“Bên đó giải quyết thế nào rồi.” Bạch Doanh Thần ngồi trên ghế làm việc, giọng nói mang chút lo âu.
“Ông ấy nói rằng muốn trực tiếp gặp anh để xem tình hình.” Tư Cảnh Nam nói tiếp: “Hay là tôi cùng cậu giải quyết.”
“Không cần đâu, bên cậu còn nhiều việc, lo giải quyết cho xong đi, tôi làm được…”
Xong, Bạch Doanh Thần đứng dậy cầm theo áo khoác rồi rời khỏi căn phòng.
….
“Lệ thiếu, Đường Hân trở về rồi!”
“Cái gì? Cậu nói gì cơ?” Đang ngồi bần thần nhìn những biểu đồ khó hiểu trên màn hình máy tính, Lệ Chấn Giang sinh chán nản, nhưng sau khi nghe Thập Lăng Tiêu nói về Đường Hân, trong lòng anh lại giấy lên cảm giác vui mừng tột độ.
….
Về phía của Đường Hân, trong nhà cũ sập sệ, cô và Swan nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào trong một chiếc vali lớn.
“Còn gì nữa không Swan?” Đường Hân gấp chiếc vali lại, hỏi Swan.
“Đủ hết rồi giờ chỉ chờ xuất phát thôi.”
Đường Hân gật đầu, sau đó liếc nhìn sang Đường Đông Quân. Ông bần thần nhìn ra phía vườn rồi lại nhìn căn nhà mà mình đã sống hơn hai mươi năm, ánh mắt luyến tiếc không nỡ rời đi.
“Ba, chúng ta đi thôi.”
Nghe tiếng nói của con gái mình, ông quay sang nhìn Đường Hân: “Được rồi.”
Nơi này cũng là một nơi bình yên, Đường Hân cũng biết ba mình không nỡ bỏ nó, nhưng hiện giờ thời thế cấp bách, cô chỉ sợ người của Hắc Dạ Môn tìm đến: “Ba, lâu lâu chúng ta lại về mà, đâu phải chúng ta đi mãi mãi.”
“Ừm.” Đường Đông Quân gật đầu, sau đó cùng hai người con gái rời đi.
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy cũng khá buồn, ông Đường là một người đàn ông vừa hiền lành, vừa giỏi giang vừa tốt bụng, đối xử với người khác rất tử tể nên rất được mọi người tôn trọng.
Bây giờ ông chuyển đi đột ngột như vậy khiến những người ở đây cũng hơi bất ngờ, lòng giấy lên nhiều suy nghĩ.
Chiếc xe đỏ rượu của Đường Hân chạy được không lâu thì một chiếc Audi màu đen khác lại đỗ ở đầu hẻm.
Bước vào con hẻm chật hẹp, Lệ Chấn Giang ngó nhìn xung quanh, tìm ngôi nhà nhỏ mà trước kia anh thấy.
Cánh cửa thì khóa chặt bởi hai ổ khóa chắc nịch, những bụi lan trước nhà đã được ai đó tưới nước từ trước. Những giọt nước li ti đọng trên lá chậm rãi nhỏ xuống làm thấm ướt cả một vũng đất.
Lệ Chấn Giang đưa tay chạm nhẹ lên những bụi lan đó, sau đó đi ra trước nhà. Một người đàn bà hơn sáu mươi tuổi vô tình đi ngang qua, thấy Lệ Chấn Giang đi ngang đi dọc trước nhà, cách ăn mặc lại rất tử tế, bà rụt rè đi tới.
“Cậu trai trẻ, cậu tìm ai?”
Lệ Chấn Giang chẫm rãi cất tiếng: “Bà cho con hỏi, người trong nhà này đi đâu rồi ạ?”
“Người sống trong nhà này chỉ có ông Đường, còn con gái thì đi làm xa, đến nay thì cô gái đó mới trở thì liền đón ông ấy đi rồi.”
Lệ Chấn Giang nghe xong thì nhăn mặt: “Bà biết họ dọn đi đâu không?”
Người đàn bà lắc đầu: “Tôi có hỏi thăm nhưng họ chỉ nói thế, ông Đường tuy tính tình hiền lành nhưng ít nói, lần chuyển đi này chắc là về lại quê rồi.”
“Họ đi lúc nào?”
“Họ vừa đi thì cậu đến.” Nói xong, người đàn bà quay đi.
Lệ Chấn Giang thầm thở nặng nhọc. Đường Hân không một lời gửi đến anh mà đã trốn đi, chẳng lẽ cô không có chút tình cảm gì với anh, không lời nào muốn nói với anh hay sao?
…..
Mặt trời lên cao, đồng hồ giữa thành phố điểm đúng mười giờ. Bạch Doanh Thần đưa mẹ mình đến nhà của tiến sĩ Thomas Edison, sự việc lần này cũng có Tư Cảnh Nam giúp đỡ nên anh cũng đỡ phần áp lực.
Những người cộng sự của Lục Mạn Nhu được tổ chức y tế Thế Giới đặc biệt quan tâm và đang trong quá trình điều trị, thầm nghĩ rằng quá trình sẽ diễn biến tốt hơn.
Dừng lại trước khuôn viên nhà ngài Thomas đang định cư. Bạch Doanh Thần dìu mẹ mình bước vào trong. Người vệ sĩ mặc âu phục đen liền lên thông báo. Vài phút sau anh ta trở lại, kính lễ nói: “Bạch thiếu, mời lối này!”
Người đàn ông đó đưa Bạch Doanh Thần và Mạn Nhu đến một căn phòng, trông cũng khá sang trọng.
Ông Thomas Edison đã có mặt ở đó, Bạch Doanh Thần đi tới đưa tay chào hỏi: “Chào ngài Thomas!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, ông cũng đưa tay chào hỏi.
“Tôi nghe Tư thiếu kể về anh rất nhiều, đến hôm nay mới được diện kiến, tướng mạo đúng là hơn người.” Ông Thomas hết lời khen ngợi: “Bạch thiếu, phu nhân, mời ngồi.”
Bạch Doanh Thần khẽ cười, không vòng vo đi thẳng vào vấn đề chính: “Ngài Thomas, hôm nay tôi tới đây là có một việc cần ngài giúp đỡ.”
"Hôm trước, Tư thiếu có cho tôi biết về tình hình của phu nhân, nhìn khí sắc phu nhân hiện tại vẫn còn xanh xao lắm, chắc là cần phải kiểm tra tổng thể mới biết được... Tôi sẽ đích thân kiểm tra cho phu nhân, Bạch thiếu cứ yên tâm.”
“Vậy tôi cảm ơn ngài trước.”
Thomas gật đầu:"Vậy hai người đợi tôi một tí."
...
“Mẹ đã nói là mình không sao rồi, con đâu cần phải làm phiền ngài Thomas như vậy.” Trên đoạn đường đi tới đây, Lục Mạn Nhu luôn từ chối chuyến đi này.
“Mẹ lại nói thế nữa rồi, lúc còn ở khu rừng đó, con thấy mẹ cứ ho suốt, đến khi về thì vẫn vậy. Tới bệnh viện con không yên tâm lắm. Tiến sĩ Thomas là người rất giỏi, còn tin ông ấy có thể giúp được mẹ.”
...
Qua vài tiếng sau, ngài Thomas kiểm tra xong thì đưa Lục Mạn Nhu đến căn phòng khác để bà nghỉ ngơi, sau đó thì trình bày kết quả cho Bạch Doanh Thần.
“Diễn biến bệnh tình của Lục phu nhân khá là khó nói. Vết thương ở bên hông trái do một loại chất độc gây ra, nó cũng như một loại axit, nhưng với một mức ảnh hưởng đáng sợ hơn. Một khi tiếp xúc với loại chất này, mô tế bào sẽ bị hủy hoại, khi gặp máu nó sẽ phản ứng mạnh hơn. Hơn nữa, sau khi nhiễm loại độc này, người nhiễm sẽ đau đớn tột cùng, nếu không chịu nỗi sẽ lấy cái chết để giải thoát.”
“Vậy bây giờ vết thương đó thế nào rồi?”
“Theo thôi kiểm tra thì vết thương này đã trải qua rất nhiều năm nên bây giờ chỉ để lại sẹo. Tuy nhiên, nếu thời tiết thay đổi, chỗ vết thương sẽ rất đau và nhức. Lục phu nhân là người rất kiên cường cho nên mới có thể vượt qua được nỗi đau này.”
Bạch Doanh Thần nghĩ lại, thế thì những người kia thì thế nào, không biết bao nhiêu người phải tự sát, cũng không biết những người còn sống đã phải chịu nỗi đau thể sát ra sao?
Tay Bạch Doanh Thần siết chặt, cố kiềm chế cảm xúc.
“Không còn cách nào để chữa trị sao?”
Tiến sĩ Thomas Edison lắc đầu, “Vẫn còn có cách, vết thương của Lục phu nhân tương đối ít nên tôi sẽ làm một cuộc phẩu thuật thay phần tế bào bị chết nhưng mà cơn đau sẽ giảm không đáng kể.”
“Chỉ cần mẹ tôi tốt hơn, cách nào tôi cũng muốn thử.”
“Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị.”
Bạch Doanh Thần gật đầu: “Cảm ơn ngài Thomas.”
…..
Hắc Dạ Môn.
“Ông chủ, có thư của Đường Hân.” Người vệ sĩ đưa tận tay cho Lệ Hoa.
Vốn nghĩ rằng đây là trò đùa bình thường của Đường Hân, nên ông không bận tâm, nhưng khi đọc kỹ những dòng chữ trên giấy, sắc mặt Lệ Hoa liền thay đổi rõ rệt: “Cái gì đây?”
Trong thư Đường Hân nói rõ: Chào chú Lệ, con là Đường Hân. Nhiệm vụ này do con hành động thiếu suy nghĩ cho nên không lấy được chiếc USB, nhưng sự việc lần này lại dính dáng tới người của Bạch gia, con không muốn tổ chức gặp chuyện nên mới đi theo hắn, cũng xem như đó là nhiệm vụ cuối cùng để bảo vệ Hắc Dạ Môn, con sẽ không nhận số tiền đó, mong chú Lệ thu lại. Từ nay trở về sau, Đường Hân sẽ không còn dính dáng gì đến tổ chức và Lệ gia nữa. Chào chú!
Lệ Hoa tức giận ném vỡ cốc nước trên bàn, sau đó lập tức quát lớn: “Cho người đi tìm nó cho tao!”
“Rõ thưa ông chủ.” Tên vệ sĩ dạ dạ vâng vâng nhanh chóng rời khỏi đó.
Dạo này Hắc Dạ Môn làm ăn thất thế, chuyến hàng nào xuất đi cũng bị cảnh sát đánh hơi được, tháng này thua lỗ nặng nề. Nhiều lần bị cảnh sát tóm cổ, nếu như không có người quen ở sở cảnh sát thì Hắc Dạ Môn đã không còn chỗ chôn thây rồi.
Trên đầu Lệ Hoa thì một đống áp lực, không biết giải quyết vấn đề này từ đâu. Còn nhớ lúc trước Đường Hân còn làm việc cho mình, tất tần tật mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, thế nhưng bây giờ khi cô ta vừa rút khỏi tổ chức, mọi chuyện lại diễn biến phức tạp.
"Gọi thiếu gia về cho tao!" Lệ Hoa ra lệnh, ánh mắt đăm đăm sát khí, sau đó thì đi lên lầu.
....
Sòng bạc...
Lệ Chấn Giang ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa, liên tục quan sát tình hình của sòng bạc.
"Lệ thiếu, đây là số liệu tháng này của sòng bạc."
Cầm lấy cuốn sổ, Lệ Chấn Giang nhăn mặt. Doanh thu tháng này còn không bằng một nửa của tháng trước.
Lệ Chấn Giang bất mãn ném cuốn sổ lên bàn, liếc nhìn lên tên quản lý:"Làm ăn kiểu gì vậy?"
"Xin lỗi Lệ thiếu... Không hiểu sao dạo gần đây, khách quen của chúng ta lại di chuyển sang Hồng Tam Hội...." Hắn nhắm mắt, toàn thân run lẩy bẩy:"Đó là những ông chủ lớn, vì sĩ diện nên mỗi lần chơi đều cược rất cao, bây giờ họ đột ngột chuyển chỗ chơi sang Hồng Tam Hội. Vì thế.... vì thế sòng bạc của chúng ta chỉ còn số ít... cho nên doanh thu mới thấp như vậy."
.
Lệ Chấn Giang chau mày:"Vô dụng!"
Anh tính nói thêm gì đó nhưng đột ngột bị Thập Lăng Tiêu cắt lời:"Lệ thiếu..."
Thấy thế, Lệ Chấn Giang phất tay một cái, tên quản lý như thoát khỏi cánh cửa tử thần, hắn cúi đầu rồi phóng như bay rời khỏi đó.
.....
Đêm nay, trời mưa hơi nặng hạt, bầu trời thì tối om, Lâm Tiểu Vy đứng trong phòng, hướng ánh mắt ra cửa kính đã phủ đầy sương.
Không biết nhìn gì mà lại chăm chú đến thế. Hai tay của cô khẽ vuốt hai bắp tay để xoa dịu đi cái lạnh. Lòng mang nặng tâm tư.
Cô chợt nghĩ đến chuyện xảy ra với bản thân lúc trước. Cô chỉ vô tình cứu Thương Cảnh Nghiêu, thực chất cô không biết anh là người thế nào.
Nhưng sau lần đó, đám người bắt cóc anh chợt mất tích, Long Hoa Quán bị đánh sập chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Khi ấy cô mới biết, anh không phải người tầm thường.
Đứng giữa sự bất lực và nỗi đau, bản thân cô như muốn chết đi cho lòng mình được thảnh thơi.
Nhưng trong lúc cuộc sống của Lâm Tiểu Vy u ám nhất, một tia nắng mãnh liệt chợt rọi thẳng vào cuộc đời cô, khiến cô có tự tin để tiếp tục sống. Đó là Thương Cảnh Nghiêu.
Cô đã tử hỏi rằng, tại sao Thương Cảnh Nghiêu lại đối xử tốt với cô như vậy, tại sao lại giúp một người bình thường như cô, hay là anh đang có tính toán gì?
Sau khi Thương Cảnh Nghiêu đưa cô trở về Thương gia, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, đơn giản Thương Cảnh Nghiêu trước giờ rất khó tính, khó gần, đặc biệt là không có thiện cảm với phụ nữ, nhưng Lâm Tiểu Vy không biết từ đâu rơi xuống, lại được anh đối xử chu đáo, họ sinh ra tò mò cũng là điều không thể tránh.
Nhưng Lâm Tiểu Vy không bận tâm, với ngày ngày đêm đêm vẫn nghĩ về em gái Lâm Tiểu Hàn và mẹ của mình, cô vẫn nhớ cái đêm kinh
hoàng đó.
Ánh mắt vô thần của mẹ mình, toàn thân đầy máu và nỗi sợ hãi tột độ của Lâm Tiểu Hàn, tiếng khóc xin tha của cô bé mười sáu tuổi. Những hình ảnh đó cứ luôn ồ ạt dồn đến, bủa quây xung quanh trí óc của cô, dày vò cô từng giây từng phút.
Cô thề chết cũng phải giết được Lệ Chấn Giang.
Mọi suy nghĩ bị vụt mất bởi cái ôm của Thương Cảnh Nghiêu, cô có hơi giật mình nhưng đứng yên không phản kháng.
Thương Cảnh Nghiêu làm việc cả ngày nay nên rất mệt mỏi, anh đặt cằm lên vai cô, chậm rãi hít thở đều đặn lấy hương thơm trên người cô.
Dường như rất có tác dụng, Thương Cảnh Nghiêu cảm thấy trong người mình thoải mái hơn hẳn. Có lẽ cô chính là liều thuốc tốt nhất với anh từ trước đến giờ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thương Cảnh Nghiêu thì thầm.
"Em.... Chỉ là nghĩ vu vơ một số chuyện thôi."
"Anh không thể biết được sao?"
Lâm Tiểu Vy xoay lại nhìn anh, khẽ mỉm cười:"Em đang nghĩ về anh."
"Nói dối."
Lâm Tiểu Vy im bặt, tâm tư của cô bị anh nhìn thấu, không biết trả lời ra sao, cô sầm mặt.
"Có phải em lại nghĩ về em gái mình?"
Tâm trạng Lâm Tiểu Vy chợt chùng xuống, hốc mắt bất giác đỏ ửng.
Thương Cảnh Nghiêu không nói, chỉ thở dài một hơi rồi ôm cô vào lòng:"Tiểu Vy, trước mặt anh em không cần phải kèm nén đâu, cứ khóc đi."
Lâm Tiểu Vy bấu víu lấy chặt lưng của Thương Cảnh Nghiêu, khóc nấc từng tiếng.
...
Sau một hồi đã bình tâm lại, Lâm Tiểu Vy ngồi tựa vào lòng anh, tâm tư giấu kín chợt thốt ra ngoài, cô sợ rằng không nói, cô sẽ không có cơ hội nữa.
"Cảnh Nghiêu, anh đối xử tốt với em như vậy, em không biết làm gì để báo đáp anh cả."
Dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo, Thương Cảnh Nghiêu vẽ một nụ cười từ tốn:"Có chứ, điều này đảm bảo em làm được."
"Điều gì cơ?" Lâm Tiểu Vy ngẩng đầu nhìn anh.
"Lấy thân báo đáp đi!"