Khi Dương Tử Khâm tỉnh lại thì Tề đại tiểu thư cũng đã trở về, nàng ấy là nhị hoàng tử phi nhưng hoàng đế đã ân chuẩn cho nàng ấy đứng ra sắp xếp tang sự cho muội muội.
Dương Tử Khâm vừa xuống giường liền phân phó người lấy một bộ y sam thanh đạm để mặc rồi đi giúp Tề đại tiểu thư.
Sau khi chuẩn bị xong linh đường, cũng đến thời gian báo tang.
Phủ thái sư giăng đầy đèn lồng trắng, không khí đau buồn buông phủ.
Miên Hòa đứng sững người trước cổng phủ thái sư. Dù cho nàng là một người hiện đại, nhưng nàng cũng chỉ là một sinh viên 21 tuổi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, nàng vẫn chưa thật sự bước vào xã hội, cũng chưa từng trải qua quá nhiều biến cố. Việc đột nhiên mất đi một bằng hữu khiến nàng bị sốc. Nàng không biết tại sao trong tiểu thuyết sao người ta có thể dễ dàng viết lên sinh ly tử biệt đến vậy, vì khi nó xảy ra trước mặt mình thì nàng liền cảm thấy ngộp tới mức không thở được.
Cố gắng bình ổn tinh thần, Miên Hòa đi tới linh đường.
Nhìn thấy Dương Tử Khâm, Miên Hòa đi tới ôm nàng.
Dương Tử Khâm vỗ vỗ lưng Miên Hòa an ủi rồi nhẹ giọng: "Tỷ vào chào A Ngọc đi thôi."
Mấy ngày tang sự, Dương Tử Khâm luôn yên lặng giúp đỡ Tề đại tiểu thư, khi thì kiểm tra trong bếp, khi thì giúp đỡ an bài nơi nghỉ, sắp xếp cho các vị tăng nhân đến cầu siêu, rồi tối lại ngồi trông linh cữu.
Mọi người nhìn Tề thái sư tóc đã bạc phơ lại mặc một thân tang phục, khuôn mặt già nua đau buồn càng khiến người ta đau lòng không thôi.
Người của Dương phủ đã đến từ hôm qua, Dương Tử Bội vẫn phải đến Văn Miếu nên không thể ở bên tỷ tỷ, cậu lo lắng dặn dò: "A Thanh, tỷ phải giữ gìn sức khỏe mới có thể phụ giúp mọi người được."
Dương Tử Khâm mỉm cười yếu ớt: "Tỷ không sao, đệ mau về đi, qua hết ngày mai còn phải đưa tiễn A Ngọc nữa."
Phòng Quyết Thư đến, nàng cũng muốn giúp nhưng hôn kỳ sắp tới, nàng không thể giúp đỡ tang sự. Nhìn Dương Tử Khâm đang ngồi bên linh cữu nàng lắc đầu: "Vậy mà Tử Khâm còn mạnh mẽ hơn ta, nghe nói là muội ấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa từng khóc."
A Diên đi tới bên Miên Hòa hành lễ: "Thất công chúa, nô tỳ xin ngài khuyên bảo tiểu thư với, tiểu thư đã rất nhiều ngày chưa ngủ rồi, nô tỳ sợ còn tiếp tục như này cơ thể tiểu thư sẽ không chịu được mất."
Miên Hòa đi tới bên Dương Tử Khâm ngồi xuống: "Thanh Thanh, hay là để ta ngồi đây trông thay muội, muội ngủ một giấc dậy rồi lại tới được không?"
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Muội không còn ở bên A Ngọc lâu được nữa, muội muốn ở bên tỷ ấy thêm một lát."
Miên Hòa thở dài, Dương Tử Khâm chỉ là một đứa nhỏ, bình thường với Tề Thu Ngọc lại như thân tỷ muội, giữ được bình tĩnh như này đã rất là khó cho nàng ấy rồi.
Hoắc Mộ Ngôn từ phía sau đi tới, trực tiếp giơ tay đánh ngất Dương Tử Khâm.
Miên Hòa giật mình đỡ Dương Tử Khâm từ tay Hoắc Mộ Ngôn rồi phân phó cho người đưa nàng ấy vào trong nghỉ ngơi, nàng nhỏ giọng: "Đa tạ rồi."
Vì quá mệt nên Dương Tử Khâm ngủ rất lâu. Đến lúc nàng tỉnh lại đã là buổi tối trước ngày đưa tang.
A Diên nói với nàng là nàng mệt mỏi quá nên ngất đi. Dương Tử Khâm khẽ đỡ trán, dạo này chắc do ít luyện tập, thân thể nàng kém đi rồi.
Dương Tử Khâm im lặng ngồi trước linh cữu của Tề Thu Ngọc.
Tề thái sư ngồi xuống cạnh nàng: "Dù sao cũng là lựa chọn của A Ngọc, con đừng quá đau buồn."
Dương Tử Khâm xót xa nói : "A Ngọc ra đi người đau lòng nhất là bá phụ. Đáng ra phải là con an ủi bá phụ, sao lại nỡ để bá phụ an ủi con."
"Nhưng con vẫn không hiểu, A Ngọc không phải là người sẽ lựa chọn như vậy."
Nàng nhìn về phía linh cữu, ánh mắt dịu dàng: "Chẳng giống tỷ gì cả A Ngọc."
Linh cữu của Tề Thu Ngọc được đưa tới phần mộ Tề gia. Đi đưa tiễn cũng ít người, trừ người của Tề phủ thì chỉ còn có một vài bằng hữu. Sau đó linh vị lại được đưa quay trở lại từ đường trong phủ thái sư.
Dương Tử Khâm sau khi cáo từ thì phân phó người đánh xe tới Long An Tự. Nàng dặn dò A Diên ở dưới đợi rồi bản thân một mình đi lên Tự.
Dương Tử Khâm không đi vào chính điện dâng hương mà trực tiếp đi ra sau hậu sơn. Nàng đi tới bãi đất trống mà các nàng từng cùng nhau ngồi nướng nấm rồi từ từ ngồi xuống.
Nàng co chân ngồi rồi vùi đầu vào cánh tay mình. Nước mắt từ từ tràn ra từ khóe mắt, càng ngày tiếng khóc càng to. Dương Tử Khâm không kiềm được nữa, khóc đến tê tâm liệt phế.
Sau này sẽ không còn một Tề Thu Ngọc bóc quýt cho nàng, sủng nàng, làm chỗ dựa cho nàng, vì nàng mà mắng đám người kia nữa.
Sẽ không còn một Tề Thu Ngọc luôn miệng gọi nàng tiểu thần nữ nữa, Tề tiên nữ của nàng thật sự lên trời làm tiên nữ rồi.
Một Tề Thu Ngọc tốt đẹp đến vậy, bây giờ lại không còn nữa.
Một bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng nàng, một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt nàng. Dương Tử Khâm mờ mịt quay sang nhìn.
Hoắc Mộ Ngôn ngồi bên cạnh nàng đều đều vỗ lưng nàng, an ủi nàng.
Dương Tử Khâm cố nín lại, hai tiếng hầu gia thoát ra giữa tiếng nức nở của nàng. Nhưng nàng nhịn không được, tất cả những cảm xúc mấy ngày nay bị nàng kiềm nén lại giờ như vỡ đê tràn ra ngoài, Dương Tử Khâm khóc đến thất thanh.
Hoắc Mộ Ngôn ôm lấy nàng, nhè nhẹ vuốt lưng nàng an ủi, hắn cũng không biết phải làm sao để an ủi nàng, nhưng cũng không thể để nàng ở đây khóc một mình được.
Dương Tử Khâm đem tất cả bi thương trong lòng khóc ra đến khi ngủ thϊếp đi trong lòng Hoắc Mộ Ngôn.
Dương Tử Khâm mơ màng tỉnh dậy thì bản thân đã ở trong Đông các. Nàng lắc đầu, ngày mai phải rèn luyện một chút mới được, lâu rồi không tập múa, thể lực nàng cũng giảm sút theo.
Nhưng trời không theo ý người, ngày hôm sau từ ngay sáng sớm trời đã mưa rả rích không ngừng, Dương Tử Khâm nhìn vị khách đang ngồi đánh cờ cùng Dương Tử Bội nghi hoặc: "Vân Hiên ca, huynh hiếm khi có ngày nghỉ, sau lại rảnh rỗi tới phủ ta vậy?"
Hạ Vân Hiên chống cằm nhìn bàn cờ một bên suy nghĩ một bên trả lời nàng: "Ta vốn định tới rủ muội đi cưỡi ngựa cho tâm tình thoải mái hơn. Nhưng mà muội thấy rồi đấy, mưa rồi."
Dương Tử Khâm nhìn dòng nước mưa rơi xuống từ mái hiên: "Đúng vậy, còn chưa vào thu nữa mà đã bắt đầu mưa rồi."
Hạ Vân Hiên lắc đầu: "Đông Kinh đến giờ mới mưa là muộn lắm rồi. Ở Lũng Tây đã mưa từ giữa hạ rồi, nghe nói dạo này còn mưa liên tiếp không ngớt."
Ba người cứ như vậy ngồi cùng nhau đàm thoại rồi trải qua hết một ngày.
May sao trời mưa chỉ kéo dài một ngày, ngày hôm sau lại là một ngày khô ráo.
Dương Tử Khâm định tới Cẩm Phường lấy vải, nhưng vừa ra đến cổng lớn Dương phủ đã thấy Hạ Vân Hiên cưỡi ngựa phi tới.
Hạ Vân Hiên nhìn thấy nàng liền lập tức nói: "Tử Khâm, tìm ra thủ phạm hãm hại Tề nhị tiểu thư rồi, Thất công chúa bảo ta tới đón muội."
Dương Tử Khâm nghe xong lập tức gấp gáp duỗi tay. Hạ Vân Hiên lập tức kéo nàng lên ngựa rồi hai người cùng nhau cưỡi hướng về phía hoàng cung.
Trên đường đi từ cổng hoàng cung vào Dương Tử Khâm quay ra hỏi Hạ Vân Hiên: "A Xu tỷ tìm được thủ phạm rồi sao?"
Hạ Vân Hiên lắc đầu: "Không, là Định An Hầu tìm ra."
Dương Tử Khâm hỏi lại: "Định An Hầu?"
Hạ Vân Hiên gật đầu: "Hôm qua Định An Hầu xin phép bệ hạ điều tra chuyện này, sau đó lập tức đem Lôi nhị đi thẩm vấn, đến tối qua thì hắn không chịu được nữa mà khai ra rồi."
Dương Tử Khâm im lặng, nàng giờ chỉ muốn hung thủ hãm hại Tề Thu Ngọc bị trừng phạt thích đáng.
Miên Hòa và Vũ Thành Phong đứng đợi các nàng ở trước Trường Nhật điện. Dương Tử Khâm ngẩng đầu nhìn tên điện, không phải chứ, đây không phải nơi nghị sự sau giờ lên triều sao, không hiểu tại sao nhưng trong lòng nàng lại đột nhiên lo lắng không thôi.
Lúc các nàng vào thì Tề thái sư đã đứng ở trong.
Sau khi hành lễ thì các nàng lui về một bên.
Dương Tử Khâm nhìn sang bên cạnh nàng chỉ còn Vũ Thành Phong đành cúi đầu nhìn mặt sàn.
Không khí trong Trường Nhật điện vốn nghiêm trang nay càng trầm lặng.
Dương Tử Khâm chỉ là một quý nữ khuê phòng, nào đã đối diện qua khung cảnh như này. Không khí nặng nề đi theo khí quản của nàng, tràn vào phổi nàng, khiến nàng có chút khó thở, hai tay xoắn xuýt vào nhau.
Cửa điện được mở ra, Hoắc Mộ Ngôn dẫn đầu bước vào, tiếng giáp sắt vang theo từng bước chân của hắn vang dội khắp điện.
Theo phía sau hắn là Lôi chỉ huy sứ, Thời vương phi, Từ Chi Ân, Ngũ công chúa, Đồng Hiên.
Từng người bước vào tim của Dương Tử Khâm càng như bị bóp nghẹt lại.
Hoàng đế phất tay cho mấy người đang hành lễ đứng dậy rồi nói: "A Nhật, mau trình bày đi."
Hoắc Mộ Ngôn phất tay, một người đầu tóc rối loạn, tuy quần áo chỉnh tề nhưng lại loang lổ vết máu, bị Trương Sâm cùng một người khác ném xuống giữa đại điện.
Dương Tử Khâm bị một màn này dọa đến lùi bước, mùi máu tanh sộc vào mũi nàng khiến mím môi để kiềm chế sự hoảng loạn của mình lại.
Vũ Thành Phong nhìn thấy nàng hoảng sợ nhanh chân chuyển người đứng chắn ngay trước mặt nàng, che chắn cho nàng.
Dương Tử Khâm cảm kích trong lòng , sự lịch thiệp của Vũ Vương thật sự giúp nàng, mùi huân hương trên người y đã át đi mùi tanh nồng của máu, nàng nhỏ giọng: "Đa tạ."
Vũ Thành Phong quay lại nói thầm: "Đừng sợ, nàng đứng sau lưng ta là được."
Bên kia, Lôi chỉ huy sứ đã quỳ xuống: "Bệ hạ! Thần muốn cáo Định An Hầu lạm dụng tư hình!"
Hoàng đế xua tay: "Cút sang một bên, là trẫm cho phép hắn!"
Hoắc Mộ Ngôn nhấc chân rồi chần chừ hạ xuống, ánh mắt liếc sang nhìn Trương Sâm.
Trương Sâm hiểu ý, đạp Lôi nhị đang quỳ dưới đất một cái.
Lôi nhị khóc thảm: "Bệ hạ! Không phải thần, không phải thần hại Tề nhị tiểu thư!"
"Là ngũ công chúa, công chúa bảo thần chỉ cần ở trong phòng đấy, sẽ có người đưa Dương tứ tiểu thư tới."
"Sau khi công chúa tới bắt gian thì sau này thần có thể nạp Dương tứ tiểu thư làm thϊếp."
"Thần cũng không biết bị ai đánh ngất đi, sau đó thì mọi người lại nói là Tề nhị tiểu thư bị hại."
Hắn bò về phía Ngũ công chúa khóc lóc: "Công chúa! Cứu ta! Ta chỉ nghe lệnh của công chúa thôi!"
Ngũ công chúa giật lùi lại phía sau: "Không có, phụ hoàng, tên này hồ ngôn loạn ngữ, nữ nhi sao lại phải thông đồng với hắn chứ?"
Hoắc Mộ Ngôn tâu: "Bệ hạ, thần cũng mang người đánh thuốc mê đi thẩm vấn rồi. Hắn đang dẫn gia đình trốn đi thì bị bắt lại. Hắn cũng khai là nhận được lệnh của Ngũ công chúa."
Ngũ công chúa vẫn còn cứng miệng: "Không thể nào, phụ hoàng, tất cả là bọn họ hãm hại con."
Hoắc Mộ Ngôn tiếp tục nói: "Tỳ nữ bên cạnh công chúa cũng bị mang đi thẩm vấn rồi, trong hoàn cảnh ba người được nhốt ở ba nơi lại có thể cùng miêu tả chính xác ngày hôm đó công chúa mặc gì nói gì, thì thần nghĩ khó mà sai lệch được."
Miên Hòa hỏi: "Nhưng tại sao lại chọn ở yến tiệc của Thời vương phi chứ, Ngũ tỷ cũng không quen thuộc địa hình ở Thời vương phủ, không phải nên có đồng phạm sao?"
Hoắc Mộ Ngôn nhìn sang Đồng Hiên: "Là quận chúa tự nói, hay là để bản hầu thay quận chúa nói đây?"
Đồng Hiên sững người, rồi lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, thần nữ không cố ý hại Tề nhị tiểu, thần chỉ nghe theo lệnh của Ngũ công chúa mà thôi!"
"Với lại kế hoạch cũng không nhắm vào Tề nhị tiểu thư mà nhắm vào Dương Tử Khâm. Công chúa bảo nếu lên kế hoạch trong cung sẽ khó lòng ám hại Dương Tử Khâm. Chúng thần cũng không biết tại sao Tề nhị tiểu thư xuất hiện ở đấy."
"Nhưng mà bệ hạ, tất cả đều là chủ ý của công chúa, thần chỉ nói cho công chúa hậu viện vương phủ có phòng nào trống thôi, thần không có làm gì hết."
Đồng Hiên phải đổ hết tội lên đầu Ngũ công chúa, nàng biết, nếu chuyện này dính lên đến người nàng thì nàng chết chắc, đặc biệt là khi Tề Chi Ân và Thời vương phi đang ở đây.
Ngũ công chúa bật cười, rồi sau đó lại ôm mặt lớn tiếng cười, khắp điện chỉ còn tiếng cười điên rồ của nàng ta.
Nàng ta dừng cười rồi nhìn về phía Dương Tử Khâm đang đứng sau lưng Vũ Thành Phong, giọng lạnh lùng: "Đúng vậy, sao lại là Tề Thu Ngọc? Nếu không phải tên nô tài đó bắt nhầm người, thì người chết không phải là ngươi sao Dương Tử Khâm?"
"Sao ngươi lại còn sống?"
Miên Hòa nhíu mày: "Muội ấy thì chòng gì đến tỷ rồi chứ?"
Ngũ công chúa quay ra nhìn Miên Hòa: "Nàng ta là cái thá gì chứ, một thứ đích thứ nữ, mà cũng dám trước mặt ta uốn qua uốn lại, khiến ta ngứa mắt."
"Đông Hoàng Miên Hòa, đây không phải lỗi của ngươi sao?"
"Ta là công chúa của Đông Hoàng đấy, ta là nữ nhi của thiên tử, nàng ta phải quỳ xuống trước mặt ta, lấy lòng ta. Ta chỉ đơn giản là muốn trừng phạt một đích thứ nữ, có gì sai sao?"
"Tề Thu Ngọc chết cũng đúng lắm, một thứ nữ nhi của thần tử thôi, mà dám diễu võ giương oai. Cha nàng ta không phải chỉ là thái sư thôi sao, phụ hoàng ta còn là hoàng đế kìa!"
"Nhưng ta cũng đâu có lấy mạng nàng ta, rõ ràng là nàng ta tự sát mà. Nàng ta chết thì liên quan gì đến ta chứ!"
Hoàng đế tức đến mức ném thẳng khay mực xuống: "Lão tử là hoàng đế không phải lý do để ngươi âm mưu xảo trá, bày mưu tính kế người khác!"
Ngài đứng lên quát: "Người đâu! Ngũ công chúa tính cách âm hiểm, tước đi danh hiệu công chúa, biếm vào lãnh cung!"
"Đồng Hiên quận chúa giúp kẻ ác làm xấu, phạt chép kinh cầu siêu cho Tề nhị tiểu thư một nghìn lần, cấm túc trong phủ quận chúa một năm, không ai được thăm viếng."
"Lôi nhị công tử tư tưởng dơ bẩn, ám hại quý nữ nhà lành, lôi ra ngoài đánh ba mươi trượng, đi làm khổ sai một năm, cả đời không được vào triều làm quan. Đừng có làm bẩn quan trường của trẫm!"
Thời vương phi quỳ xuống: "Bệ hạ, Vĩnh An tuy có giúp công chúa, nhưng cũng chỉ là do công chúa ra lệnh, nó cũng không tham gia vào quá trình hại người. Xin bệ hạ khai ân."
Hoàng đế liếc sang: "Thời vương phi quản lý hậu viện không nghiêm, cấm túc ba tháng."
Nhìn thấy Từ Chi Ân quỳ xuống, hoàng đế đập bàn: "Hoắc Vũ Nhật, còn không lôi hết xuống cho trẫm."
Ngũ công chúa vừa bị kéo ra ngoài vừa hét: "Phụ hoàng, ngài không thể đối xử với con như vậy được, con là nữ nhi của ngài mà!"
Hoàng đế đi xuống, quỳ trước mặt Tề thái sư, mọi người hốt hoảng quỳ xuống.
Tề thái sư muốn đỡ hoàng đế dậy nhưng ngài ấy không chịu mà nói: "Thầy, người đối với trẫm không chỉ có ơn dạy học mà còn có ơn cứu mạng. Nếu năm đó không có người, chỉ sợ trẫm không được như ngày hôm nay. Từ lâu người đã như người cha thứ hai của trẫm."
"Vậy mà nay trẫm không biết dạy con, khiến người phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là trẫm có lỗi với người."
Tề thái sư đỡ hoàng đế đứng dậy: "Bệ hạ, nếu ngài còn nhớ những gì lão thần đã dạy thì ngài không nên quỳ như này."
"Lão thần chỉ cần một công đạo cho nữ nhi, bây giờ lão thần cũng nhận được rồi. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, lỗi của Ngũ công chúa ngài không cần quá tự trách bản thân."
Nói rồi ông đi tới bên Dương Tử Khâm đã lệ rơi đầy mặt, im lặng quỳ không đứng lên, khẽ vuốt nhẹ đầu nàng: "Tử Khâm, bá phụ không trách con, bá phụ nghĩ A Ngọc cũng sẽ không trách con, vì vậy con đừng trách bản thân mình."
"Tất cả đều là số trời an bài rồi. Bá phụ nghĩ giờ A Ngọc cũng có thể an lòng rồi."
Bước ra khỏi Trường Nhật điện, Dương Tử Khâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây trên đỉnh đầu khẽ hỏi Miên Hòa: "A Xu tỷ, đi uống rượu không?"
Miên Hòa gật đầu: "Uống chứ, tối nay đến Ngọc Thực Lầu đi. Còn hai tháng là lễ đính hôn của Quyết Thư rồi, tỷ ấy còn bận, chúng ta không rủ tỷ ấy nữa. Hôm nay chỉ hai chúng ta say thôi."
Hạ Vân Hiên nghe thấy bèn chạy tới: "Công chúa, thần hôm nay sẽ hộ tống công chúa xuất cung."
Dương Tử Khâm cười: "Không cần lấy lý do hộ tống, tối nay Vân Hiên ca cũng tới đi."
Vũ Thành Phong cũng đi tới: "Không biết liệu bản vương có thể tham gia cùng không?"
Miên Hòa gật đầu: "Tất nhiên rồi, để ta rủ cả Hoắc Mộ Ngôn, dù sao hôm nay cũng là do hắn phá án."
Vũ Thành Phong khẽ vẫy quạt: "Vậy chúng ta tìm chỗ khác đi, ta biết một chỗ hay ho hơn cả Ngọc Thực Lầu đấy, lát nữa ta phân phó người nói với người đánh xe."
Mọi người đều đồng ý.