“Lấy thân báo đáp.”
Lâm Tiểu Vy nghe xong, hai bên má liền đỏ ửng, miệng ấp úng: “Em... em... Cảnh Nghiêu, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Trong lòng Thương Cảnh Nghiêu nở rộ một niềm vui không biết gọi thành tên, đây là lần đầu tiên cô có thái độ ngại ngùng này.
Do dự một hồi, Lâm Tiểu Vy cũng cất tiếng: “Em.. em không biết nói như thế nào với anh nữa, có thể em nói ra lời này, anh sẽ xa lánh em, nhưng em không muốn giấu trong lòng nữa.... Cảnh Nghiêu, em yêu anh.”
Ánh mắt si tình của Thương Cảnh Nghiêu dán lên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Vy. Điều anh chờ đợi cuối cùng cũng tới, “Em vừa nói gì cơ?”
“Em yêu anh.”
Vừa dứt lời, Thương Cảnh Nghiêu bất chợt ôm chặt lấy cô, cái ôm như muốn hòa nhập làm một với cơ thể của anh.
“Cảnh Nghiêu, anh...”
“Tiểu Vy, đừng nói gì cả... Em biết không, anh vui lắm. Lúc trước, anh cứ tưởng rằng mình sẽ làm em sợ nên mới giữ khoảng cách với em, nhưng thật ra anh rất lo, anh lo là khi làm thế anh sẽ mất em. Tiểu Vy, đừng rời xa anh, được không?”
Lâm Tiểu Vy khẽ cười, cô chậm rãi buông anh ra: “Em là một cô gái bình thường, không giúp gì được cho công việc của anh, ngược lại còn là mối đe dọa, nhưng sao lại đối xử với em như vậy?”
Anh nhìn cô trả lời: “Vì em là Lâm Tiểu Vy.”
Nhìn vào ánh mắt của Lâm Tiểu Vy, lòng Thương Cảnh Nghiêu bị lay động. Anh ôm lấy khuôn mặt chan chứa nước mắt của Lâm Tiểu Vy, khóa môi cô bằng nụ hôn ấm áp của mình.
Đêm nay, cô hoàn toàn thuộc về anh.
Tỉnh dậy dưới ánh đèn mập mờ, Lâm Tiểu Vy mở mắt sau đó nhẹ hôn lên môi của Thương Cảnh Nghiêu, phát ra một câu nói mà lòng đau như cắt: “Xin lỗi!”
Sáng hôm sau, Thương Cảnh Nghiêu tỉnh dậy trên chiếc giường đã phủ đầy tia nắng, anh mệt mỏi đặt tay sang bên cạnh thì không thấy người đâu, chỉ duy một vết máu đỏ trên giường.
Thương Cảnh Nghiêu thấy có điềm, anh lập tức mặc đồ rồi đi ngay xuống nhà.
Cả khu biệt thự to lớn, mọi ngóc ngách Thương Cảnh Nghiêu đều lật tung cả lên nhưng không hề tìm thấy tung tích của Lâm Tiểu Vy, cuộc gọi đi liên tục từ Thương Cảnh Nghiêu đến cho cô nhưng không nhận được phản hồi, dường như cô đã cố tình khóa máy.
Phía bên căn nhà của cô cũng đã trả lại cho người ta, Lâm Tiểu Vy hiện giờ không có tung tích.
Thương Cảnh Nghiêu bóp chặt chiếc điện thoại, ánh mắt trợn trừng như điên loạn nhìn về phía bọn vệ sĩ canh gác.
Anh quay lung với bọn người kia, thầm nghĩ: “Một người không thể nào mất tích trong vòng một đêm được. Tiểu Vy, rốt cuộc em muốn làm gì?”
…..
Bạch thị…….
Ngồi trên chiếc ghế chủ đạo, Bạch Doanh Thần đối mặt với những cổ đông lớn của tập đoàn, thái độ nhởn nhơ, đùa cợt không hề bận tâm một chút gì đến cô gái đang thuyết trình.
“Bạch tổng, ngài thấy thế nào?”
Bạch Doanh Thần đang vu vơ suy nghĩ thì bị một người cắt ngang, anh nhăn mặt, sau đó thản nhiên trả lời: “Các người cảm thấy thế nào?”
Mọi người đều nhìn nhau, bàn bạc một chút rồi mới trả lời: “Bạch tổng, dự án lần này rất quan trọng với Bạch thị, chúng tôi nghĩ rằng ngài nên cho chút ý kiến thì sẽ tốt hơn.”
Quái thật, từ nãy đến giờ anh có nghe được cái gì đâu.
Bạch Doanh Thần xoay chiếc ghế lại, nhìn lên màn hình trình chiếu lớn. Thầm chửi thề.
Đống biểu đồ này thật rắc rối, càng nhìn càng thấy chán nản. Nhưng nhìn được tiêu đề trọng điểm, Bạch Doanh Thần khẽ cười, anh tặc lưỡi một cái rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh nói: “Đây là loại hình hợp tác kiểu mới, kinh phí đầu tư vào dự án này rất lớn. Nhưng bố cục phân tích lại qua sơ sài...” Anh vừa nói vừa liếc nhìn sang cô gái đang đứng ở phía góc, cái nhìn như cảnh cáo: “Có phải tôi quá đề cao cô rồi không?”
“Xin lỗi Bạch tổng, tôi sẽ sửa lại.” Phó tổng Lý e dè cất tiếng, cô ta trước đây từng giúp Bạch Doanh Thần kí kết rất nhiều dự án lớn, cho nên mới lấy được lòng tin của anh, vì thế anh mới an tâm giao cho cô ta xây dựng dự án lần này.
“Không cần.”
“Bạch thiếu, tôi biết lỗi sai ở đâu rồi, xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Bạch Doanh Thần đảo mắt nhìn những người khác, cuối cùng thì gật đầu đồng ý.
Nói về thế giới Bạch đạo, Bạch Doanh Thần thì có năng lực nhưng hoàn toàn không có hứng thú. Đối với anh mà nói, bảo vệ Bạch gia và gây dựng Hồng Tam Hội mới là lý tưởng sống của anh, thà rằng anh làm việc trong môi trường đen tối mà thoải mái còn hơn là làm việc trong môi trường đầy tham nhũng và tranh phân mà chán chường.
Bạch gia...
“Tiểu thư, cô ăn xíu gì đi, từ sáng đến giờ cô đã không ăn gì rồi. Nếu cô mà có chuyện gì thì chúng tôi không biết ăn nói sao với thiếu gia.” Người giúp việc đứng gần Thẩm Gia Tuyết, bộ dạng lo sợ, ra sức năn nỉ.
“Tôi không ăn, các người mang đi đi. Nếu anh ấy có trách thì tôi sẽ chịu.”
Nghe cô nói thế, cô gái kia lập tức mang đồ ăn rời khỏi. Xuống bếp còn bàn tán với những người khác.
“Cô ấy lại không ăn nữa à?”
Cô gái mang đồ ăn đặt xuống kệ, nhún vai bất mãn nói: “Không thấy hay sao còn hỏi. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc trước cũng thế bây giờ cũng thế. Đúng là khó chiều. Không hiểu sao một người hoàn hảo như Bạch thiếu lại phải chịu đựng cô ta nữa.”
Một cô gái khác cũng tán thành quan điểm này: “Khoảng thời gian trước cô ta biến mất, cứ tưởng chúng ta thoát kiếp nạn rồi nhưng không ngờ cô ta lại đột ngột trở về. Xem ra ngày tháng sau này chị em chúng ta phải vất vả nữa rồi.”
“Haizz.... Các cô muốn có tiền muốn sống thoải mái thì phải chịu thôi.”
Nói chuyện xong, ai nấy cũng tản ra làm việc để tránh bị la mắng.
.....
Chiếc xe dừng lại trước Bạch viên. Tiếng còi quen thuộc phát ra, Thẩm Gia Tuyết liền đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài.
Bạch Doanh Thần phút chốc sững sờ khi nhìn thấy Thẩm Gia Tuyết ôm chặt lấy mình, cái ôm của cô chặt tới mức khiến thân thể anh có chút khó chịu: “Em sao vậy?”
“Em... Em nhớ anh.” Ánh mắt Thẩm Gia Tuyết ngây thơ nhìn Bạch Doanh Thần, sau đó thì e thẹn cúi mặt xuống.
Bạch Doanh Thần xoa đầu cô giống như cách mà trước đây anh vẫn hay làm, cử chỉ vô cùng ôn nhu: “ Được rồi, vào nhà thôi.”
Phút sau, một người phụ nữ lớn tuổi bước vào nhà, Thẩm Gia Tuyết nhíu mày, người này vừa quen lại vừa lạ. Cô ngước nhìn Bạch Doanh Thần, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò. Anh không nói, quay lưng với cô, đỡ người phụ nữ lớn tuổi kia đi vào.
“Mẹ, chúng ta vào trong thôi.”
‘Mẹ, Thần gọi người phụ nữ ấy là mẹ sao?’ Thẩm Gia Tuyết sững sờ, không phải Bạch Doanh Thần không còn người thân nào hay sao, cả ba và mẹ anh ấy đều không còn trong vụ phảm sát năm đó. Sao bây giờ bà ấy lại có mặt ở đây.
Thẩm Gia Tuyết ngập ngừng tỏ ra không biết: “Mẹ sao?”
Lục Mạn Nhu đi tới gần Thẩm Gia Tuyết, chậm rãi quan sát sắc mặt của cô. Theo đà, cô lùi lại vài bước thì liền bị cái nắm tay của bà dọa cho sợ.
“Tiểu Tuyết, rất vui khi gặp lại con. Chắc con không nhớ bác đâu…” Lục Mạn Nhu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suông mượt của cô: “Aiay, Tiểu Tuyết càng lớn càng xinh đẹp. Bác rất thích cháu…”
Nói rồi, mọi người cùng đi vào trong.
Ngồi trên bàn ăn, cứ cách vài phút Thẩm Gia Tuyết lại đưa mắt nhìn sang Lục Mạn Như, bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Năm đó Thẩm Gia Tuyết còn rất nhỏ, cái ngày mà ba mẹ Bạch Doanh Thần chết cũng chính là cái ngày mà cô mất ba mẹ mình. Họ nói rằng, ba mẹ cô vì cứu ba mẹ anh nên cũng chết. Thẩm Gia Tuyết tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nhận được sự an ủi của Bạch Doanh Thần, cô lấy nó làm động lực để tiếp tục sống cho tới bây giờ, vì vậy Bạch Doanh Thần đối với cô vô cùng quan trọng.
“Em sao vậy?” Nhìn thấy Thẩm Gia Tuyết cứ nhìn chén cơm, không có chút phản ứng, anh liền nói: “Món ăn không hợp với em sao, hay anh nhờ người đổi món khác cho em.”
Thẩm Gia Tuyết liền lắc đầu: “Không, món ăn ngon lắm.”
“Vậy em ăn nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe, biết không?”
Thẩm Gia Tuyết khẽ gật đầu, sau đó thì gắp đồ ăn. Nhìn tình hình của Thẩm Gia Tuyết, Lục Mạn Nhu có hơi lo lắng trong lòng, ‘Mình nhớ là đã làm rất kỹ càng, sao lại như thế này?’
Ba mẹ của Thẩm Gia Tuyết là bạn của bà, nhưng vì một lí do nào đó mà hai người họ phản bội tổ chức, cố tình bán thông tin của tổ chức ra ngoài. Khi ấy tình thế Tứ Hồng Trấn rất hỗn loạn, để loại trừ hậu họa. Lục Mạn Nhu đành phải gác tình nghĩa sang một bên, diệt trừ mối nguy hiểm để làm gương cho các anh em còn lại trong tổ chức.
Nhận được mối đe dọa đang đến gần, đêm ấy Thẩm Du Trì tức là ba của Thẩm Gia Tuyết cùng với vợ và đứa con vài tuổi của ông ta gom đồ để bỏ trốn.
Chiếc thuyền di chuyển hơn nửa đoạn đường, tưởng rằng gia đình đó đã thoát chết, nào ngờ đã bị người của Lục Mạn Nhu cử đến giết sạch toàn bộ, ngay cả đứa trẻ chưa hiểu chuyện cũng không hề bỏ qua. Thế mới biết được người của Tứ Hồng Trấn ra tay tàn độc đến mức nào, vì vậy cả cái Trung Quốc lẫn Trung Đông, không một thế lực nào dám trỗi dậy chống trả khi bị ép đến bước đường cùng.
Lục Mạn Nhu thầm tặc lưỡi, tiếp tục phần ăn của mình, bà tự an ủi: “Quá khứ thì cứ để thời gian mang đi, con bé vô tội.”
Bởi quyết định tha cho Thẩm Gia Tuyết, bà biết không có thứ gì thắng nổi thời gian cả.