Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu vào cửa kính xuyên vào trong phòng thật ấm áp làm sao. Xung quanh tiếng gõ bàn phím trong văn phòng lần lượt vang lên, Kim Thơ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô muốn khẳng định một lần nữa là bản thân không phải bị tẩy não hay bị ảo giác vì xem quá nhiều video hình ảnh và những lời “có cánh” nói về Lê Giang Lâm do cư dân mạng giàng dựng.
Lê Giang Lâm, anh có phải đã uống quá nhiều rượu rồi không? Hay chơi bài thua nên muốn trêu chọc người khác?
Câu này quá thân mật và tầm thường giống như một câu chuyện đối đáp giữa các cặp tình nhân đang yêu nhau lắm nha.
Những ngón tay mảnh khảnh một bên cầm điện thoại, bàn tay còn lại trong vô thức vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, lông mi dài rũ xuống, đôi mắt đào hoa của cô như vực sâu dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tựa như đang chăm chú nhìn người yêu khiến ai đó bất chợt nhìn thấy trong lòng liền dâng lên muôn ngàn con sóng nhỏ.
Khóe môi Kim Thơ bất giác nhếch lên, Nhã Lan ngồi bên cạnh thoáng nhìn thấy Kim Thơ đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với một nụ cười rất ngọt ngào, cô tò mò nhỏ giọng hỏi, “Chị Trish, sao vậy? Hình như chị đang rất vui thì phải?”
Kim Thơ hồi phục tâm tình, lấy lại bình tĩnh và không muốn suy nghĩ lung tung nữa, cô tắt điện thoại đi để Nhã Lan không nhìn thấy tin nhắn trên màn hình rồi nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Nhã Lan tiến lại gần hơn nhẹ nhàng hỏi: “Chị Trish, chị đang yêu phải không? Người đàn ông đó như thế nào chị kể em xem với?”
Người đàn ông của tôi như thế nào ư? Nếu nói ra người đàn ông trong lòng tôi như thế nào liệu có giống với ngoại hình và tính cách của Lê Giang Lâm hay không? Nhưng hiện tại ngoài anh ta ra thì cô không thể nghĩ ra người đàn ông trong lòng mình là mẫu người như thế nào.
Nếu như vậy chắc chắn Nhã Lan sẽ biết người cô đang nói đến có khả năng là Lê Giang Lâm, và chắc chắn cô ấy sẽ hiểu lầm cô đang mơ tưởng đến chủ tịch Lê. Nhã Lan rất tò mò và hay hỏi han để ý đến bí mật của người khác lắm, trước sau gì cũng sẽ biết thân phận cô là ai cho xem.
Kim Thơ lắc đầu, “Không có.”
Tuy đã kết hôn, nhưng đó thực sự không phải là một mối tình đầu lãng mạng có những giây phút yêu đương nồng cháy như những cặp tình nhân khác, mà nó rất nhạt nhẽo và chua chát đến nỗi bất lực không hề muốn nói ra.
Sau câu trả lời của Kim Thơ, Nhã Lan hơi sửng sốt, “Không phải chứ? Chị Trish, chị đẹp và giỏi giang như vậy mà, không phải chỉ cần ngoắc ngón tay là đã có một đống đàn ông chạy đến sao? Có người đàn ông nào thực sự có thể cưỡng lại trước vẻ đẹp và sức hấp dẫn của chị chứ? Chị đang dấu phải không? Cho em xem ảnh của anh ta đi em hứa sẽ không nói với ai đâu.”
Kim Thơ ngẩng đầu lên mỉm cười và thờ ơ từ chối, “Thật sự là không có.”
Nhã Lan: “...” Thất vọng quá.
Để tránh Nhã Lan nhiều chuyện hỏi thêm, Kim Thơ cầm lấy cốc nước để trên bàn làm việc sau đó thổi nguội, suy nghĩ một lúc cô đứng dậy đi đến cửa sổ mở điện thoại ra, nhấp vào Messenger gửi lại một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
Kim Thơ: [Tôi… Cũng nhớ anh. 】
Mặc dù tôi không biết mục đích câu hỏi của anh là gì, nhưng có thể là anh ta đang ở cùng một vài người bạn và muốn gửi tin nhắn này cho cô vì sự xúi giục của bạn bè anh. Nếu Lê Giang Lâm cố ý muốn trêu chọc mình, mình sẽ gửi thêm một câu cuối cùng muốn anh ta không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng đợi một lúc Lê Giang Lâm chỉ gửi lại hai từ ngắn ngủn.
Lê Giang Lâm: [Hiểu rồi.】
Hiểu rồi!? Anh ta hiểu cái gì chứ? Kim Thơ cau mày, cái này có nghĩa là gì?
Kim Thơ đứng dựa lưng vào cửa sổ đợi hai phút, thấy Lê Giang Lâm không có gửi tin nhắn lại thì có hơi thất vọng, khi cô chuẩn bị quay lại bàn làm việc với ly nước đã nguội trong tay thì bên kia Cẩm Ký đá giày cao gót của mình ra khỏi chân với vẻ mặt không vui và có chút kích động.
Cô ta hét lớn về phía Kim Thơ: “Có ý gì đây?”
Kim Thơ liếc nhìn: “Ý gì là ý gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung có chút xem thường của Kim Thơ Cẩm Lý càng khó chịu hơn.
“Trish, cô có thể đừng hành động như vậy nữa được không? Tôi biết cô đã cố gắng rất nhiều để mời được Erik Lưu, không phải cô chỉ muốn làm người chủ trì show diễn đó thôi sao? Bây giờ cô đã thành công rồi, Hà My đã bị vạch mặt và cô ấy sẽ không thể hợp tác với công ty được nữa, hợp đồng với cô ấy trước sau gì cũng sẽ được giải quyết hà cớ gì cô lại muốn gây khó khăn cho tôi?”
Tất nhiên Cẩm Lý hiểu đây là hành vi vi phạm hợp đồng của chính cô, giám đốc Trần miễn cưỡng ậm ừ xem như không có liên quan gì đến ông ta nên mọi trách nhiệm đều đẩy hết cho Cẩm Lý, vấn đề khó khăn này không thể giải quyết được trong vòng hai ba ngày tới. Dù sao Hà My cũng đã bị loại thì Erik Lưu có thể ký hợp đồng trước khi giải quyết vấn đề của Hà My. Nhưng Kim Thơ lại không đồng ý vì cho rằng khi nào hợp đồng của Hà My chưa giải quyết êm đẹp thì sẽ không ký với Erik Lưu được.
Thậm chí Cẩm Lý còn nghi ngờ Kim Thơ hoàn toàn chưa mời được Erik Lưu, chỉ khi biết Hà My đã xảy ra chuyện nên Kim Thơ cố ý nói điều này để khiến người khác nghĩ rằng lý do mất cơ hội hợp tác với Erik Lưu tất cả và lỗi của Cẩm Lý.
Kim Thơ quay lại nhìn Cẩm Lý: “Ý của cô là muốn lén lúc ký hợp đồng với Erik Lưu mà không công khai trên các tạp chí hay các phương tiện truyền thông và không nói gì rõ ràng với anh ta hết, giống như cô đã ký với Hà My hay sao?”
Mặc dù biểu cảm trên mặt không quá rõ ràng, nhưng đó là những lời Kim Thơ đã nói ra, rất đúng tâm điểm và có lực sát thương khá lớn. Thấy mình đã mắc sai lầm Cẩm Lý chỉ có thể im lặng đứng mím chặt môi.
Kim Thơ với phong thái tự tin, cô nhếch môi tỏ vẻ nghiêm túc, “Cô có biết nếu chuyện này bị lọt ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phòng marketing như thế nào không? Đừng nói đến sự nghiệp và danh tiếng của Erik Lưu trong ngành giải trí. Anh ta nếu biết chuyện này thì không bao giờ hợp tác với công ty chúng ta, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, một khi danh tiếng của anh ta bị tổn hại và chuyện này bị lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội chắc chắn Erik sẽ bị khán giả tẩy chay. Những người hâm mộ anh ấy sẽ đồng loạt tấn công vào trang web của công ty, thậm chí còn có thể bị kích động quá mức mà chạy đến đây gây rối. Ngay cả những ngôi sao hạng B hay C đi nữa thì chúng tôi không thể làm những điều ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ chỉ vì một show diễn được. Có thể cô nghĩ đó là những điều nhỏ nhặt, nhưng những điều nhỏ nhặt đó có thể sẽ hủy hoại sự nghiệp của người khác khiến họ không thể bước tiếp trong ngành giải trí được nữa.”
Bên ngoài ngày càng nhiều người ngoài tụ tập trong phòng để nghe cuộc nói chuyện giữa Kim Thơ và Cẩm Lý. Trong công ty Kim Thơ thường mỉm cười hiếm khi thấy cô ấy nghiêm túc và mạnh mẽ như vậy. Nhìn cô lúc này rất giống cấp trên đang khiển trách cấp dưới và dạy cho Cẩm Lý một bài học về những sai lầm mà cô ấy rây ra. Với một cái nhíu mày và đôi mắt kiên định, sự lạnh lùng trên gương mặt của Kim Thơ dường như toát lên sự kiêu ngạo bẩm sinh đã có từ lâu của một vị lãnh đạo, khiến cho người chứng kiến không khỏi suy nghĩ đến điều tệ hại tiếp theo mà Kim Thơ sẽ nói ra là yêu cầu Cẩm Lý thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Cẩm Lý cũng choáng váng trước những hành động và lời nói của Kim Thơ, cô quay nhìn thấy đám đông đang nhìn mình, Cẩm Lý vừa tức vừa giận, cô ta không nghĩ rằng mình làm sai, nhưng cô ta lại không thể phản bác lại lời nói của Kim Thơ một cách hợp tình hợp lý ở nơi đông người như thế này.
Trưởng phòng bộ nhân sự là Nguyễn Kiên thấy mọi người đang chen chúc trong phòng mà không làm việc, anh ta đi tới lớn tiếng muốn giải tán đám đông.
“Đứng hết ở đây làm gì vậy? Mau về chỗ ngồi và làm việc đi chứ.”
Kim Thơ bưng cốc nước trở về bàn làm việc của mình, sắc mặt đã trở lại điềm tĩnh không giống như lúc nãy nữa, trên khóe môi cô nở nụ cười nhàn nhạt như thể người vừa mới cãi nhau với Cẩm Lý lúc nãy là một người khác chứ không phải cô..
Mọi người đã ngồi vào chỗ của mình chỉ còn Cẩm Lý lạnh lùng nhìn bóng lưng Kim Thơ với vẻ mặt u ám, cô ta thấp giọng chửi rủa.
“Cô bị bệnh sao, quan tâm đến những chuyện tầm thường đó làm gì.”