy đủ, giới thương nhân, tài phiệt, thượng lưu, quý tộc có danh tiếng đều đánh giá rất cao buổi hôn lễ ngày hôm nay. Sau một cuộc chào hỏi nồng nhiệt đến từ bọn họ, buổi tiệc cũng bắt đầu trong sự hoan hỉ và tràn pháo tay chúc phúc nồng nhiệt.
Thành phố Dĩ An
Vài giờ đồng hồ trôi qua, Đường Hân ngồi trong ngồi biệt thự riêng của Lệ Chấn Giang, thời điểm này Lệ Chấn Giang giao nhiệm vụ cho Thập Lăng Tiêu phải bảo vệ Đường Hân 24/24, bởi vì sau ngày hôm đó, người của Tư Cảnh Nam truy sát cô khắp nơi, mặc cho thế lực của Tư Cảnh Nam lớn ra sao, nhất định bảo đảm bảo an toàn cho
Đường Hần.
Đường Hân ngồi trước bàn làm việc, tay lấy thứ gì đó từ trong túi, đó là hạt châu sa từ vòng tay cô tặng cho Bạch Doanh Thần, không hiểu tại sao cô hận anh, ghét anh, mặc dù cô đã trả thù được nhưng bây giờ tại sao trái tim cô lại đau tới vậy?
Nhìn vào khoảng không vô tận, Đường Hân hít một hơi thật sâu, tựa lưng vào ghế rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm nay là ngày cưới của Lệ Chấn Giang, nhưng đêm tân hôn anh lại bỏ Tạ Thẩm Hoa một mình trong căn phòng tân hôn ở Paris, còn bản thân lại một mình trở về Trung Quốc, mục đích chỉ để gặp Đường Hân.
Tiếng mở cửa làm Đường Hân giật mình, cô bật dậy xem đó là ai thì nhận ra đó là Lệ Chấn Giang, trên người vẫn còn mặc bộ vest của tiệc cưới.
Nhìn thấy người con gái mình yêu đứng trước mặt, Lệ Chấn Giang không kiềm chế nổi mà ôm cô vào lòng. Cảm giác thật ấm áp.
Đường Hân vội đẩy anh ra, thắc mắc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt Lệ Chấn Giang đăm chiêu nhìn Đường Hân, thâm tình, ôn nhu: "Em vừa khóc sao?"
"Không, hôm nay là hôn lễ của anh đáng lẽ anh phải bên cạnh cô ấy, bỏ về như vậy sao coi được."
Lệ Chấn Giang vẫn ôm lấy Đường Hân, nhìn vào ánh mắt cô, nghiêm túc nói: "Cuộc hôn nhân này là ba anh sắp đặt, là một cuộc liền doanh thương mại, anh hoàn toàn không có tình cảm gì với cô ta, người anh yêu là em.
Đường Hân, em biết mà."
Đường Hân né tránh ánh mắt của Lệ Chấn Giang, tình cảm của anh lộ liễu như vậy làm sao có thể không nhận ra.
Nhưng hiện tại, cô đã thực mệt mỏi với cuộc sống này, cô không muốn bất kì ai bị ảnh hưởng cả. Chân tình của anh, cô hiểu nhưng không thể đáp lại.
"Em xin lỗi, anh đã có vợ rồi, mặc dù không yêu nhưng đó cũng là vợ hợp pháp, anh nên tôn trọng cô ấy, cũng như tôn trọng em."
Lời nói của Đường Hân là lời từ chối nhẹ nhàng, Lệ Chân Giang ủ rủ: "Bây giờ em lại muốn rời xa anh, anh làm tất cả mọi chuyện chỉ muốn được ở cạnh em, chỉ muốn được em quan tâm. Chẳng lẽ, anh không bằng Bạch Doanh Thần sao?"
"Anh đừng nhắc đến anh ta nữa."
"Vậy thì tại sao em không chấp nhận anh?"
"Chúng ta không chung đường, em không xứng đáng với anh."
Lệ Chấn Giang nhằm mắt lắc đầu, phản bác lại câu trả lời vớ vẫn của cô: "Không, nếu như em muốn thì em sẽ làm thôi." Lệ Chấn Giang đọc Đường Hân như một cuốn sách: "Em muốn rời đi?"
Đường Hân thở dài: "Đó là điều sớm muộn thôi."
Vẻ bề ngoài của Lệ Chấn Giang rất bình thản nhưng bên trong lại rất kiên định, cô muốn đi, anh nhất quyết không cho.
"Tại sao em không thử đặt tình cảm vào anh một lần?"
"Anh đừng cố chấp nữa, em không thể nào yêu anh được, em... em chỉ xem anh là anh trai thôi. Xin lỗi!"
Lệ Chấn Giang không nói gì, từ từ buông người Đường Hân ra rồi nói: "Em nghỉ ngơi đi!"
Anh biết giới hạn của mình ở đầu nhưng nếu ở lại thêm chút nữa anh sợ bản thân sẽ làm những điều mà ngay cả bản thân anh cũng không lường trước được, bởi sở dĩ anh không có tính kiên nhẫn, anh sợ sẽ làm tổn thương
Đường Hần, vì vậy đã chọn cách rời đi.
Thật sự, hiện tại Đường Hân rất rối, không biết nên làm gì, thực tại quá tàn khốc... Đường Hân ngã xuống giường, mơ hồ nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp trước đây, có Đường Đông Quân, có Swan và có cả Bạch Doanh
Thลn...
Đã hơn một tuần trôi qua, Bạch Doanh Thần vẫn còn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói không cần lo lắng nhưng Lục Mạn Nhu không thể nào ngồi yên. Bà ở bên cạnh Bạch Doanh Thần không rời một bước.
"Chuyện điều tra tới đầu rồi?" Nghe giọng điệu nghiêm khắc của Lục Mạn Nhu, Trịnh Thiên nghiêm túc trả lời.
"Ngày mà Thẩm tiểu thư nguy kịch thì Lão đại đến lấy thuốc từ Đường Đông Quân, vài tiếng sau thì Đường Đông Quân vị sát hại."
"Có biết là ai không?"
Trịnh Thiên lắc đầu: "Không."
"Dù không biết lý do là gì nhất định phải bắt cô ta về đây." Lục Mạn Nhu kiên quyết, lúc đầu bà nhầm lẫn, quá tin tưởng và yêu thương Đường Hân vậy mà cô lại phản bội lòng tin của bà như thế, dù xảy ra chuyện gì bà cũng không bao giờ bỏ qua chuyện này.
"Tôi hiểu rồi thưa phu nhân."
Một khi lòng tin đã bị phản bội thì không có bất cứ sự nhân nhượng nào.
Nói rồi bà cho Trịnh Thiên rời khỏi phòng, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt dần tốt hơn của Bạch Doanh Thần, chậm dài trút một hơi thở dài ngao ngán.
Hắc Dạ Môn...
Lần này là lần thứ hai Tạ Thầm Hoa bước chân vào biệt thự của Lệ Chấn Giang, căn phòng mà người giúp việc chuẩn bị cho cô nằm khác hướng với phòng của anh, điều này khiến tất cả người trong nhà rất nghi hoặc, nhưng chắc chỉ có cô với Lệ Chấn Giang biết. Phải rồi, cuộc hôn nhân này chỉ là sự ràng buộc.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Tạ Thẩm Hoa đi dạo quanh nhà, cô không nhớ rõ căn phòng của Lệ Chấn Giang ở đâu nên nhờ người giúp việc chỉ đường.
Hôm nay Lệ Chấn Giang ở nhà, do bận rộn sắp xếp công việc cho đầu năm, cô biết anh rất bận nên không muốn làm phiền đến anh, tuy nhiên vẫn muốn giúp gì đó cho anh.
Tạ Thẩm Hoa cầm ly cà phê trên tay, chưa gì hết tim đã đập loạn nhịp huống chi là lúc đối mặt với anh. Cô định tâm lại, cố gắng hít một hơi rồi gõ cửa.
"Vào đi!"
Tạ Thầm Hoa mím môi, chậm rãi mở cửa bước vào.
Căn phòng rất lớn, bố trí ngắn cắp, bao gồm tủ sách, tủ rượu, bàn trà còn có cả một tủ sưu tầm những mô hình nổi tiếng, Tạ Thẩm Hoa chợt mỉm cười, sở thích của anh vẫn không thay đổi.
Sự xuất hiện của Tạ Thẩm Hoa khiến Lệ Chấn Giang khá bất ngờ, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại cuối xuống làm việc tiếp.
Những số liệu này rất khó đọc cũng rất khó nhận xét, lòng anh có chút khó chịu nhưng không thích nói ra.
Tạ Thầm Hoa đặt ly cà phê lên bàn, nhỏ nhẹ nói: "Anh có cần em giúp gì không?"
"Không cần đầu, em đi làm việc của em đi!"
Tạ Thẩm Hoa có chút chạnh lòng, bất đắc dĩ gật đầu.
Thành phố Dĩ An.
Đường Hân lại ngồi một mình trong phòng, trên tay cô là một sấp tài liệu và chiếc USB tố cáo tội án tham ô của
Bạch Doanh Thần, chỉ cần cô đem số tin tức này tung ra ngoài thì trên thế giới này không còn cái tên Bạch thị nữa.
Nhưng... tại sao cô lại chần chừ như vậy?
Đường Hân cắn môi, cố gắng lôi bản thân mình về thực tại. Đừng mơ tưởng nữa, Bạch Doanh Thần là kẻ đã sát hại ba mày đấy!
Ánh mắt Đường Hân dần trở nên kiên định, cầm sấp tài liệu ấy rời khỏi biệt thự.
Hơn hai tiếng sau, tin đồn Bạch thị làm ăn phi pháp chỉ vừa đăng tải lên một phút thì đã tràn lan ra khắp giới truyền thông, các trang mạng từ lớn đến nhỏ, trong nước lẫn ngoài nước đều được dẫn đầu bởi tin tức này.
Khắp Bạch thị giờ như một mớ hỗn độn, người thì chạy đi giải thích với đối tác người thì hoảng loạn khóc lóc.
Trong không gian lạnh lẽo của văn phòng, không khí đang trở nên nặng nề và căng thẳng. Những tiếng cười trước đây đã tan biến, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ. Mọi người đi lại trong văn phòng với bước chân nặng nề, gương mặt căng thẳng và đầy lo lắng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bản tin về tình hình tài chính của công ty đang lặp đi lặp lại trên màn hình máy tính, như một điểm báo không lành sắp xảy đến. Cảm giác bị bỏ rơi và bất lực như một con thuyền bị lạc trôi giữa biển khơi không lối thoát.
Những cuộc họp bí mật diễn ra liên tục, nhưng không có ai dám mở miệng để hỏi về tương lai của mình. Mỗi người đều đắm chìm trong suy tư, lo lắng cho công việc, cho gia đình và cho tương lai không rõ ràng.
Bạch Doanh Thần thì hôm mê chưa tỉnh, người điều hành duy nhất không có, Bạch thị giờ như rắn mất đầu, đứng trước một bờ vực không đáy, tiến thoái lưỡng nan.
Đứng dưới phố, Đường Hân ngẩng đầu nhìn tin tức đang phát sóng trên tòa nhà cao tầng, cảm giác nhìn kẻ thù của mình đối mặt với sự sụp đồ từ mặt vật chất đến mặt tinh thần thật sự không đủ.
Đường Hân xoay người rời đi thì bị một người lạ che mặt kéo đi trong trạng thái bất ngờ.
Phía bệnh viện, Bạch Doanh Thần đã tỉnh, trên người mặc một bộ bệnh nhân màu trắng, anh ngồi trên giường bệnh đối diện với tin tức trên tivi, khuôn mặt không cảm xúc, vô tư, bình thản. Tư Cảnh Nam đứng bên cạnh, tựa lưng vào cạnh bàn, khoanh tay chất vấn: "Cậu còn muốn để cô ta sống ư?"
"Chuyện vui vẫn còn phía sau mà."
Hắc Dạ Môn.
Vừa hay nghe được tin tức này, Lệ Hoa vui mừng khôn xiết, nếu Bạch thị phá sản, chẳng phải con đường thăng tiến của Hắc Dạ Môn lên thượng đỉnh chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao.
Tối đến, trong căn phòng kín, không khí vô cùng căng thẳng, đối diện Lệ Hoa là một ông trùm ma túy khét tiếng ở
Đức. Vì lô hàng lần này rất quan trọng nên ông ta không dám để đàn em của mình đảm nhiệm nên buộc bản thân phải đích thân đến đây một chuyển.
Vốn dĩ trước kia, cục diện của Hồng Tam Hội quá tốt hắn ta muốn hợp tác với Bạch Doanh Thần để có thể dễ dàng vận chuyển chất cấm ra khắp thế giới nhưng lại bị từ chối và cảnh cáo, tuy nhiên bây giờ, Hồng Tam Hội như con cá nằm trên thớt, liên tục bị những băng đảng khác chặt chém, bây giờ hợp tác với một tổ chức như thế thật sự không xứng.
Tin đồn gần đây cho thấy Hắc Dạ Môn nắm thóp được tình thế, tranh dành được nhiều khu vực, vực dậy nhanh chóng, cộng thêm đầu óc điều khiền của Lệ Chấn Giang, Hắc Dạ Môn như hồ mọc thêm cánh. Tất cả rất thích hợp cho cuộc gặp mặt lần này.
"Chào ngài Thomas! Rất vui khi ngài đích thân đến đây để gặp tôi." Lệ Hoa mỉm cười.
Ông ta không quá rõ tiếng Trung nên lúc nào cũng có một trợ lý phiên dịch bên cạnh, tên đó cúi thấp người, thì thầm vào tai Thomas.
Nghe xong, ông Thomas lên tiếng: "Tôi sẽ không vòng vo, tôi với anh không phải là lần đầu hợp tác. Tất nhiên, ai cũng muốn có lợi, lần này tôi muốn đưa hàng đến Trung Đông và Hoa Kỳ, nhiệm vụ của anh là nhận hàng và giao hàng, phí giao dịch tôi sẽ trả, còn lợi nhuận của anh, cho tôi một con số. Tôi muốn mọi thứ phải diễn ra suôn sẻ và anh phải đảm bảo rằng sẽ không có bất cứ rủi ro gì."
Sau khi nghe trợ lý của hắn phiên dịch lại, Lệ Hoa Nói: "5 con số, đơn vị tiền tệ là USD."
Thomas nghe xong liền đập bàn đứng dậy, chửi thể bằng tiếng Đức: "Mẹ kiếp, mày tính cắt cổ người khác à?"
Sau khi nghe trợ lý của hắn phiên dịch lại, Lệ Hoa Nói: "5 con số, đơn vị tiền tệ là USD."
Thomas nghe xong liền đập bàn đứng dậy, chửi thể bằng tiếng Đức: "Mẹ kiếp, mày tính cắt cổ người khác à?"
Tên trợ lý của hắn chậm rãi lựa lười đàng hoàng để thuật lại.
Lệ Hoa khoanh tay cười cười, đắc ý: "Như anh nói đó, ai cũng muốn có lợi. Anh thử nghĩ đi, công việc vận chuyển đầu phải dễ dàng, nếu có một chút sơ hở, bọn cảnh sát đánh hơi được không chỉ riêng tôi mà cả anh cũng bị ảnh hưởng, tiền phải đi đôi với chất lượng chứ. Nếu ngài không chấp nhận thỏa thuận này thì có thể tìm người khác."
Mặc dù cái giá đưa ra quá đắt nhưng bây giờ chỉ có Hắc Dạ Môn mới có khả năng giúp hắn, Thomas đành bấm bụng chấp nhận.
"Được." Thomas gọi giật ngược.
Lệ Hoa quay lại, mỉm cười: "Thành giao!"
Đường Hân bị người che mặt đó đưa đến một con hẻm nhỏ trong thành phố, lúc đầu cô có hơi ngờ vực cảnh giấc nhưng lúc sau lại nới lỏng khi tên đàn ông kia tháo bịt mặt xuống.
"Twice!?" Đường Hân nheo mắt: "Sao lại là anh?"
"Nếu tôi không có mặt vào lúc này, tôi sợ cô sẽ làm những chuyện khiến cô đi xa hơn."
Thái độ nghiêm trọng của Twice khiến Đường Hân không khỏi nghi ngờ.
"Anh nói đi, là chuyện gì?