Editor: Nha Đam
Ngôn Sanh cong môi.
Cô ôm eo anh rất chặt.
Sườn mặt dán vào áo vest.
Đôi tay đang buông thõng của Ngài Tổng thống từ từ nâng lên, chạm vào lưng cô.
Thật ngoan.
Thang máy đi lên tầng cao nhất.
Ngôn Sanh đưa Phong Thiển bước vào văn phòng của mình.
Ngài Tổng thống kéo ghế cho cô rồi rót thêm một cốc nước nóng đưa cho cô.
Phong Thiển ngồi xuống và nhận lấy chiếc cốc từ tay đối phương.
Giữ trong lòng bàn tay.
Ngôn Sanh cũng ngồi xuống, anh nhìn Phong Thiển và hỏi: "Thiển Ngoan có giận anh trai của em không?"
Phong Thiển chớp mắt hỏi: "Giận cái gì cơ ạ?"
Ngài Tổng thống nhìn cô rồi nói: "Anh không đích thân đến đón em."
"Hử?"
Phong Thiển lắc đầu.
"Tại sao phải tức giận?"
Cô chớp mắt, "Anh không đến, chắc chắn là có chuyện."
Nghe những gì cô nói, Ngôn Sanh cảm thấy trái tim mình dịu lại.
Cô gái nhỏ nhà mình sao lại có thể hiểu chuyện như vậy nhỉ?
Vừa ngoan ngoãn vừa tốt tính.
Chỉ là...
Ngôn Sanh không thể không hỏi, "Thiển Ngoan không sợ người mình gặp là người xấu à?"
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Ngài Tổng thống không khỏi nghiêm túc.
Chẳng may thực sự gặp phải người xấu.
Có phải cô gái nhỏ sẽ bị bắt cóc sao?
Không thể như vậy được.
Ngài Tổng thống xoa xoa đầu cô với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thiển Ngoan, lần sau không được đi cùng người lạ, ngay cả khi em nhận được tin nhắn của anh. Em cũng phải xác nhận mới có thể đi cùng đối phương."
Nhưng...
Chuyện hôm nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Phải đích thân đến đón cô.
Phong Thiển chớp mắt nghi ngờ.
Ánh mắt của cô có chút phức tạp.
Ừm.
Mảnh nhỏ anh ấy...
Vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ.
Ngay cả khi cô thực sự gặp một người xấu, đối với cô... cũng không thành vấn đề.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phong Thiển vẫn ngoan ngoãn nói "Vâng".
Ngôn Sanh cong môi.
Một lúc sau.
Có tiếng gõ cửa.
Ngài Tổng thống nghiêm mặt nói: "Mời vào."
Người ngoài cửa mở cửa.
Trên tay đối phương cầm hai hộp cơm.
Anh ta cung kính nói: "Chào ngài Tổng thống."
Sau đó đặt hộp cơm lên bàn.
"Xin mời ngài và tiểu thư dùng bữa."
Nói xong anh ta chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.
Ngôn Sanh đứng dậy và mở hộp cơm ra.
Mỗi một tầng là một món ăn.
Bày trên bàn.
Bốn món mặn, một món canh.
Ngoài ra còn có hai bát cơm trắng.
Chay mặn hòa hợp với nhau.
Ngôn Sanh đồ ăn, nói với cô: "Em phải chịu thiệt thòi ngồi ăn cơm trưa với anh ở đây rồi."
Phong Thiển lại chớp mắt.
"Không thiệt thòi."
Cô cảm thấy mảnh nhỏ của thế giới này có nhiều hành động không thể giải thích được
Ngoài ra cô còn có một nhiệm vụ chi nhánh rất đau đầu.
Mảnh nhỏ coi cô như một đứa em gái.
Hai người không thể ở bên nhau được.
Mặc dù, đêm đó, hành vi của mảnh nhỏ đã khiến Phong Thiển nghi ngờ vè suy nghĩ của đối phương về mình.
Tuy nhiên, đôi mắt màu hổ phách của ngài Tổng thống rất bình tĩnh khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc.
Lại chăm sóc cô như một đứa trẻ.
Thậm chí, còn dạy dỗ cô.
Vì vậy, Phong Thiển cũng không nghĩ về điều đó nữa.
Thế giới này, mảnh nhỏ vẫn chưa xuất hiện điều gì bất thường.
Chắc là sễ không bị nhiễm khi hắc ám đâu.
Phong Thiển không thể đảm bảo rằng nếu cô rời khỏi thế giới này sớm, liệu mảnh nhỏ có an toàn hay không.
Vì thế......
Nhiệm vụ chi nhánh.
Phong Thiển đang suy tư.
Nếu không, ngày nào đó ngả bài với mảnh nhỏ.
Không làm anh em nữa.
Sau đó, thử bày tỏ.
Nếu mảnh nhỏ không thích cô, thì quên nó đi.
Có lẽ, kết cục cuối cùng của việc làm nhiệm vụ chi nhánh thất bại là cô phải rời thế giới này trước thời hạn.