Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng ngày này cũng đến. Bạch Doanh Thần mặc một bộ vest sang trọng, anh đứng một chiếc gương lớn, ăn diện chỉnh tề.
"Trịnh Thiên, cậu thấy hồm nay tôi thế nào?" Bạch Doanh Thần vừa vuốt tóc vừa nói.
Khí chất bất phàm, tửu đằng vân sơn, đan dương tuyệt sắc là thành ngữ dùng để miêu tả tướng mạo, khí chất của
Bạch Doanh Thần.
Trịnh Thiên chỉ cười không nói. Đây là lần đầu tiên Bạch Doanh Thần chỉn chu đến như vậy. Nhưng mà nói thì cũng đúng, đây là ngày đặc biệt quan trọng của anh, đương nhiên mọi thứ phải hoàn mĩ rồi.
"Không biết bên cô ấy thế nào rồi?" Bạch Doanh Thần nói xong tính đi đến chỗ Đường Hân thì bị ngăn lại.
"Lão đại, không được." Trịnh Thiên biết anh mượn làm gì, lập tức chẳn ngang.
"Tại sao?"
"Trước khi cưới, cô dâu chú rể không được gặp mặt nhau, không thì chuyện xui rủi sẽ xảy ra đó."
"Cậu cũng mê tín quá rồi đó." Nói vậy thôi, Bạch Doanh Thần vẫn ở lại phòng chờ giờ tốt.
Bên ngoài, chỉ có vài người bạn thân thiết cùng với người thân của Bạch Doanh Thần, điều kì lạ là Lục Mạn Nhu đợi anh thông gia mãi mà chẳng thấy đến, bà có chút chạnh lòng.
Bên trên lễ đường trang trí rất đẹp mắt, màu chủ đạo là màu trắng, tất cả đã được sắp xếp rát chú đáo.
Không khí náo nhiệt, khúc nhạc êm tai, dần dần làm buổi lễ trở nên hào hứng.
Bạch Doanh Thần đứng trên bục đường nguyện, cảm xúc hiện tại rất khó tả, vừa run vừa vui vừa bồn chồn, không biết rằng có thiếu sót điểm gì hay không. Đây là lần đầu tiên anh làm một việc mà bản thân cảm thấy thiếu tự tin như thế.
Hơi thở Bạch Doanh Thần như hối thúc dần dần trở nên ổn định khi cánh cửa lễ đường mở ra.
Trong ngày thành hôn, Đường Hân mặc một chiếc váy cười dài, tóc tai được búi lên gọn gàng, đeo thêm một vương miện bằng vàng trắng đính vài hạt kim cương, xung quanh lấp lánh ánh đèn diễm lệ, làm nổi bật hình ảnh một nàng tiền bị thất lạc xuống nhần gian.
Đoạn đường Đường Hân bước đi được rải đầy hoa, xung quanh là những tràn pháo tay nồng nhiệt đều đều vang lên thay cho tiếng nói chúc mừng.
Ánh mắt Đường Hân vẫn lạnh tanh, không một nụ cười, không biết hôm nay cô có thể sống sót rời khỏi đây hay không, điều quan trọng chính là trả được thù.
Đường Hân chậm rãi đi đến sau Bạch Doanh Thần, bờ vai rộng rãi này đã từng là một điểm tựa mà cô muốn phó thác cả cuộc đời của mình, nhưng bây giờ chúng như những chiếc gai lần lượt đâm nát lấy trái tim cô.
Cảm nhận được bước chân đằng sau, Bạch Doanh Thần xoay người lại, nhìn vào ánh mắt xanh biếc của Đường Hân, anh như bị hút sâu vào ảo giác, không thể thoát ra....
"Hôm nay em đẹp lắm!"
"Vậy ý anh là hằng ngày em không đẹp hả?" Đường Hân nhướng mày.
Bạch Doanh Thần lập tức lắc đầu:"Không, em lúc nào cũng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay là đẹp nhất."
Những người ở gần đó nghe thấy liền bật cười, Bạch Doanh Thần trước giờ làm gì biết ăn nói ngọt ngào, nên không trách anh được.
Giờ lành đã đến. Bạch Doanh Thần nắm lấy tay Đường Hân, ung dung bước đến đứng trước vị linh mục.
Cô điểm tĩnh và tỉnh táo khi nghe linh mục đọc lời phúc âm và chứng kiến sự hứa hôn trọn đời của hai người.
"Bạch Doanh Thần, Đường Hân. Từ thời khắc này trở đi hai con sẽ đi hết quãng đời còn lại. Sau này dù ốm đau hay bệnh tật, dù vui sướng hay đau khổ, hai con sẽ phải san sẻ nhau và không bao giờ từ bỏ đối phương. Hai con có đồng ý không?"
Bạch Doanh Thần nghe xong những câu hỏi từ vị linh mục uy nghiêm, anh quay sang nắm tay Đường Hân, dứt khoát trả lời: "'Con đồng ý!"
Cả hội trường im lặng, Đường Hân vẫn nhìn anh không trả lời, nước mắt rươm rướm.
"Hân Hân, sao thế!"
"Tôi không đồng ý!" Thời khắc ấy, Đường Hân rút một con dao sắt nhọn được giấu trong bó hoa trên tay, đâm một nhát vào tim Bạch Doanh Thần, một nhát dao chí mạng.
"A Thần!" Lục Mạn Nhu bất ngờ, tính chạy lên nhưng vì an toàn của bà Trịnh Mặc liền ngăn bà lại.
Cả hội trường giật thót tim, liền đứng dậy che miệng rồi thét lớn.
Trịnh Thiên thấy vậy lập tức lao lên, đỡ lấy Bạch Doanh Thần.
Đường Hân không chút thương tâm rút con dao ra, máu cũng theo động tác của cô mà tuôn trào.
Bạch Doanh Thần vẫn không hết sốc, anh ôm chặt lấy ngực, đau đớn nói: "Tại sao vậy?"
Nước mắt Đường Hân không không kiểm soát được mà cứ thể chảy xuống: "Là anh đã phản bội tôi trước!"
Đường Hân tay vẫn cầm con dao, hướng mắt xuống lễ đường. Thẩm Gia Tuyết cô ta cũng có mặt ở đây, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta, rồi cảm giác lo sợ của những người khác, Đường Hân thật hả dạ.
"Phản bội?"
"Anh vẫn còn đóng kịch?" Đường Hân cười lạnh. Khuôn mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc:"Bạch Doanh Thần, rốt cuộc ba tôi đã làm gì có lỗi với anh mà anh lại giết ông ấy, rốt cuộc tôi đã làm gì anh hả? Anh đến Trung Đông cũng vì Thẩm Gia Tuyết, bỏ lại giữa buổi tiệc cũng vì Thẩm Gia Tuyết, hủy buổi hẹn hò cũng vì Thẩm Gia Tuyết, và cũng vì cứu Thẩm Gia Tuyết và giết ba tôi để lấy vắc xin. Năm lần bảy lượt anh vì Thẩm Gia Tuyết, vậy tại sao ngay từ đầu anh không cưới cô ta luôn đi!'
Đường Hân mất bình tĩnh hét vào mặt Bạch Doanh Thần:"Anh nên chết đi!"
Bạch Doanh Thần muốn nói gì đó, nhưng vết thương quá đau, máu trên miệng cũng tuôn ra, nghẹn ngào không nói nên lời.
Anh muốn giải thích nhưng không lên tiếng được. Bây giờ cô hận anh thấu xương, dù có làm gì đi nữa cũng vô ích.
Đường Hân nói rồi tháo chiếc vương miện xuống, sau đó chạy đi để lại sự hỗn loạn phía sau.
Vệ sĩ tính đuối theo nhưng phải dừng lại khi nghe tín hiệu từ Bạch Doanh Thần.
Bạch Doanh Thần gắng gượng, nhờ Trịnh Thiên đỡ đứng dậy, anh không cho phép bất cứ ai đến gần nơi này năm mét.
Máu từ bên ngực trái Bạch Doanh Thần vẫn chảy không ngừng, chốc lát đã ướt đẫm cả chiếc vest màu trắng sang trọng.
Nhìn vào ánh mắt của cô ấy, anh thấy sự hận thù đến thấu xương, "Anh chỉ muốn biết em có yêu anh không?"
Đường Hân né tránh ánh mắt ấy, cô nhất quyết không để bản thân bị lừa dối thêm lần nào nữa.
"Không."
Bạch Doanh Thần cười nhạt, "Được, tôi biết rồi!"
Giây sau, tiếng súng vang lên, hù doạ cả lễ đường, một đám vệ sĩ mặc âu phục đen, tay cầm khẩu súng lục đi đến.
"Hân Hân, đi thôi!"
Đường Hân tháo chiếc vương miện trên đầu mình xuống, sau đó thả cùng với con dao đẫm máu trên tay, nhìn
Bạch Doanh Thần lần cuối rồi cùng Lệ Chấn Giang rời khỏi đó trước sự bảo hộ của đám sát thủ.
Trước khi đi, Lệ Chấn Giang ôm lấy Đường Hân còn để lại đôi mắt thách thức.
Nhìn thấy Lệ Chần Giang, Bạch Doanh Thần biết cô và anh ta đã lên kế hoạch này từ lâu, anh chỉ cười, một nụ cười đầy thất vọng.
Tay Bạch Doanh Thần ôm lấy ngực, nhìn bóng lưng Đường Hân dần mất khuất sau cánh cửa, sau đó anh cũng ngất đi.
Sau khi Đường Hân cùng đám người kia rời khỏi, Bạch Doanh Thần rơi vào nguy kịch và phải cấp cứu gấp.
Hơn năm tiếng trong phòng phẩu thuật, bác sĩ liên tục ra vào hai tay cầm hai túi máu làm cho người người đứng đợi trước phòng càng thêm lo lắng.
Lục Mạn Nhu nắm lấy tay của người y tá sắp đi lại phòng phẫu thuật hỏi thăm tình hình: Cô gái, con trai tôi thế nào rồi!"
Nhân viên y tá gấp rút trả lời:"Vết thương khá sâu, lại ở vị trí tim mạch nên tình hình bây giờ không mấy khả quan."
Nói xong, người nhân viên nhanh nhẹn bước vào trong phòng phẩu thuật.
Tư Cảnh Nam là bạn thân của Bạch Doanh Thần, cả quá trình anh đều chứng kiến, tuy nhiên không kịp làm bất cứ gì. Ngồi trước phòng phẫu thuật, mặt Tư Cảnh Nam tối sầm lại, một lát sau mới cất tiếng.
"Trịnh Thiên, điều tra tất cả mọi chuyện cho tôi."
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Trời sáng, cuộc phấu thuật dài tám tiếng cũng kết thúc, đèn phòng phẩu thuật chợt tắt, đội ngũ bác sĩ bước ra,
Lục Mạn Nhu lập tức đứng dậy, khuôn mặt hốc hác hỏi thăm.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức, qua vài hôm sẽ tỉnh lại, người nhà không cần lo lắng."
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng, Lục Mạn Nhu vì quá kiệt sức nên cũng ngất đi.
Lắng nghe lời bác sĩ nói, Tư Cảnh Nam thoáng suy nghĩ, tính ra Đường Hân vấn còn chút tình nghĩa, nếu không thì Bạch Doanh Thần đã chầu Diêm Vương từ lâu rồi. Với thân thủ của một sát thủ, làm sao cô ta lại sơ xuất như thê?
Lát sau, trong phòng hồi sức, Thẩm Gia Tuyết nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Doanh Thần, trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Đáng lẽ, cô không nên làm gánh nặng cho anh, đáng lẽ cô phải rời xa Bạch Doanh Thần sớm hơn thì bây giờ sẽ không có cớ sự như bây giờ.
Vương Nguyên hiểu nỗi lòng của cô, trong tình thế ấy đầu ai muốn như vậy, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, chỉ còn cách giải quyết cho êm đẹp thôi.
Anh tiến tới ôm Thẩm Gia Tuyết vào lòng: "Em đừng tự trách mình nữa, không phải tại em."
Máy nhịp tim bên cạnh đều đều phát ra âm thanh "tít tít", đây không phải là lần đầu tiên Bạch Doanh Thần đối mặt với sinh tử nhưng có lẽ đây là lần đau đớn và đáng sợ nhất mà anh đã trải qua.
Đúng vậy, Bạch Doanh Thần đã nói đúng, kẻ tin vào tình yêu là kẻ ngu xuẩn.
Đường Hân trở về biệt thự của Lệ Chấn Giang, cô một mình ngồi trong phòng nhìn đôi bàn tay của mình, cô vẫn không tin hôm nay mình đã phải trải qua những gì và làm những gì.
"Hân Hân, anh vào được không?"
Tiếng gọi của Lệ Chấn Giang khiến cô thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ.
"Vâng..."
Lệ Chấn Giang bước vào, vẫn thấy Đường Hân trong bộ váy cưới, kèm theo những vết máu đã đong khô. Anh biết, trong lòng cô vẫn có chút tình cảm dành cho hắn, tuy rất khó chịu nhưng anh tin rằng thời gian sẽ giúp anh xoa mờ đi hình bóng người đàn ông đó.
"Em ăn chút cháo đi, anh chuẩn bị cho em rồi này."
"Em không muốn ăn, anh mang ra đi!" Đường Hân thở dài.
"Vậy anh để đây, lát sau đói thì ăn đi nhé, em nghỉ ngơi đi."
Lệ Chấn Giang đặt khay cháo lên bàn rồi rời khỏi phòng trả lại sự yên tĩnh cho Đường Hân.