Vừa mới đầu thu, trời đã mưa không ngớt. Dương Tử Khâm nhìn bầu trời đã mưa liên tiếp nhiều ngày trong lòng cũng man mác buồn.
Tề thái sư dạo này rất bận, đến ngày đầu thất của Tề Thu Ngọc cũng không có nhiều thời gian mà chỉ vội vàng về thực hiện nghi lễ rồi lại vào triều.
Nghe nói ở Lũng Tây mưa kéo dài, đê bờ không chịu được nên bị vỡ, dân chúng vì cảnh lũ lụt mà lầm than, triều đình đau đầu tìm biện pháp khắc phục. Vì vậy các vị đại nhân mấy ngày nay gần như cả ngày đều ở trên triều suy nghĩ đối sách.
Mãi mới đợi được một ngày trời quang mây tạnh, Miên Hòa liền gọi Dương Tử Khâm vào cung luyện cưỡi ngựa.
Dương Tử Khâm mặc du y ngồi ở Hòa An đài đợi Miên Hòa. Nàng lần đầu mặc du y, cũng như lần đầu buộc tóc cao. Nói thật là nàng chút không quen, nhưng cũng không thể phủ nhận là du y phù hợp với vận động hơn nhiều.
Dương Tử Khâm ngồi uống trà cùng A Diên nghe cung tỳ của Miên Hòa kể chuyện trong cung dạo gần đây.
Hiền phi sau khi nghe Ngũ công chúa bị đày vào lãnh cung thì khóc mãi không thôi, còn đi tới trước mặt Tề thái sư cầu xin rồi bị hoàng đế mắng cho một trận đuổi về.
Tứ hoàng tử dạo này lãnh ngộ Phật pháp nên muốn đi tu, cũng bị hoàng đế mắng cho một trận.
Nghe nói đại công chúa đột nhiên cãi nhau với phò mã, đòi dọn từ phủ công chúa trở về cung, cũng bị hoàng đế mắng cho một trận, bị cấm vào cung ba tháng.
Nàng trong một khoảnh khắc cảm đau lòng thay hoàng đế, đang bù đầu lo lắng quốc sự, vậy mà còn phải thao tâm gia sự, mấy người bị mắng cho đã là nhẹ nhàng rồi.
Mấy nàng ngồi nói chuyện một lúc lâu thì Miên Hoà vội vàng chạy về.
Sau khi phân phó cho cung tỳ thì nhanh chóng nói: "Thanh Thanh, ở ngoài cổng thành giờ có rất nhiều nạn dân từ Lũng Tây. Một trong những biện pháp là bọn ta sẽ dựng trại tị nạn ở phía ngoài cổng thành. Nếu muội muốn, muội có thể giúp những việc như phát chẩn gì đó. Ngoài thành cũng có rất nhiều binh lính nên ta nghĩ cũng sẽ an toàn thôi. Còn nếu muội không muốn đi ta sẽ sai người đưa muội về phủ."
Miên Hoà cũng từng nghĩ để Dương Tử Khâm về phủ. Nhưng lại sợ trong thời gian nàng không có ở đây Dương Tử Khâm sẽ bị bắt nạt. Gặp ai âm hiểm như Ngũ tỷ sẽ càng đau đầu hơn nữa.
Với lại không phải mấy việc như cứu giúp nạn dân sẽ thu được danh tiếng tốt sao, có cơ hội như vậy nàng cũng muốn kéo theo Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Không, muội sẽ bảo A Diên thông báo với mẫu thân, muội muốn đi giúp mọi người."
Miên Hòa gật đầu: "Muội bảo A Diên về thu dọn ít đồ rồi đưa tới cổng thành là được. Chúng ta mau đi thôi."
Dương Tử Khâm trước khi chạy đi còn dặn dò thêm A Diên: "Em trước đừng kinh động mọi người, đợi ta ra thành hẵng thông báo với mẫu thân. À, em lấy cả bọc vải màu đen cho ta nhé."
Nói rồi hai người chạy tới chuồng ngựa rồi phi ngựa tới cổng thành. Nhưng cổng thành vẫn chưa thể mở vì nạn dân cứ luôn đập cổng muốn tràn vào.
Miên Hòa giải thích nhanh: "Mấy người khác đi gom cứu phẩm với viện binh tới rồi, chúng ta đi an ổn tâm tình người dân đã, để họ náo loạn như này cũng không hay."
Hai nàng đi lên tường thành, Miên Hòa sai người đánh trống để người dân chú ý. Cách này thật sự có tác dụng, nạn dân ở dưới cũng im lặng rồi nhìn lên tường thành.
Miên Hòa lớn giọng: " Các vị hương thân phụ lão! Ta là Thất công chúa Đông Hoàng Miên Hòa. Tại đây có vài lời muốn nói với các vị."
"Trước tiên là triều đình biết tình hình ở Lũng Tây rất tệ, phụ hoàng cùng các vị đại thần cũng đang ngày đêm tìm giải pháp để giúp đỡ dân chúng. Các vị là con dân của Đông Hoàng, sẽ không có chuyện triều đình từ bỏ các vị. Chỉ còn Đông Hoàng gia còn một người còn một hơi thở, chắc chắn sẽ không bỏ rơi bất cứ một con dân nào của Đông Hoàng."
"Thứ hai, lũ lụt vốn là thiên tai, là điều không ai mong muốn cả. Triều đình muốn giúp các vị, các vị cũng phải thông cảm cho chúng ta. Các vị nếu phá cổng vào thành như này sẽ tạo lên hỗn loạn, chúng ta cũng khó lòng mà giúp đỡ các vị."
"Cuối cùng, giải pháp trước mắt mà triều đình đưa ra là sẽ dựng trại ở ngoài thành để các vị có thể nhận được giúp đỡ từ lượng thực, y dược, y phục. Vậy nên hy vọng các vị trước tiên bình tĩnh lại, đứng ra xa để các vị binh sĩ mở cổng thành đưa cứu phẩm ra ngoài cũng như dựng lều và sắp xếp cho các vị."
Nhưng có người ở dưới hét lên: "Nói là giúp đỡ chúng ta, vậy tại sao lại không mở cổng thành? Tại sao lại phải dựng trại ở ngoài? Rõ ràng là khinh thường chúng ta là nạn dân! Các người ở trong thành ăn uống vui vẻ, an tâm hưởng lạc, nào có quan tâm đến dân chúng Lũng Tây!"
Phía dưới dần nhao nhao: "Đúng vậy! Tại sao không mở cổng thành?"
Miên Hòa lại kêu người đánh trống rồi trả lời: "Được, nếu các vị muốn chúng ta cũng có thể mở cổng thành. Nhưng các vị liệu có muốn bước vào sao? Vì sao chúng ta lại phải dựng trại chứ?"
"Vì các vị là khách, các vị là những người cần sự giúp đỡ đến từ vùng bị thiên tai. Chúng ta dựng trại để các vị có nơi ở, có lương thực, có sự giúp đỡ cho những người bị thương có được thuốc men kịp thời. Các vị có tôn nghiêm của mình, các vị có quê hương của mình. Khi các vị bước chân vào kinh thành các vị sẽ có gì? Có nơi ở sao? Có lương thực sao? Hay sẽ trở thành ăn mày đầu đường xó chợ, hoặc là trở thành nạn dân bị người ta xa lánh, nghiêm trọng hơn còn có chết ở nơi không ai biết vì vết thương trên người. Các vị chịu được ánh nhìn của mấy người đó sao?"
"Các vị chỉ là tạm thời ở đây, triều đình giúp đỡ các vị. Nhưng trên hết sẽ có người đi tới Lũng Tây cứu nạn, xây sửa đê điều, trả lại quê hương cho các vị, trả lại Lũng Tây cho các vị. Mà từ giờ đến lúc đấy, các vị chỉ cần bình tĩnh, tiếp nhận giúp đỡ, yên tâm chờ đợi ngày trở lại cố hương. Đến lúc đấy triều đình cũng sẽ điều động quân lính, hộ tống các vị an toàn về đến nhà."
Những lời Miên Hòa nói thâm nhập nhân tâm, Dương Tử Khâm cũng ở một bên cảm động. Có một Thất công chúa như vậy, là phúc của bách tính Đông Hoàng.
Mà những lời Miên Hòa công chúa nói cũng đi vào lòng những nạn dân ở dưới, họ không làm ồn nữa, cũng không đẩy cổng thành nữa mà an tĩnh lùi lại, tìm chỗ ngồi xuống, chờ đợi cứu viện.
Dương Tử Khâm và Miên Hòa đi xuống cổng thành thì mọi người cũng dần đi đến.
Hoắc Mộ Ngôn vừa tới Tiểu Bạch đã chạy tới bên cạnh Truy Phong, Dương Tử Khâm trợn mắt, Tiểu Bạch ngươi là cái đồ mê sắc quên chủ.
Hạ Vân Hiên nhìn thấy Dương Tử Khâm đã nôn nóng: "Tử Khâm, muội đến đây làm gì? Biết ở ngoài kia loạn lắm không? Muội mau về đi, đừng nghịch ngợm, để ta sai người đưa muội về."
Miên Hòa trả lời thay nàng: "Về gì chứ, Thanh Thanh sẽ theo mọi người ra ngoài cứu viện, muội ấy sẽ ở lại giúp mọi người trong trại."
Hạ Vân Hiên nhíu mày: "Công chúa! Nhỡ muội ấy gặp nguy hiểm thì sao? Ở ngoài kia náo loạn như thế!"
Miên Hòa liếc hắn: "Nguy hiểm gì chứ, có nhiều người ở ngoài đấy như vậy. Để muội ấy ở lại trong kinh một mình, mọi người đều đi rồi, đến lúc ai muốn hại muội ấy như lần trước thì ai bảo vệ muội ấy? Đang nhiên đánh ngất muội ấy, có mà đem bán thì cũng chẳng ai phát hiện!"
Dương Tử Khâm chớp chớp mắt, lúc đầu cũng không phải vì lý do này mà, nàng cho Hạ Vân Hiên một ánh mắt an tâm: "Không sao Vân Hiên ca, muội muốn đi giúp mọi người mà. Đừng nhìn muội gầy yếu, muội cũng giúp được đấy."
"Với lại A Xu đã trấn an nạn dân rồi, họ còn đang ở bên ngoài đợi mọi người đến giúp đấy."
Hạ Vân Hiên không nói gì nữa, Thất công chúa nói có lý, nếu ai muốn hãm hại Dương Tử Khâm thì thật sự không còn ai có thể giúp nàng được cả. Vì vậy hắn đành yên lặng đồng ý.
Cổng thành từ từ mở, đoàn người cứu viện đi từ trong thành ra, Miên Hòa dẫn đầu đoàn người, tiến về phía trước. Hạ Vân Hiên kéo Dương Tử Khâm ra phía sau lưng. Tất cả tầm nhìn của nàng bị tấm lưng rộng rãi của Hạ Vân Hiên chắn hết, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Miên Hòa sau khi phân phó binh sĩ dựng lều ở, lều trị thương, lều chứa lương thực và thảo dược, nơi phát chẩn rồi gọi mọi người lại để tiếp tục phân phó.
Miên Hòa là người chịu trách chủ yếu của việc cứu trợ theo ý chỉ của hoàng đế. Nàng phân phó rõ ràng: "Ta, Vũ vương, Định An Hầu, Hạ tiểu tướng quân cùng Ngô tướng quân sẽ dẫn quân về Lũng Tây để xây sửa đê điều cũng như kiểm tra việc phát chẩn."
"Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thời thế tử cùng Dương tiểu thư sẽ ở lại đây giúp đỡ nạn dân."
"Phụ hoàng nói ta sẽ được toàn phần quản lý rồi, không ai được ý kiến hết, cứ thế mà làm thôi. Hai canh giờ sau sẽ lên đường, mọi người chuẩn bị một chút."
Hạ Vân Hiên định lên tiếng thì bị lời nói của Miên Hòa cản lại, hắn đành thôi.
Mọi người bắt đầu tản ra đi dựng lều. Miên Hòa bắt đầu đi hướng dẫn cách sắp xếp lều và chuẩn bị chỗ phát chẩn. Những người đi Lũng Tây cũng đi chuẩn bị binh sĩ mà vật dụng để lên đường. Dương Tử Khâm đi tìm chỗ mình có thể giúp đỡ. Nhưng hai tiểu gia hỏa sau lưng không tha cho nàng, Truy Phong với Tiểu Bạch cứ lầm lũi đi sau lưng nàng. Dương Tử Khâm có chút buồn cười quay người đuổi hai con ngựa ra chỗ khác, còn tận tâm giải thích là giờ không phải lúc để vui đùa.
Hoắc Mộ Ngôn đi tới, Dương Tử Khâm vuốt ve Truy Phong: "Lần này Truy Phong đi chắc Tiểu Bạch sẽ nhớ nó lắm. Chuyến này đi Lũng Tây xa xôi, hầu gia bảo trọng."
Hoắc Mộ Ngôn nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc: "Nếu có chuyện gì cứ rút roi ra quất, hậu quả gì ta chịu trách nhiệm. Nhớ bảo vệ bản thân mình trước tiên."
Dương Tử Khâm có chút bất ngờ, tay nàng khựng lại, sau đó gật đầu, nàng cười với hắn: "Tiểu nữ biết rồi."
Sau khi dựng xong lều đoàn quân đi tới Lũng Tây cũng khởi hành, Dương Tử Khâm dặn dò mọi người bảo trọng rồi cùng những người ở lại tiễn họ.
Đoàn quân đi khuất, mọi người cũng bắt đầu nổi lửa nấu cháo. Tam hoàng tử liếc nhìn Dương Tử Khâm: "Nếu không giúp được gì thì tránh sang một bên, đừng cản đường người khác."
Dương Tử Khâm cúi đầu thi lễ rồi đi ra chỗ khác, nàng quen với tính cách của vị này quá rồi. Vì vậy nàng lẳng lặng đi tới lều trị thương giúp đỡ các vị y quan.