1h sáng, tại bến cảng....
Đứng trước đoàn người mặc vest đen, Bạch Doanh Thần thản nhiên châm điếu thuốc rồi đưa lên môi rít một hơi. Làn khói nghi hút phả ra từ miệng che mờ đi khuôn mặt điển trai của anh.
Khung cảnh xung quanh rất tĩnh lặng, những người buôn bán hàng thủy sản lúc trước bị dọa một phen cho nên vào khung giờ này không một ai dám ở lại.
Phía xa xa, một chiếc cano lớn dần dần cập bến. Bạch Doanh Thần nhìn nó bằng một ánh mắt trìu mến, nở một nụ cười rất thân thiện.
Người đàn ông bợn trợn bước xuống khí thế rảo bước đến bên Bạch Doanh Thần, sau đó cúi đầu tôn kính: “Lão đại.”
Bạch Doanh Thần liếc nhìn phía sau, tiện tay vứt điếu thuốc xuống đất rồi đi tới chiếc cano đang chứa lô vũ khí tối tân mà anh đã đánh mất ở Thái Bình Dương.
Lần lượt từng chiếc khung gỗ lớn được khiêng ra khỏi chiếc cano, đặt ngay hàng thẳng lối trước mặt Bạch Doanh Thần.
Anh đi vòng quanh một lượt, sau đó cất tiếng: “Làm tốt lắm!”
Tên đàn ông lúc nãy tươi cười hớn hở khi được ông chủ của mình khen ngợi, hắn đi tới trước mặt Bạch Doanh Thần cúi đầu lia lịa rồi nói: “Làm việc cho lão đại là bổn phận của em, sau này lão đại cần gì thì cứ gọi cho em, em nhất định sẽ dốc hết sức giúp lão đại.”
Bạch Doanh Thần nhếch cười khích lệ, “Việc của ông xong rồi, sau lần này sẽ có thưởng.”
“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại.” Nói rồi hắn lập tức lái cano rời khỏi hiện trường.
Ngay sau đó, người của Bạch Doanh Thần nhanh nhẹn di chuyển hàng lên xe. Trịnh Thiên chậm rãi đi đến đưa cho Bạch Doanh Thần một lá thư.
Xem xong lá thư, sắc mặt Bạch Doanh Thần có chút thay đổi, lúc đầu hơi bất ngờ một chút sau đó thì nở một nụ cười đầy mờ ám.
“Về thôi!” Bạch Doanh Thần ra lệnh, sau đó bước đi trước hàng chục cái cúi đầu kính nể.
.....
Hắc Dạ Môn.
Trong phòng làm việc của Lệ Hoa, Lệ Chấn Giang ngổi trước mặt ba mình, thấy thái độ ông có chút căng thẳng, anh liền cất lời: “Ba, có chuyện gì sao?”
Ông ta thở dài một tiếng rồi nói: “Con cũng biết dạo này Hắc Dạ Môn xảy ra rất nhiều chuyện, ta biết một mình con thì quán xuyến không xuể nên ta muốn tìm con bé về để giúp con một tay.”
Lệ Chấn Giang nheo mắt: “Ý ba là Hân Hân sao?”
Lệ Hoa gật đầu: “Ta biết ngoài giỏi võ, Đường Hân còn rất thông minh và lanh lợi trong công việc này, vì thế mà ta muốn giao lại Hắc Dạ Môn cho hai đứa.”
Ánh mắt anh lộ lên vẻ vui mừng: “Ý ba là ba chấp nhận Hân Hân rồi sao?”
“Trước giờ ta không hề cản hai đứa.”
Nghe vậy, Lệ Chấn Giang vô cùng mừng rỡ, anh đứng phắt dậy, hân hoan: “Cảm ơn ba...”
“Khoan đã!”
Lệ Chấn Giang dừng chân, quay nhìn ba mình: “Ba còn có chuyện gì không?”
“Con biết chuyện Đường Đông Quân là ba của Đường Hân rồi đúng không?” Lệ Hoa nghi hoặc hỏi, rồi chậm rãi đứng lên đi về phía anh.
Đúng thật là thế, vài tháng trước, nhìn bộ dạng Đường Hân có hơi mập mờ. Lệ Chấn Giang sinh nghi nên bí mật điều tra sâu hơn về gia cảnh và thân thế của Đường Hân. Không ngờ rằng, Đường Hân lại nói dối tổ chức là mình mồ côi. Điều này là hoàn toàn cấm kỵ ở Hắc Dạ Môn.
Lệ Chấn Giang vì Đường Hân nên đã vờ như không biết, cố ý che giấu tổ chức giúp cô. Nào ngờ việc này đã đến tai ba mình.
“Ba... Chuyện này...”
Lệ Hoa không nói, ông đi đến phía tủ, nhìn con cá vàng trong đó bơi lội, miệng nở nụ cười: “Đôi khi nắm giữ điểm yếu của một người cũng là một lợi thế. Ta không cấm cản việc con yêu ai, nhưng lần này Đường Hân lừa dối tổ chức một việc lớn như vậy, nếu để anh em phía dưới biết được thì ta cũng không còn cách, cho nên nếu con biết con bé ở đâu, thì tốt nhất nên bảo con bé quay về đây. Ta sẽ xem như không biết chuyện gì.”
Lệ Hoa biết, con trai mình có tình cảm sâu đậm với Đường Hân cho nên ông không đề cập tới việc bản thân mình đang cần ai.
Đường Đông Quân đang giữ trong tay một món đồ mà ông ta đang cần, nếu để việc ông muốn hại Đường Đông Quân cho Lệ Chấn Giang biết, thì con trai ông nhất định sẽ phá vỡ mọi kế hoạch.
Thêm vào đó, hiện giờ Lệ Hoa hoàn toàn không biết Đường Đông Quân đã chuyển đến ngỏ ngách nào, cho nên để Lệ Chấn Giang tin tưởng ông mà khai ra tin tức của Đường Hân ông buộc phải giấu kín chuyện này.
“Con hiểu rồi.”
Lệ Chấn Giang rời khỏi phòng. Đối với anh mà nói, Đường Hân quan trọng hơn cả mạng sống anh, vì thế, nếu ba mình hoặc tổ chức muốn làm hại đến cô, anh thề sẽ liều chết để bảo vệ cô.
Trong phòng, Lệ Hoa ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt bần thần do vài ngày không ngủ.
“Muốn chống lại Hồng Tam Hội thì một Hắc Dạ Môn không là cái gì, ta nên làm gì đây….”
….
Cơn mưa tầm tã lại bao bọc lấy thành phố T, Thẩm Gia Tuyết ngồi trên phòng một lúc thì cảm thấy chán chường, thế là cô quyết định rời khỏi phòng để ra ngoài thư giản một chút.
Dạo này Bạch Doanh Thần vô cùng bận rộn chuyện của Bạch thị lẫn chuyện của Hồng Tam Hội, vì thế cho nên cô cũng không dám đến làm phiền.
Trong lòng của cô có chút không can tâm nhưng cũng không dám lên tiếng.
Thẩm Gia Tuyết vừa bước xuống lầu thì gặp Lục Mạn Nhu đang gọt trái cây. Cô mím môi, thở một hơi thật dài để trấn an tâm trạng rồi tươi cười bước đến bên bà.
Không biết thực hư thế nào, người phụ nữ này có lai lịch gì, bà ta có thật sự là mẹ của Bạch Doanh Thần hay không, mình nhất định sẽ tìm hiểu kỹ chuyện này.
“Cháu chào bác.”
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng của người con gái, Lục Mạn Nhu liền ngẩng cổ nhìn lên.
“A... Tiểu Tuyết, con ngồi đi.” Lục Mạn Nhu bỏ dao và trái táo đang cắt dở xuống, sau đó mỉm cười: “Con khỏe hơn chưa?”
“Con không sao rồi, cảm ơn bác.”
"Thấy sắc mặt con hồng hào hẳn ra rồi, xem ra bệnh tình của con chuyển biến ngày một tốt." Lục Mạn Nhu cười cười, bà nghĩ trong đầu điều gì đó rồi đảo mắt nhìn Thẩm Gia Tuyết một hồi sau mới cất tiếng thở dài:
“Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ. Bác cứ nghĩ rằng bản thân mình không còn sống và ngồi ở đây như ngày hôm nay. Lúc trước bác làm trong cái môi trường đó, nên bác rất rõ. Trải qua cái chết lần này bác nhận ra tính mạng quan trọng đến nhường nào. Tiểu Tuyết, bác biết cháu có tình cảm với A Thần. Và bác cũng như cháu không muốn nó phải đặt cược mạng sống vào môi trường đen tối đó nữa. Cho nên, bác muốn cháu nói giúp bác một câu. Được không?”
Nghe xong lời nhờ cậy của Lục Mạn Nhu, Thẩm Gia Tuyết có chút do dự, không biết trả lời thế nào. Trước hết cô gật đầu đồng ý nhưng không chắc chắn sẽ níu kéo được ý định của Bạch Doanh Thần.
Ngay từ đầu Bạch Doanh Thần đã chọn con đường này làm mục tiêu sống của mình, đối với anh không gì quan trọng bằng Hồng Tam Hội, một người như Thẩm Gia Tuyết thú thật thì cũng quan trọng với Bạch Doanh Thần đấy, nhưng không quan trọng tới mức vì cô mà bỏ cả Hồng Tam Hội.
“Vâng, con sẽ giúp bác.”
“Cảm ơn con.” Lục Mạn Nhu nói: “Con ăn trái cây đi, bác tính mang lên cho con nhưng vừa định lên thì thấy con xuống. Này con thử xem, ngọt lắm đấy.”
“Vâng.”
Nói chuyện với Lục Mạn Nhu xong thì Thẩm Gia Tuyết trở về phòng.
Tiếng gõ cửa phát lên trong không gian tĩnh lặng, cô chậm rãi đi tới mở cửa thì mới biết đó là Vương Nguyên.
“Bác sĩ Vương, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vương Nguyên cười nhẹ: “Bạch Doanh Thần kêu anh đến kiểm tra lại cho em.”
Thẩm Gia Tuyết không từ chối liền mời Vương Nguyên vào trong phòng.
Nhìn không gian chung quanh căn phòng, Vương Nguyên khẽ thở dài, sở thích lúc trước của cô đã thay đổi rồi, con gấu bông lớn anh tặng cô, cái bức tranh chân dung hay treo trên tường, hay bất cứ những vật dụng người khác tặng trừ đồ của Bạch Doanh Thần còn lại đều bị vứt đi hết. Thẩm Gia Tuyết nói không muốn thấy chúng nữa.
Chuyện đến tai Vương Nguyên, anh có chút buồn rầu nhưng cũng chẳng thay đổi được gì nên cũng yên lặng cho qua.
Đặt những dụng cụ y tế cần dùng trên bàn, Vương Nguyên lấy một chiếc Bocca, trước hết kiểm tra tình trạng con ngươi sau đó thì đo nhiệt cho cô.
“Tình hình của em tốt hơn chút rồi. Em có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không?”
Cô không nói chỉ lắc đầu.
Nhìn sâu trong ánh mắt cô, anh có cảm giác như cô không vừa ý mình, lúc nào bên cạnh cô, cô cũng khó chịu và giữ khoảng cách với anh.
“Em đã nhớ ra… nhớ ra anh là ai chưa?”
Thẩm Gia Tuyết ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh thấu hiểu mọi tâm tư của Vương Nguyên, nhưng vờ như không biết.
Cô khẽ lắc đầu: “Xin lỗi bác sĩ Vương, tôi cần thời gian.”
Sau sự chờ đợi, Vương Nguyên lại thất vọng.
Anh gật đầu: “Được rồi, anh không nói nữa, thuốc anh để trên bàn, đúng tám giờ thì nhớ uống nhé!”
“Khoan đã! Tôi có chuyện muốn hỏi bác sĩ Vương, anh có thể cho tôi chút thời gian được không?"
Trong lòng Vương Nguyên vui mừng khôn tả, anh nhanh nhẹn gật đầu, sau đó kéo ghế ngồi gần cô.
“Em có chuyện gì cứ nói với anh.”
“Là chuyện liên quan đến Thần.”
Nụ cười trên môi Vương Nguyên chợt vụt tắt, việc này không nằm ngoài suy nghĩ của anh nhưng sao anh vẫn thấy buồn như vậy.
“Anh có tin rằng Lục Mạn Nhu hiện tại là mẹ ruột của anh ấy không?”
Câu hỏi ngờ vực của Thẩm Gia Tuyết khiến Vương Nguyên sinh nghi, anh không hỏi sâu mà chắc nịch trả lời: “Đương nhiên là tin rồi, tuy Lục phu nhân không giống như lúc trước do tác động của vụ việc năm ấy nhưng những nhược điểm trên cơ thể thì không thể nào sai được.”
“Anh chắc không? Đó là những cái gì?"
"Anh ấy có nhờ anh kiểm tra cho Lục phu nhân thường xuyên nên mấy vết sẹo và vết bớt mà anh nhìn thấy được đều giống với trước kia."
"Nhưng nếu đó là sự trùng hợp thì sao?"
Lúc này, sự tò mò của Vương Nguyên đã lên tới đỉnh điểm. Anh nhíu mày: “Ý em là đang nghi ngờ Lục phu nhân.”
“Tôi cũng không biết nữa. Anh ấy làm ở Hắc Dạ Môn, rất nhiều kẻ thù thừa cơ anh ấy có chút sơ hở là sẽ công kích ngay, tôi chỉ lo cho an nguy của anh ấy.”
“Em đừng nghĩ nhiều, anh chắc chắn với em chuyện này hoàn toàn là thật.”
Thẩm Gia Tuyết từ nhỏ chỉ gặp được Lục Mạn Nhu có ba bốn lần, sau khi ba mẹ cô chết thì cô được Bạch Doanh Thần nhận nuôi, về sau chân dung bà ấy ra sao thì cô hoàn toàn không nhớ.
Bây giờ trong nhà chỉ có một mình Vương Nguyên biết vụ việc năm đó, nếu anh đã nói như vậy thì có lẽ là cô đã nghĩ nhiều.
“Vậy.... Anh có biết ba mẹ tôi chết như thế nào không?”
Nghe tới đây, Vương Nguyên đứng hình mất vài giây, anh hoàn toàn không ngờ rằng cô lại hỏi mình câu hỏi này. Năm đó, anh cũng là một thành viên của Tứ Hồng Trấn, nhiệm vụ vừa học vừa khai thác thông tin cho tổ chức, đương nhiên sự việc tổ chức cho người trừ khử gia đình của Thẩm Du Trì anh cũng biết.
Bây giờ anh nên nói thế nào đây?
Thẩm Gia Tuyết cảm thấy mình bất cẩn nên nhanh chóng tiếp lời: “À, là anh ấy kể cho tôi nghe, là ba mẹ tôi đã cứu ba mẹ anh ấy, nên tôi chỉ muốn biết sự tình thế nào thôi.”
Vương Nguyên biết, nhưng Bạch Doanh Thần không hề biết. Lúc đó, Bạch Doanh Thần là một kẻ ngoan cố, cứng đầu, lại đem lòng thích Thẩm Gia Tuyết, nếu để anh biết ba mẹ mình có ý định giết người mình thích, đảm bảo Bạch Doanh Thần sẽ không ngồi yên. Cho nên Vương Nguyên cũng hết cách, làm theo lời của Lục Mạn Nhu, che giấu Bạch Doanh Thần.
“Anh cũng không rõ nữa, Anh chỉ là một bác sĩ của nhà họ Bạch, nhiệm vụ của anh chỉ là cứu người, những chuyện mà em nói, anh không hề biết.”
Vẻ mặt của Thẩm Gia Tuyết nghe xong thì có chút thất vọng. Cô gật đầu rồi nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Vương Nguyên, cảm ơn anh rất nhiều.”
Giữa hai chúng ta có khoảng cách đến thế sao, trước kia em rất vui vẻ và nghịch ngợm trước mặt anh kia mà. Vương Nguyên tự dằn vặt bản thân về những chuyện xảy ra trước kia, rốt cuộc điều anh mong đợi là gì?
Thẩm Gia Tuyết là người của Bạch Doanh Thần, một người vừa có quyền vừa có thế, khí chất ngời ngời, một tên bác sĩ như anh thì có gì đâu để cho cô ấy thích.
Bước ra ngoài cửa với tâm trạng không mấy vui vẻ, Vương Nguyên trút một hơi thở dài nặng nhọc, vừa mở mắt ra thì Bạch Doanh Thần đã đứng trước mắt từ lúc nào không hay.
“Lão đại...”
Bạch Doanh Thần đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Vương Nguyên, cuộc trò chuyện khi nãy dường như anh đã nghe thấy hết, Thẩm Gia Tuyết không nhận ra nhưng với Bạch Doanh Thần thì anh quá hiểu Vương Nguyên, thái độ lời nó như thế làm sao qua mắt được anh.
Trong căn phòng mật, Bạch Doanh Thần tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt cất tiếng: “Mọi chuyện là như thế nào, tôi muốn nghe anh nói rõ.”
....