Editor: Nha Đam
Trên thực tế, nói một cách chính xác.
Ngay cả khi Phong Thiển rời khỏi thế giới này trước thời hạn và trở lại không gian Chủ Thần.
Cô ấy cũng có thể tự mình xuyên đến thế giới này, thay vì dựa vào phương thức ký thể.
Như vậy, cũng có thể bảo vệ được mảnh nhỏ.
Phong Thiển muốn tự mình trược tiếp đi vào các thế giới.
Chẳng qua, nếu làm như vậy.
Tương đương với việc có thêm một người ở trên một thế giới.
Nếu cô không can thiệp vào chuyện mảnh nhỏ thì không sao.
Nhưng nếu can thiệp, chắc chắn sẽ đe dọa đến sự ổn định của thế giới này.
Vì vậy, Chủ Thần đại nhân mới có thể để Phong Thiển dùng cách này —— hoàn thành tâm nguyện của ký thể để có được tư cách chiếm giữ cơ thể của ký thể.
Nghĩ về điều này, Phong Thiển cảm thấy.
Không làm nhiệm vụ chi nhánh cũng không sao.
Cùng lắm thì, cô đã đích thân lên đến thế giới này để bảo vệ bí mật mảnh nhỏ.
Với khả năng của cô, chỉ cần ngăn cản những người ở thế giới này phát hiện ra cô là được rồi.
Cho nên......
Phong Thiển quyết định từ bỏ nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này.
Sau khi hệ thống biết được suy nghĩ của ký chủ nhà mình, không nhịn được nói: "Ký chủ, cô thử theo đuổi mảnh nhỏ của Điện hạ đi."
"Nhỡ... Mảnh nhỏ cũng thích ký chủ thì sao."
Đề nghị của hệ thống.
Rốt cuộc, trong mỗi thế giới, mảnh nhỏ linh hồn của Mộ diễn điện hạ đều thích ký chủ nhà mình mà.
Thế giới này chắc cũng không ngoại lệ.
Không.
Chắc chắn là thích.
Hệ thống nghĩ thầm.
Những gì xảy ra vào đêm hôm đó khi ký chủ nhà nó ngủ quên, nó đã nhìn thấy rõ ràng.
Mảnh nhỏ hôn ký chủ.
Rất lâu.
Vậy thì không có chuyện không thích.
Do đó, hệ thống cảm thấy mình phải cỗ vũ ký chủ nhà nó đi theo đuổi mảnh nhỏ của Điện hạ.
Đây chắc cũng là điều mà Điện hạ muốn?
Phong Thiển dừng lại một chút.
Theo đuổi?
Vậy...
Như những gì mình nghĩ trước đây, thẳng thắn với mảnh nhỏ rằng mình không muốn làm anh em với đối phương à?
Ừm.
Như vậy cũng được.
Nếu bị từ chối, chỉ cần rời khỏi thế giới này là được.
Sau đó, âm thầm bảo vệ mảnh nhỏ.
Nhưng...
Nghĩ rằng mảnh nhỏ sẽ từ chối, Phong Thiển không hiểu sao cảm thấy buồn.
Phong Thiển cứ ngẩn ngơ như vậy
Trong khi đó, bát của cô đã được Ngài Tổng thống gắp đầy ắp.
Phong Thiển chớp mắt rồi nhìn đối phương.
Ngôn Sanh không khỏi xoa đầu cô.
"Thiển Thiển Ngoan ngẩn người làm gì vậy."
Phong Thiển đảo mắt.
Thầm nghĩ.
Đang suy nghĩ, nếu tỏ tình với anh ấy, liệu có bị từ chối không?
Cô suy nghĩ một chút, cúi đầu im lặng ăn mấy món trong bát.
Bây giờ, vẫn chưa phải lúc.
Hôm nào đó đi.
Phong Thiển cắn một miếng, ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói: "Ngon lắm."
Ngài Tổng thống không khỏi nở nụ cười.
Giọng nói say lòng người.
"Nếu thích thì ăn nhiều vào."
Nói xong, anh đặt một miếng thịt khác vào bát của cô.
Phong Thiển nhìn chằm chằm đồ ăn rồi tự hỏi.
Ừm.
Cảm giác tí nữa sẽ no căng bụng đấy.
Quả nhiên...
Sau khi ăn xong.
Cô lại vuốt ve chiếc bụng căng tròn của mình.
No quá.
Bên kia, ngài Tổng thống chậm rãi kết thúc bữa ăn và lấy khăn lau tay.
Động tác không nhanh không chậm.
Sau khi lau xong, anh rút một tờ giấy, cúi người đến gần cô.
Đưa tay lên lau nước sốt trên khóe miệng cô.
Động tác nhẹ nhàng.
"Thiển Ngoan, có muốn xuôi bụng không?"
Ngôn Sanh nhìn thấy động tác chạm vào bụng của cô, không khỏi khẽ cười.
Nhưng...
Cô gái nhỏ cần ăn nhiều hơn.
Béo hơn một chút thì sẽ đáng yêu hơn.
Thiển Thiển Ngoan vẫn quá gầy.
Phong Thiển nhìn Ngài Tổng thống trước mặt, gật đầu.
Cô... Thực sự no căng bụng rồi.
...
Có một khu vườn rộng ở phía sau của Phủ Tổng thống.
Ngôn Sanh nắm tay cô, chậm rãi bước đi.
Không khí ở đây rất trong lành, có hương hoa thơm ngát.
Phong Thiển cúi đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn con đường dưới chân.
Bỗng nhiên...
Người đàn ông bên cạnh dừng lại.
Phong Thiển nhướng mắt nghi ngờ.
Vừa ngước mắt lên nhìn thấy hai bóng người.
Còn chưa nhìn rõ là ai, giây tiếp theo đã bị Ngôn Sanh kéo vào trong ngực.
__________