Hạ Vân Hiên định đưa Dương Tử Khâm về, nhưng nàng từ chối, vì nàng còn một vài chỗ muốn đi. Miên Hòa thì không đồng ý để nàng đi một mình.
Sau một hồi nói qua nói lại, Dương Tử Khâm nhìn Vũ Thành Phong đang đi cạnh mình có chút khó xử. Để Vũ vương đưa nàng về khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
Lúc Dương Tử Khâm bước vào Cẩm Phường mọi người đều nhìn về hướng nàng. Mà Dương Tử Khâm biết người thực sự đang thu hút ánh nhìn phải là vị chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi sau lưng nàng cơ.
Nàng đi thẳng lên phòng bao rồi bảo chưởng quầy mang vải lên cho nàng. Chưởng quầy đi lên đon đả: "Tử Khâm tiểu thư, hôm trước bên tú phòng mới ra một mẫu thêu mới, cô nương xem xem. Ta thấy rất hợp với vị lang quân này bèn mang lên cho tiểu thư ngay đấy."
Dương Tử Khâm có chút buồn cười, cũng cầm y phục lên xem. Nàng quay ra hỏi người bên cạnh: "Vương gia thấy họa tiết này thế nào?"
"Tiểu nữ cũng muốn tặng vương gia một thứ gì đó, dù sao lần trước được vương gia tặng tranh để làm đèn tiểu nữ cũng chưa có cơ hội cảm tạ ngài."
Vũ Thành Phong nhìn nàng khẽ cười: "Dương tứ tiểu thư nếu chuyện gì cũng phân định rạch ròi rồi cảm tạ như vậy không tốt lắm đâu. Dù sao bản vương với tiểu thư cũng xem như nửa bằng hữu mà."
"Tuy không thân thiết như Hạ tiểu tướng quân, nhưng nếu tiểu thư chuyện gì cũng rạch ròi như vậy sẽ khiến bản vương thấy buồn đấy."
Dương Tử Khâm khẽ mím môi: "Vậy xem như tiểu nữ muốn tặng vương gia đi, tuy không phải đồ quý hiếm gì nhưng mong vương gia nhận lấy."
Vũ Thành Phong khẽ phất quạt, vui vẻ nói: "Vậy bản vương sẽ nhận tấm lòng này của tiểu thư vậy."
Dương Tử Khâm gật đầu, rồi phân phó lấy thêm một bộ màu đen, cùng một vài thước vải gửi tới Dương phủ.
Sau đó nàng lại tới một tiệm bán đồ săn bắn mua thêm một vài thứ nữa rồi mới về Dương phủ.
Dương Tử Khâm theo thói quen đi từ cổng nhỏ phía sau Dương phủ để gần với nhị phòng hơn, đồng thời cũng quay ra cảm tạ Vũ Thành Phong đã đưa nàng về.
Nhưng vị vương gia trước mặt nàng lại mỉm cười nói với nàng: "Bản vương có chút khát, không biết liệu có thể vào Dương phủ uống nhờ chén trà không?"
Trước không thể nói là Dương Tử Khâm bị nam sắc mê hoặc, nhưng nàng cũng chỉ là người bình thường, nàng cũng khó lòng từ chối mỹ nam tử như Vũ Thành Phong.
Sau người ta đã mất công đưa nàng về, cùng nàng dạo phố, bây giờ người ta muốn vào phủ ngồi nàng từ chối thì bất lịch sự quá.
Đã thế vị này còn có khả năng cao sẽ là biểu tỷ phu của nàng.
Vì vậy Dương Tử Khâm đành nghiêng người mời hắn đi vào.
Vũ Thành Phong nhấc chân đùa nàng: "Lần đầu đến bản vương Dương phủ, không ngờ lại đi cổng phụ. Ai không biết còn tưởng ta là tình lang mà Dương tứ tiểu thư lén lút dẫn vào phủ mất."
Dương Tử Khâm giật mình giơ tay cản bước hắn, sau đó quay người đóng cổng, rồi mời hắn đi cổng chính.
Cái mũ này nàng đội không nổi.
Nhưng đi cổng chính cũng có một bất lợi, đó chính là toàn phủ đều biết Vũ vương gia tới Dương phủ.
Dù Vũ Thành Phong có thể nhanh chóng ứng đối với trưởng bối, rồi bản thân mình đi tới Đông các làm khách.
Nhưng có những thứ Dương Tử Khâm nghĩ hắn khó lòng thoát được. Ví dụ như sự nhiệt tình của các vị tỷ muội ở đại phòng.
Nhìn Vũ Thành Phong hòa nhã nói chuyện với các vị tỷ muội, Dương Tử Khâm cười thầm, không biết liệu y có hối hận vì vừa nãy không chịu đi cổng phụ không.
Sau khi dùng ngọ thiện, các vị tỷ muội vẫn nhiệt tình ở lại thay Dương Tử Khâm tiếp đãi Vũ vương.
Dương Tử Khâm im lặng ngồi bên cạnh.
Nàng thất thần nhìn chén trà trong tay, Vũ Thành Phong đã đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi chứ Dương tứ tiểu thư, Miên Hòa công chúa còn đang đợi mà."
"Các vị tỷ muội, vậy chúng ta xin phép cáo từ trước đây." Dương Tử Khâm mím môi để không bật cười. Rốt cuộc vương gia cũng không chịu được nữa rồi sao.
Dương Như Ngọc nhìn theo bóng hai người lên xe ngựa nắm chặt khăn tay, trong lòng khinh miệt: "Chúng ta? Ngươi điên rồi Dương Tử Khâm. Ngươi là cái thá gì mà dùng từ chúng ta chứ?"
Dương Tử Khâm khẽ ho để không cười ra tiếng: "Thật ra các vị tỷ muội cũng không có ý gì, chỉ là..."
"Chỉ là mến mộ bản vương mà thôi." Vũ Thành Phong tiếp lời nàng.
"...chỉ là nhiệt tình mà thôi." Những từ cuối của Dương Tử Khâm vì bị Vũ Thành Phong đánh gãy mà nói nhỏ lại rồi gần như không phát ra tiếng.
"Nam tử như vương gia có ai lại không mến mộ chứ."
Hắn lại hỏi nàng: "Vậy Dương tứ tiểu thư thì sao? Tiểu thư có nằm trong những người đấy không?"
Dương Tử Khâm yên lặng nhìn hắn, vị này hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi chăng.
Vũ Thành Phong bật cười: "Xem ra tiểu thư không có hứng thú với bản vương rồi."
Dương Tử Khâm không trả lời hắn, nàng lảng tránh ánh mắt hắn, vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài.
Một Vũ vương lúc nào cũng thân thiện hoà nhã, ấm áp như tia nắng mặt trời, nàng nghĩ sẽ không có ai ghét y nổi. Nhưng cũng không phải là người mà nàng có thể nghĩ tới.
Với lại nàng muốn Vũ Thành Phong trở thành biểu tỷ phu của nàng. Vũ vương gia và Miên Hoà công chúa đứng cạnh nhau thật sự là trời sinh một đôi, thiên địa tác hợp.
Vũ Thành Phong chọn một chiếc đình ven hồ để làm chỗ hẹn.
Dương Tử Khâm khá thích chỗ này, đặc biệt là bãi cỏ ven hồ, tuy đã chuẩn bị vào thu mà vẫn xanh mướt đến vậy. Cảm giác vẫn mùa hạ vẫn chưa qua, các nàng vẫn còn cùng nhau chơi đùa ở Miên ao để tránh đi cái nóng mùa hạ.
Vũ Thành Phong vốn định phân phó người dọn một bàn đồ ăn, nhưng Miên Hòa lại muốn nhóm lửa nướng đồ ăn rồi uống rượu.
Nhìn Trương Sâm bê từng bình rượu tới, Dương Tử Khâm cứ cảm thấy có gì đó quen mắt.
Miên Hòa chẹp miệng: "Hoắc Mộ Ngôn, huynh cũng lấy trộm rượu của phụ hoàng à?"
Hoắc Mộ Ngôn lắc đầu: "Không."
"Ta lấy danh chính ngôn thuận đấy."
Hạ Vân Hiên ôm trán rồi đi ra xe ngựa lấy thêm một vài tấm chăn, cảnh tượng ở thao trường đến giờ hắn còn nhớ đấy.
Sau khi nướng cháy đen một con cá, Dương Tử Khâm bị Hạ Vân Hiên tước đi cây nướng rồi nhét một chiếc đùi gà vào tay.
Dương Tử Khâm nhìn đống lửa đang cháy, cũng là nhóm lửa nướng đồ ăn, cũng là bằng hữu ngồi bên, sao cảm giác lại không giống hồi trước nữa rồi.
Nhưng có những thứ không thay đổi, giống như độ ấm của lửa, giống như sự ấm áp trong lòng.
Nàng nghiêng đầu cầm một bình rượu hoa quả lên nhấm nháp, im lặng nghe mọi người nói chuyện.
Ngoài trời đã dần ngả tối, gió thổi nhè nhẹ, ở giữa đình là ánh lửa sáng của những người trẻ tuổi, và cả tiếng nói chuyện đều đều.
"Thật ra ta cũng suy nghĩ đến hướng là mấy người đó nhắm vào Thanh Thanh rồi, nhưng khi đi điều tra thì mấy người đó đều nói dối."
"Nhưng ta không nghĩ huynh dùng hình đấy Hoắc Mộ Ngôn."
"Công chúa không biết đấy thôi, ở Ám ty có đủ đồ chơi khiến cho những người vào đấy muốn sống không được muốn chết không xong."
"Huynh ấy là người của Ám ty đứng ngay sau lưng phụ hoàng á?"
"Thôi, bỏ qua đi, dù sao chuyện cũng qua rồi, chúng ta cũng tìm được thủ phạm rồi. Không nói chuyện này nữa".
Rượu dần ngấm mọi người nói chuyện càng vui vẻ. chủ đề cũng mỗi lúc một nơi.
Dương Tử Khâm ngẩng đầu nhìn lên trời. Hôm nay nhiều mây, không có trăng cũng không có sao, thật tịch mịch.
Hạ Vân Hiên nhìn tư thế của nàng bèn ngồi sang cạnh nàng, quay lưng lại cho nàng dựa.
Dương Tử Khâm cũng quen thuộc mà dựa vào lưng hắn.
Rượu nồng dường như ngấm cả vào tim Dương Tử Khâm, khiến nó ấm lên. Mà tấm lưng phía sau nàng càng cho nàng cảm giác an toàn đến lạ. Giây phút này đối với nàng bình yên vô cùng.
Nàng tiếc hận: "Chỉ tiếc là hôm nay không có trăng sao lại chẳng có sao. Không biết ở đây ngắm sao so với ở thao trường chỗ nào sẽ đẹp hơn?"
Vũ Thành Phong giơ ngón trỏ chặn miệng nàng: "Nàng chẳng có kiên nhẫn gì cả, đợi một chút, đến tối còn có thứ đẹp hơn cơ."
Tửu lượng của Vũ Thành Phong cũng chỉ ngang ngửa Miên Hòa, hai người đã uống đến hai má ửng hồng, ngồi dựa vào nhau.
Dương Tử Khâm kéo tay hắn ra lắc đầu, tuấn nam mỹ nữ đến say rượu cũng có thể khiến người ta cảnh đẹp ý vui đến vậy. Càng nhìn càng thấy hai người đẹp đôi.
Hạ Vân Hiên cũng ngà ngà say, thi thoảng lại ngả ngược người lại trêu Dương Tử Khâm khiến nàng nhíu mày chê nặng.
Mấy người cứ thế đùa đùa nháo nháo, chỉ còn Hoắc Mộ Ngôn vẫn còn khá tỉnh táo yên lặng ngồi uống rượu không nói gì.
Khi trời tối hẳn, từ trong đám cỏ những ánh sáng mập mờ dần bay lên cao, ngày càng một nhiều hơn.
Các nàng giật mình loạnh choạng đứng dậy chạy ra.
Là đom đóm, khắp nơi đều là đom đóm, tỏa sáng như những vì sao nhỏ.
Dương Tử Khâm và Miên Hòa vui mừng chạy ra giữa đám cỏ. Các nàng chạy tới, kinh động tới đom đóm, khiến chúng bay lên nhiều hơn, bao trùm các nàng.
"Thật đẹp!" đó là tiếng cảm thán cũng như tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây, có người vì đom đóm, có người lại không.
Dương Tử Khâm khẽ ngâm nga theo một điệu nhạc, rồi từ từ xoay người, nhẹ nhàng múa theo tiếng ngâm.
Miên Hòa nghe thấy cũng chuyển động theo nàng.
Đó là khúc nhạc các nàng từng tấu với nhau, vốn lấy tỳ bà làm chủ, đó là khúc nhạc đem theo cả ký ức về Tề Thu Ngọc.
Hai nữ tử uyển chuyển múa giữa ánh sáng lập lòe của đom đóm, lại đem cho người khác cảm giác như các nàng đang vui đùa giữa bầu trời sao, khung cảnh chấn động nhân tâm.
Có người đem khung cảnh này thu vào đáy mắt, lại thầm lặng khắc sâu trong tim, khó lòng xóa bỏ.
Khúc ngâm kết thúc, Dương Tử Khâm đứng lặng người, nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn dài.
Miên Hòa đưa tay lên miêng hét: "Tạm biệt! Tề Thu Ngọc!"
Dương Tử Khâm dịu dàng thì thầm: "A Ngọc, tạm biệt."
Sau đó các nàng lại tiếp tục ngồi quanh đống lửa, ngắm đom đóm, uống rượu tiêu sầu.
Hoắc Mộ Ngôn nhìn đám người đã gục hết khẽ bóp trán, hắn cũng uống nhiều rồi.
Sau khi ném lên người mỗi người một cái chăn, hắn cúi người ôm Dương Tử Khâm đang dựa vào Hạ Vân Hiên tới bên cạnh mình, lại tìm cho nàng một tư thế thoải mái dựa vào người hắn, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm Trương Sâm nhìn trong đình mọi người nằm la liệt, bình rượu lăn lốc khắp đình thì không biết nên nói gì. Lại nhìn qua hầu gia nhà mình, hắn cũng không biết có nên đi tới đánh thức hầu gia hay không.
Trương Sâm đắn đo mãi rồi khẽ vỗ vai huynh đệ bên cạnh mình: "Hữu thống lĩnh đại nhân, những việc khó nhằn như đánh thức hầu gia tiểu đệ chỉ đành nhờ huynh vậy, huynh tới đi."
Đến tận lúc đứng canh cổng hầu phủ Hữu thống lĩnh vẫn còn khó hiểu không thôi, hắn chọc vào chỗ nào của hầu gia rồi sao.
Hoắc Mộ Ngôn phân phó đưa mọi người về rồi lại quay người về phủ thay đồ lên triều.
Hoàng đế sau khi kết thúc buổi triều vẫn còn giữ Hoắc Mộ Ngôn lại: "Ngươi lấy nhiều rượu của ta đi như thế mà hôm nay vẫn lên triều à? Còn không mau đến y quan lấy dược! Thật là, hầm rượu của lão tử là chỗ cung cấp rượu cho mấy đứa tiêu sầu à?"
Hoắc Mộ Ngôn từ chối cho ý kiến: "Thần xin phép cáo lui!"
Hoàng đế xua tay đuổi người.
Đến tối Dương Tử Khâm vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Tử Bội ôm thuốc giải rượu ngồi cạnh giường, còn liên tục kêu than tỷ tỷ đi uống rượu không rủ cậu.
Dương Tử Khâm cười xoa đầu cậu: "Trẻ con không nên uống nhiều rượu."
Dương Tử Bội bĩu môi nhưng vẫn chạy đôn chạy đáo săn sóc đến tận lúc bị Nhị phu nhân đuổi về.
Đêm tối, Dương Tử Khâm đem hết những đồ án mà nàng chuẩn bị cho Tề Thu Ngọc chọn để thêu khăn tay đi đốt.
A Ngọc đi rồi, nàng phải tiếp tục sống, thay phần của A Ngọc tiếp tục nhìn ngắm thế giới, không những thế còn phải sống thật vui vẻ, thật tốt đẹp. Chỉ có như thế, khi nàng gặp lại A Ngọc thì mới có thể kể lại cuộc sống kiếp này của nàng cho nàng ấy nghe được. Đến lúc đấy mới không khiến nàng ấy tức giận.
Nguyện từ giờ phút này, không phụ bản thân, tâm tùy sở dục.