Kim Thơ trở về chỗ ngồi và uống một hớp nước, cô quay ghế lại đối diện với cửa sổ rồi ngước nhìn những đám mây bên ngoài để thư giãn đầu óc.
Huyền Hân một nhân viên thực tập đi cùng với Nhã Lan nghiêng người nhìn về phía Kim Thơ và thì thầm: “Chị Trish thật đẹp và giỏi, chị ấy cũng hay cười, là một cô gái cá tính và rất dịu dàng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy nổi giận, vừa nghiêm túc vừa ngầu nữa đúng không?”
Nhã Lan mỉm cười: “Cô ấy mềm mỏng nhưng cũng cứng rắn, tất cả điều không quan trọng khi chỉ là lời nói đùa cùng với cô ấy, vui vẻ như thế nào thì cũng được, nhưng khi nói đến vấn đề công việc cô ấy sẽ rất nghiêm túc, nếu tôi không làm được hay làm không tốt để xảy ra sơ suất và mắc lỗi, chắc chắn bị sẽ cô ấy la ó đến đầu óc quay cuồng, nhưng cô ấy sẽ gọi tôi ra một nơi vắng người hay vào phòng đóng kính cửa lại và nói riêng với tôi chứ không như trường hợp lúc nãy đâu.”
Huyền Hân: “Tuần trước tôi đã nhìn thấy chị Trish tự in tài liệu còn cô thì đi trễ, nếu chị ấy nghiêm túc giáo huyến cô về việc đó thì tại sao cô vẫn còn đi làm trễ?”
Nhã Lan cười hề hề: “ ... Bởi vì da mặt tôi hơi bị dày.”
Huyền Hân: “....” Đúng là da mặt cô dày thật, không những vậy còn rất biết cách hóng chuyện.
Sau bữa trưa, Kim Thơ dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi trong phòng làm việc thì điện thoại nhận được một tin nhắn từ phía Lê Giang Lâm gửi đến. Đó là ảnh một tấm vé máy bay, thời gian trên vé là 4:30pm, mất khoảng nửa giờ lái xe từ sân bay về nhà, nhưng trước đó Lê Giang Lâm đã nói sẽ về nhà lúc 8 giờ, tức là anh ta sẽ về sớm hơn dự định là ba tiếng so với thời gian ban đầu. Suy nghĩ một lúc Kim Thơ thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh ta đổi vé để về sớm, nhưng sớm hơn ba tiếng để làm gì nhỉ? Hay công ty có việc đột xuất?
Kim Thơ có chút bồn chồn khi nghe tin Lê Giang Lâm trở về, nhưng công việc mà cô đã lên kế hoạch vẫn chưa hoàn thành, còn phải soạn sẵn một số vấn đề vì những văn bản đã làm vẫn chưa hài lòng lắm. Còn năm phút nữa là tan sở, Kim Thơ ngẩng đầu lên xoay cái cổ vừa mỏi vừa đau vì cúi nhìn máy tính quá lâu, cô thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị về nhà.
Nhiệm vụ của cuộc họp thường lệ ngày thứ Hai vừa rồi đã sắp xếp xong, khối lượng công việc tương đối bận rộn, lúc này trong văn phòng cũng không có ai dám bỏ về trước. Kim Thơ liếc nhìn chỗ của Nhã Lan, cô đặt tay lên đầu nhìn thẳng, trên màn hình máy tính không có chút dấu vết nào cho thấy Nhã Lan đang bận rộn soạn thảo thông tin hợp đồng.
Thấy Kim Thơ đang nhìn mình, khóe môi cô khẽ nhúc nhích nhưng rồi lại do dự. Cô vào công ty đã được một thời gian, buổi trưa Kim Thơ đặc biệt sắp xếp một công việc cho cô, kêu cô thử chọn một chủ đề cho phần trình diễn sắp tới, nhưng cô không viết ra được, não cô quay cuồng như sắp nổ tung và chỉ gõ được ba từ trên bản tài liệu.
Nhiều lần cô muốn hỏi ý kiến Kim Thơ nhưng lại sợ chị Trish cho rằng cô không có đầu óc, và giờ thì cô không thể nghĩ ra được gì cho dù công việc có đơn giản như thế. Ước tính nếu làm không xong sẽ bị công ty cho nghỉ việc trước thời hạn kết thúc thực tập. Xem ra vẫn là sớm về nhà bán trà sữa cho rồi, nhưng quán bán trà sữa lại mọc khắp nơi chỗ nào cũng có. Nhã Lan thở dài ngao ngán, cô cảm thấy áp lực cho việc kiếm tiền là quá nặng nề sau khi kết thúc thực tập và rời khỏi công ty này.
Kim Thơ lấy ra một đống tài liệu trong cái kẹp từ đống tài liệu trên bàn sau đó ra hiệu cho Nhã Lan.
Nhã Lan lập tức đứng dậy và nghiêng người qua, “Chị Trish.”
Kim Thơ đưa xấp tài liệu qua, “Cầm lấy đi, xem rồi làm theo giống như vậy là được.”
Nhã Lan gật đầu sau đó tò mò hỏi Kim Thơ, “Chị Trish, chị có thể đoán em đang nghĩ gì sao? Chẳng lẽ chị thật sự chỉ nhìn ánh mắt đã có thể nhìn thấu nội tâm của người khác?”
Kim Thơ bĩu môi, từ lâu cô đã miễn nhiễm với khả năng nịnh nọt của Nhã Lan, vì vậy cô tức giận nói: “Cô là đồ ngốc sao? Ngồi cả buổi chiều chỉ để gõ những ngón tay trên bàn phím, sau đó còn xóa đi đánh lại tài liệu rất nhiều lần, tại sao không chịu hỏi tôi? Có miệng để làm cái gì hả hay chỉ biết tám chuyện của người khác?
Nhã Lan xấu hổ kéo khóe miệng, cúi đầu ăn năn, “Chị Trish, chị mắng đúng lắm.”
Kim Thơ vì hành động này của cô mà bật cười: “Tôi có mắng cô bao giờ chứ? Chỉ nói cho cô chú ý hơn thôi. Không biết làm thì phải hỏi chứ, có ai tự nhiên vừa vào công ty đã biết làm việc ngay đâu.”
Nhã Lan: “Chị đã dạy em cẩn thận và đối xử tốt với em như vậy mà em thậm chí không thể làm tốt một việc tầm thường, thật là xấu hổ quá.”
Kim Thơ nhẹ giọng: “Chúng ta chỉ là nhân viên thực tập, chưa có kinh nghiệm và không có ý tưởng trong đầu là điều bình thường, với khả năng của cô, cô có thể hoàn thành đề xuất này một cách độc lập. Nếu không thì làm sao lại được giao nhiệm vụ này chứ? Là do cô quá lo lắng và thiếu tự tin nên cho dù có ý tưởng trong đầu thì cô cũng không dám viết ra.”
Nhã Lan nghe đến đây cảm thấy được an ủi rất nhiều. “Em chỉ cảm thấy có lỗi, khoảng cách giữa em và chị quá lớn, chị là một tài năng sinh ra để làm việc còn em chắc chỉ có thể chạy việc vặt cho chị mà thôi.”
Kim Thơ: “Nói bậy, ở công ty này không thiếu nhân viên chuyên nghiệp cũng không thiếu người chạy việc vặt, cho nên hãy làm tốt công việc của mình đi, nếu làm không tối ngay cả chạy việc vặt cũng không có phần đâu mà sẽ dọn đồ ra khỏi đây luôn.”
Kim Thơ đưa tài liệu vừa rút khỏi bàn ra cho Nhã Lan, “ Đây là tài liệu tôi chuẩn bị khi đưa ra đề xuất, vừa dễ hiểu lại dễ làm, nó cũng phù hợp từ địa điểm tổ chức và chụp ảnh cho người mẫu đại diện. Kế hoạch đã được thông qua và đánh dấu cô có thể lấy lại làm tư liệu tham khảo, ngày mai nếu vẫn còn không hiểu thì hỏi tôi, đừng gọi cho tôi sau giờ làm việc và cũng đừng gửi tin nhắn.”
Nhã Lan ngạc nhiên cầm lấy tài liệu bằng cả hai tay và đặt nó sang một bên, cô cảm động đến mức sắp khóc đến nơi nhào tới ôm lấy Kim Thơ, “Chị Trish, chị thật tốt với em, em yêu chị đến chết.”
“Được rồi.” Kim Thơ đẩy vai cô, “Buông ra được rồi đó.”
“Cho em ôm chị một chút thôi.”
Nhã Lan ôm chặt vai Kim Thơ và lắc lắc, “Chị thực sự là một người tốt nhất mà em từng quen, từ hôm nay chị hãy dạy bảo em thật nhiều nhé.”
Kim Thơ vỗ vỗ cánh tay Nhã Lan, “Cô muốn nghe tôi mắng lắm à?”
Nhã Lan nở nụ cười, “Chị cứ mắng nếu chị muốn, làm vậy em sẽ không cảm thấy có áp lực khi nhờ vả chị.”
Kim Thơ: “...” Vậy cô không định tự lập hay sao? Cô gái nhỏ à, nếu không muốn phấn đấu thì mau về nhà mà đi bán trà sữa đi, tôi thực sự không có kiên nhẫn mắng mỏ để khơi dậy tính chuyên nghiệp của cô đâu.
Kim Thơ cầm điện thoại lên nhìn thời gian, tan sở đã hơn mười phút rồi, cô đứng dậy nói: “Tôi về đây, cô có muốn đi cùng không?”
Nhã Lan lắc đầu, “Em muốn ở lại làm cho xong, ngày mai gặp lại.”
Kim Thơ, “Ngày mai gặp lại.”
Cô xách túi đi xuống lầu rồi bước ra khỏi tòa nhà công ty, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, hoàng hôn treo lơ lửng trên phía cuối đường chân trời một màu vàng cam chói lọi đẹp đẽ vô cùng, và một nửa bầu trời còn lại ánh sáng của buổi chiều tà. Kim Thơ mở điện thoại bật camera giơ lên chụp ảnh hoàng hôn đang buông xuống, chưa kịp ấn ngón tay vào nút chụp ảnh thì nghe sau lưng có người gọi tên mình.
“Trish.”
Kim Thơ quay đầu lại tìm nguồn phát ra âm thanh. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đi về phía cô, đẹp trai và cao ráo, trên sống mũi cao có đeo một cặp kính gọng vàng đang nở nụ cười với Kim Thơ.
“Hoàng hôn hôm nay rất đẹp.”
“Trưởng phòng Kiên, chào anh.”
Anh ta là trưởng phòng bộ phận nhân sự tên Nguyễn Kiên. Kim Thơ mỉm cười chào hỏi xong sau đó quay lại tiếp tục chụp ảnh. Nguyễn Kiên đứng bên cạnh không nhúc nhích nhìn cô, đợi cô chụp ảnh xong mới mở miệng hỏi:
“Em đang đợi xe đến đón sao?”
Kim Thơ quay đầu lại nhìn anh, “Không có, em tự mình về nhà.”
Vừa nghe cô nói không có xe đến đón khóe môi Nguyễn Kiên hơi nhếch lên, anh cười thân thiện.
“Em sống ở đâu? Hay để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, nhà tôi gần đây, tôi đi bộ về được rồi.”
Kim Thơ tuy quen biết nhưng không tiếp xúc nhiều với Nguyễn Kiên, chỉ nghe Nhã Lan kể rằng Nguyễn Kiên là người có năng lực và là một anh chàng đẹp trai, nhưng anh ấy rất xa cách với mọi người vì vậy mà chưa bao giờ nghe nói Nguyễn Kiên có bạn gái. Có rất nhiều nhân viên nữ để ý đến anh ta, mỗi ngày đều có người gửi thư tỏ tình và những món quà cho anh ta nhưng anh ta dường như không quan tâm đến họ.
Kim Thơ đã gặp và tiếp xúc với Nguyễn Kiên vài lần trước đó, chỉ là trong các cuộc họp của công ty nên cô không để ý đến anh ta cho lắm, nhưng lời nói của Nhã Lan thường là phóng đại sự việc lên quá mức, với mọi người anh ta xa cách và ít nói nhưng từ nãy đến giờ không phải là anh ta nhiệt tình nói chuyện lắm sao?
“Một mình về nhà không phải rất nhàm chán hay sao?”
Kim Thơ vốn tưởng rằng chỉ vài câu chào hỏi là xong, nhưng không ngờ anh này lại nói nhiều như vậy, tựa như muốn cùng cô trò chuyện đến tối mới thôi.
“Cũng không nhàm chán lắm, tôi vừa đi vừa xem điện thoại nên sẽ về đến nhà rất nhanh. Tôi xin phép…”
Kim Thơ đang định nói tôi xin phép về trước, chợt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang mở cửa xe và đi tới, đó là bác lái xe ở nhà mình.
Bác Hai vội vàng chạy tới, ông hít thở một hơi rồi cúi đầu, “Cô chủ, cậu chủ đến đón cô về nhà.”
Kim Thờ và Nguyễn Kiên đồng thời sững sờ.
“Lê… Anh ấy về rồi à?” Kim Thơ hỏi.
Bác tài xế cung kính, “Tôi đón cậu chủ từ sân bay sau đó trực tiếp đến đây, cậu chủ vẫn đang đợi cô trên xe để cùng về nhà.”
Kim Thơ quay sang nói với Nguyễn Kiên: “Thật ngại quá tôi xin phép đi trước, chồng tôi anh ấy đến đón tôi rồi.”