Dương Tử Khâm một đêm không ngủ, nhìn Tề Thu Ngọc vẫn còn say giấc bên cạnh mình, nàng khẽ khàng xuống giường.
Tề thái sư sáng sớm phải lên triều sớm, vừa ra cửa đã thấy Dương Tử Khâm đứng trong sân có chút giật mình. Nhìn nàng thi lễ, ông nói: "Tử Khâm, cảm ơn con hôm qua đã đến bồi A Ngọc. Nếu con nguyện ý thì thời gian này con có thể đến chơi với A Ngọc được không?"
Dương Tử Khâm gật đầu: "Bá phụ, con sẽ thường qua bồi A Ngọc tỷ. Nhưng hôm nay con muốn cùng bá phụ vào cung. Việc của A Ngọc chung quy cũng là việc của hậu viện, dù bệ hạ có lòng, cũng khó lòng nhúng tay vào hậu viện của thần tử".
"Vì vậy bá phụ, ngài hôm nay cứ lên triều như bình thường, sau buổi triều con sẽ nhờ Thất công chúa tới thay A Ngọc cầu tình. Bá phụ lúc đấy chỉ cần xin bệ hạ cho công chúa thay mặt bá phụ điều tra chuyện này là được."
"Bây giờ con vào cung nói chuyện với công chúa trước, con chỉ muốn nói cho bá phụ một câu để bá phụ an tâm."
Tề thái sư nhìn tiểu nữ hài trước mặt, ông là thầy của hoàng đế, nên dù thế nào hoàng đế cũng sẽ giúp ông. Nhưng tiểu nữ hài này lại cố gắng tìm cách tốt hơn để giúp nữ nhi của ông. Trong lòng ông có chút cảm động.
Cũng thật sự tiện cho Dương Tử Khâm, lệnh bài ra vào cung của nàng cũng chưa bị hoàng đế lấy lại, đúng lúc này lại có thể dùng tới.
Miên Hòa sau khi nghe chuyện liền mang máng biết được đây là bút tích của ai, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của nàng thì nàng có thể lờ mờ đoán được hung thủ. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra được mục đích của thủ phạm khi hại Tề Thu Ngọc.
Hoàng đế bối rối nhìn người thầy mình đang dập đầu dưới sàn không đứng dậy: "Thầy, thầy đứng dậy trước đã rồi chúng ta thương lượng được không?"
Tề thái sư vẫn đập đầu, giọng ông có chút run rẩy: "Sương nữ từ nhỏ đã mất mẹ, thần lại bận việc triều chính, không thể cho nữ nhi đầy đủ sự quan tâm. Nay lại để nữ nhi chịu sự khuất nhục này, nếu không thể vì nữ nhi mà cầu một công đạo, thần không còn mặt mũi nào để đi gặp thê tử đã mất nữa."
Hoàng đế đấu tranh trong lòng, ngài một phần đau lòng người thầy đã lớn tuổi nay lại vì ái nữ mà quỳ không đứng dậy, lại cũng khó xử vì chuyện lại phát sinh trong hậu viện Thời Vương, phu phụ Thời vương đều là những bằng hữu từng cùng ngài vào sinh ra tử.
Nhìn tấm lưng gầy yếu của người thầy nay đã râu tóc bạc phơ, ngài thở dài thỏa hiệp: "Tĩnh Xu, con giúp phụ hoàng điều tra chuyện này đi."
"Nhưng đừng rầm rộ quá, như vậy cũng tốt hơn cho Tề nha đầu."
Dương Tử Khâm sau khi xuất cung thì về Dương phủ thông báo cho Dương nhị phu nhân một tiếng rồi lại qua phủ thái sư.
Tề Thu Ngọc nhìn Dương Tử Khâm bước tới chán nản chống cằm: "Dương Tử Khâm, nếu muội rảnh quá không có gì làm thì có thể thêu cho ta một cái khăn tay hoặc túi thơm đó được đấy."
"Đừng tưởng ta không nhìn ra túi thơm trên người Từ Chi Ân là tác phẩm của muội."
Tề Thu Ngọc trợn mắt: "Lúc du xuân thì là Hạ Vân Hiên, sau đó lại là Tề Chi Ân, đến bộ đồ của Hoắc Mộ Ngôn chắc chắn cũng là tác phẩm của muội luôn."
"Người khác không nhìn ra chứ ta mà không nhìn ra chắc?"
"Giờ trong lòng muội chắc địa vị của ta đang nằm dưới vực luôn rồi mất."
Dương Tử Khâm ôm tay nàng ấy làm nũng: "Muội không có, mấy cái đó đều là để trả ơn thôi mà. Mấy người đó làm sao so sánh được với Tề tiên nữ chứ."
"Bây giờ muội sẽ tới Cẩm Phường lấy vải, sau đó may cho tỷ một chiếc túi thơm xinh đẹp được không?"
Tề Thu Ngọc giơ ngón tay: "Ta muốn thêm một chiếc khăn tay nữa."
Dương Tử Khâm gật đầu đồng ý. Nàng thấy Tề Thu Ngọc vẫn cư xử như bình thường, nếu nàng càng cố ở lại thì càng bất thường, có chút giống muốn gợi lại chuyện kia.
Vậy nên nàng lại trở về Dương phủ rồi bắt đầu chọn vải.
Ngày hôm sau Miên Hòa tới tìm Dương Tử Khâm hỏi lại chuyện hôm yến tiệc.
Miên Hòa có chút đau đầu, sao mọi thứ lại không giống trong truyện tiểu thuyết nàng đọc hay trong phim mà nàng xem. Tuy nàng đã khóa sẵn nghi phạm, nhưng khi tìm chứng cứ thì sẽ luôn bị đứt đầu mối.
Dương Tử Khâm lắc đầu: "Hôm đó muội không muốn đi cùng các vị tiểu thư, nhưng sau đó tổ mẫu lại kêu muội đi theo."
"Sau đó muội phải tự tìm đường đi tới hoa viên. Nhưng đột nhiên muội bị người ta bịt mũi, muội đạp cho hắn một cái rồi nhưng không thoát được, rồi muội ngất đi."
"Đúng rồi, tỷ hỏi thử Định An Hầu xem, ngài ấy thấy muội ngất nên đánh thức muội. Rồi sau đó bọn muội gặp cảnh mọi người đứng vây quanh căn phòng mà A Ngọc bị hãm hại."
Miên Hòa sau khi nghe xong bỗng có một suy nghĩ chợt lướt qua đầu nàng, tuy không thể chứng thực nhưng cũng mở ra một lối suy nghĩ khác cho nàng.
Sau khi tiễn Miên Hoà đi, Dương Tử Khâm nhìn xuống những đồ án trên mặt bàn. Nàng quay ra phân phó: "A Diên, mai chúng ta lại đến phủ thái sư đi, để A Ngọc tự chọn đồ án mà tỷ ấy thích."
Buổi tối, khi Dương Tử Khâm đang xếp các đồ án để Tề Thu Ngọc chọn thì Liên Anh chạy vào. A Diên nhanh chóng rót một chén nước cho nàng ấy.
Liên Anh không đón lấy chén nước mà hoảng hốt: "Tiểu thư, không xong rồi!"
"Bên ngoài đang đồn rằng Tề nhị tiểu thư không tuân thủ nữ tắc, ngang nhiên ở trong Thời vương phủ tư thông với Lôi nhị công tử, lại còn đổ tội cho người khác hãm hại nàng!"
Dương Tử Khâm đứng phắt dậy: "Không thể nào! A Ngọc không phải người như thế!"
Nàng nhấc váy đi ra cửa, rồi lại đi về bàn ngồi. Không sao, dù sao mai nàng cũng đi phủ thái sư rồi. Giờ mà kích động tới kiểu gì cũng bị Tề Thu Ngọc đuổi về.
Ngày hôm sau Dương Tử Khâm dậy sớm, sau khi chuẩn bị những đồ cần mang đi thì đi qua Trúc viện.
Dương Tử Bội nhìn thấy sự lo lắng trong mắt tỷ tỷ bèn hỏi: "A Thanh, có chuyện gì vậy, sao tỷ lại lo lắng vậy?"
Dương Tử Khâm cố mỉm cười: "Không sao, A Du, hôm nay đệ đến Văn Miếu nếu có nghe được gì về kể với tỷ được không?"
Dưởng Tử Bội gật đầu dạ một tiếng.
Nhưng đến khi Dương lão phu nhân nói với các nàng là ít qua lại với kiểu tiểu thư không giữ gìn thể thống như Tề nhị tiểu thư thôi thì Dương Tử Khâm thật sự nhịn không được.
Nàng đứng lên phúc thân: "Tổ mẫu, thứ cho cháu gái cảm thấy không phải, nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn vặt."
"Tổ mẫu dùng từ như vậy có chút không thoả đáng."
Dương lão phu nhân cười khẩy: "Có gì mà không phải chứ."
"Âu cũng do Tề phu nhân mất sớm. Nữ hài tử mà không có mẫu thân ấy mà, thiếu sót về mặt giáo dưỡng âu cũng là chuyện bình thường."
"Nhưng tính cách Tề nhị tiểu thư vốn như thế, cũng không trách ai được."
"Tuy vậy thì việc này cũng quá mức mất thể thống rồi, sao lại có thể làm ra chuyện như thế chứ!"
Dương Tử Khâm chầm chậm đứng thẳng người, khẽ mỉm cười, khuôn mặt mười phần hòa nhã.
Nàng nhìn thẳng Dương lão phu nhân: "Tuy tổ mẫu là người của hậu viện, nhưng lại là bậc bề trên của cả Dương phủ, cháu gái nghĩ mỗi lời của tổ mẫu nói đều có thể đại diện cho Dương phủ, cũng là tấm gương cho nữ quyến Dương gia noi theo. Vì vậy có mấy lời cháu gái cảm thấy nên góp ý."
"Thứ nhất, Tề phu nhân mất sớm, người chết lớn nhất, cháu gái nghĩ chúng ta không nên nhắc tới Tề phu nhân."
"Thứ hai, Tề thái sư là thầy của bệ hạ, càng là thầy của người đọc sách trong thiên hạ, ngài hoài nghi giáo dưỡng của Tề nhị tiểu thư, là đang hoài nghi cách dạy của Tề thái sư sao?"
"Thứ ba, bệ hạ từng khen Tề nhị tiểu thư ăn ngay nói thẳng, tính cách chính trực, ngài muốn chê tính cách Tề nhị tiểu thư, vậy là ngài cảm thấy lời bệ hạ nói sai rồi sao?"
"Cuối cùng, những lời đồn đó đều là bàn luận sau lưng, vu khống người khác, vốn không phải việc làm của quân tử, càng không nên là việc làm của nữ quyến quan gia."
Dương lão phu nhân tức đến đập bàn nhưng lại không tìm được điểm bắt bẻ. Cố gắng bình ổn lại hơi thở, bà lớn tiếng: "Người đâu, hôm nay cấm Dương tứ tiểu thư xuất phủ! Ai dám để nó bước chân ra ngoài sẽ bị trừ tiền công tháng này!"
Dương Tử Khâm định nói tiếp nhưng Dương nhị phu nhân kéo tay nàng lại lắc đầu.
Từ Trường Thọ viện đi ra, nhìn con gái sắc mặt âm trầm, Dương nhị phu nhân nắm tay nàng: "Con còn nói thêm một câu, tổ mẫu con liền cấm túc con. Như vậy sẽ không thể đi gặp Thu Ngọc được nữa."
"Nghe lời mẫu thân, không phải nói là chỉ hôm nay không được xuất phủ sao, ngày mai con đi, không cần thỉnh an nữa, ở đây còn có mẫu thân mà."
Dương Tử Khâm vâng một tiếng rồi về Đông các.
Dương Tử Khâm ở trong Đông các đứng ngồi không yên, liên tục bảo Liên Anh đi dò la tin tức bên ngoài.
Nhưng lời đồn bên ngoài càng đồn càng khó nghe. Liên Anh tức đến giãy nảy: "Mấy người kia sao không đi viết thoại bản đi, mấy người đó giờ còn nói hai người lưỡng tình tương duyệt, nhưng Tề thái sư không đồng ý, vì vậy nên cố tình làm lớn chuyện lên để ép Tề thái sư."
Dương Tử Khâm mím môi, mấy người này... nàng thật không biết nên nói gì nữa. Lưỡng tình tương duyệt, nếu là lưỡng tình tương duyệt thì có khi nằm trên giường phải là Mặc Thính Hàn mà nàng không biết mặt ấy.
Nhưng trọng điểm là đây cũng không phải tác phong của Tề Thu Ngọc. Tề Thu Ngọc mà thật sự quyết tâm, Tề thái sư còn có thể cản nàng ấy sao.
Buổi chiều khi Dương Tử Bội đi học về liền lập tức đi tới Đông các. Dương Tử Khâm nhìn một bên mặt đệ đệ sưng vù giật mình phân phó người đi lấy khăn ấm.
Dương Tử Bội ôm khăn đắp bên mặt, tức giận không thôi: "Hôm nay Lôi nhị dám nói với mọi người là Thu Ngọc tỷ câu dẫn hắn. Đệ vừa nhìn liền biết hắn nói dối, vì vậy liền đứng lên mắng hắn vài câu."
"Hắn thẹn quá hóa giận liền đánh đệ, nhưng tỷ an tâm, đệ đánh lại rồi, hắn động thủ trước nên không sao đâu."
"Mấy người đấy còn cực kỳ quá đáng, nói Tề thái sư có thể dạy người trong thiên hạ lại không thể dạy nổi nữ nhi."
"Nhưng mà A Thanh, hôm nay Lôi nhị từ sáng sớm đã nhìn đệ chột dạ lắm, từ lúc trước khi hắn nói dối cơ. Có khi nào hắn giấu diếm gì không?"
Dương Tử Khâm đỡ trán, càng ngày tin đồn càng phức tạp, không biết Tề Thu Ngọc có sao không nữa.
Sáng hôm sau Dương Tử Khâm ăn sáng xong liền lên xe ngựa đi tới phủ thái sư.
Nhìn cổng lớn phủ thái sư, Dương Tử Khâm khẽ hít một hơi, cố bày ra khuôn mặt vui vẻ, nàng mà mang khuôn mặt lo lắng bước vào sẽ bị Tề Thu Ngọc bắt bẻ mất.
Dương Tử Khâm bước vào thì vẫn như cũ trực tiếp đi tới viện của Tề Thu Ngọc, nhìn những hạ nhân trong phủ cúi gằm đầu đi qua nàng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, vì vậy nàng sải bước nhanh hơn.
Dương Tử Khâm chưa đi đến cửa viện, tỳ nữ thϊếp thân của Tề Thu Ngọc nhìn thấy nàng đã khóc nức nở: "Dương tứ tiểu thư... tiểu thư... nàng ấy đi rồi... tối hôm qua... khi bọn nô tỳ phát hiện... đã muộn rồi..."
"Sáng nay lão gia... tìm người đến... nhập liệm... vẫn chưa kịp báo tang... cho tiểu thư."
Tai của Dương Tử Khâm ù đi, nàng dường như không còn nghe được âm thanh xung quanh nàng nữa, chân nàng cũng trở nên mềm nhũn.
Nàng như người mất hồn bước về phía trước. Khi nàng nhìn thấy linh cữu được đặt trong viện của Tề Thu Ngọc, Dương Tử Khâm chợt sững người, rồi lập tới lảo đảo chạy tới bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Thu Ngọc đang nằm trong quan tài, trước mắt Dương Tử Khâm tối sầm, nàng ngay lập tức ngất đi.
Các tỳ nữ hốt hoảng chạy tới đỡ nàng.