ĐôngTam đoán chắc Lợi Lợi sẽ liên lạc với Chu Nam, nhưng không ngờ chuyện đó lạiđến nhanh như vậy.
Mộtbuổi tối, Chu Nam gấp gáp gọi điện cho cô, ấp úng mãi không nói rõ chuyện.Trong điện thoại, anh nói hơi nhanh như đã cân nhắc từ trước:
-TamTam, Lợi Lợi muốn mời chúng mình ăn cơm. Sáu giờ ở nhà hàng Tiêu Giang Nam nhé.Em chuẩn bị rồi đến công ty, chúng ta cùng đi.
ĐôngTam nghe mà lùng bùng cả lỗ tai. Ăn cơm? Có quỷ mới biết mục đích của cô ta làgì. Giọng cô bắt đầu găng lên:
-Saolại mời ăn cơm? Đi ăn với ai chả được, sao cứ phải là cô ta?
Đầu dâybên kia thoáng ngập ngừng rồi mới trả lời:
-Thôithôi, bạn bè bình thường ăn với nhau một bữa cơm cũng được mà. Còn chưa đến mộttiếng nữa, giờ em mà không đi là sẽ muộn đấy.
-ChuNam, - Cô cố gắng nén cơn giận trong lòng, - Em với cô ta không phải là bạn bèbình thường. Từ đầu đến cuối, từ lúc bắt đầu quen anh cho đến một trăm năm sau,em cũng không cho rằng em với cô ta có thể làm bạn.
Cô thựckhông hiểu, tại sao người đàn ông này lại không phân biệt được rõ ràng rốt cuộcai mới là kẻ có dã tâm thực sự?
Năm đó,anh cũng không hề cảnh giác với sự xuất hiện đầy tính toán của cô, coi tất cảnhững lời êm ái của cô như là sự quan tâm chân thành của một người bạn dành chomình. Khi ấy, Lợi Lợi chắc chắn cũng nói với anh những lời y hệt như cô bâygiờ, chắc chắn cũng khóc lóc gào thét, chắc chắn cũng nghiến răng nguyền rủa côlà con hồ ly tinh không biết xấu hổ đi dụ dỗ người yêu của người khác. Tuy LợiLợi trước sau đều cư xử với cô rất thân thiết, nhã nhặn, nhưng với một người từnhỏ đã quen với cuộc sống bon chen, giành giật như cô thì trên thế gian này tấtcả những điều đó chỉ là dối trá. Cô luôn cho rằng, giữa con người với nhau phảitính toán thì mới có thể tồn tại được. Cô hiểu Chu Nam không phải là không nhậnra dã tâm của cô đối với anh, anh cũng biết rõ mọi lời nói của Lợi Lợi đều làsự thật, chỉ là anh không nỡ xé bỏ lớp giấy che đậy sự thật mà thôi.
Quảnhiên, Chu Nam lại trả lời nước đôi để dỗ dành cô:
-Làm gìmà nghiêm trọng đến thế, Lợi Lợi cũng biết vị trí của mình mà. Anh đợi em đấyTam Tam, đừng bướng bỉnh nữa.
-Emkhông đi. Muốn đi thì anh tự mà đi với cô ta. – Cô kết thúc cuộc nói chuyệnbằng một câu gọn lỏn rồi không để đầu dây bên kia kịp phản ứng, tắt bụp điệnthoại.
Tắtđiện thoại rồi cô lại thấy hối hận. Trước đây cô đâu có ngang bướng như thế.Trước đây Chu Nam có nói gì, thì cho dù chẳng cam tâm tình nguyện chút nào,nhưng cô vẫn làm theo ý anh. Cô biết Chu Nam là hạnh phúc lớn nhất của cả đờicô, cho nên làm gì cũng suy xét rất cẩn thận, thận trọng từng bước một. Cô dânghiến cho người đàn ông này tất cả những gì thuộc về mình, vậy mà bây giờ chỉ vìcô bạn gái cũ của anh ta xuất hiện không đúng lúc mà tất cả nỗ lực của cô sắpsụp đổ trong nháy mắt.
Ngàyxưa Đông Tam không như thế này, con người cô vốn rất điềm tĩnh, tự tin vào bảnthân. Khi ấy cô đối phó với cô bạn gái cũ xinh đẹp của người yêu mình dễ nhưlấy đồ ở trong túi ra vậy. Thậm chí, mỗi khi đối diện với những cô nàng xinhđẹp vây quanh Chu Nam, cô vẫn luôn giữ được sự bình thản hiếm có. Từ trước đếnnay, Đông Tam không có gì làm nổi bật, nhưng trong cuộc chơi tình ái, cô luônlà người giành được chiến thắng cuối cùng.
Khi ChuNam lao vào vòng tay cô, có bao nhiêu tiểu thư đã khóc đỏ cả mắt trong buồngkhuê các? Vậy mà cô vẫn điềm tĩnh trước vận may của mình, thản nhiên khoác tayanh đi dạo trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Nay khi cô bạn gái cũ, kẻ đã thảm bạidưới tay cô năm nào bây giờ trở lại giễu võ dương oai, thì cô lại trở nên căngthẳng không yên như vậy?
Chu Namkhông gọi điện lại.
Mặc dùanh sống chết không thừa nhận giữa anh và Lợi Lợi nảy sinh tình cảm, nhưng anhcũng không giấu cô việc anh gặp gỡ cô ta khá thường xuyên.
Vì saoanh lại giấu cô?
Cô thởdài, vuốt lại tóc rồi đứng lên tìm quần áo.
Khi côvừa đến tòa nhà văn phòng của Chu Nam thì vừa kịp nhìn thấy chiếc BMW màu hồngrẽ ngoặc vào chỗ đỗ xe. Đúng lúc đó Chu Nam từ đại sảnh đi ra, tiến thẳng đếnchiếc xe bóng bẩy quen mắt. Lô Lợi Lợi từ trong xe bước ra, hai người họ cườinói vui vẻ với nhau. Cô ta thậm chí còn giúp Chu Nam chỉnh lại cravat, sau đókhoác tay anh đi về phía nhà hàng Tiêu Giang Nam cách đó không xa.
ĐôngTam trân trối nhìn bọn họ, trái tim đau đến nghẹt thở dù trí óc kêu gào đó chỉlà thói quen quý tộc của họ. Trước đây họ là một đôi trai tài gái sắc, ngườinày vịn vào tay người kia là chuyện bình thường, và cũng có lẽ cử chỉ thân mậtđó chỉ là sự kéo dài của một đoạn ký ức mà thôi.
Cô chửithề một câu rồi đẩy cửa xe, đuổi theo bọn họ trên đôi giày cao chót vót.
-Ôngxã, ông xã, em quên không mang theo ví tiền.
Cô gậpngười thở dốc, tóc tai rối bù, bàn chân cũng bắt đầu đau nhức. Đông Tam vốnchúa ghét đi giày cao gót, nên cả tủ giày của cô chỉ có độc một đôi cao gót làquà sinh nhật của Chu Nam tặng.
Haingười quay đầu lại, bối rối nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của cô. Chu Nam vội rúttay ra, mặt anh hơi hoảng hốt. Cậu thanh niên lái taxi ở phía xa xa cứ nhìn anhtủm tỉm cười. Chu Nam rút ví trả cho lái xe, mặt đỏ bừng nhưng vừa bị bắt quảtang làm điều ám muội.
-Chẳngphải em nói là sẽ không đến cơ mà?
ĐôngTam không trả lời anh, cô quay đầu sang mỉm cười với Lô Lợi Lợi:
-LợiLợi, hôm nay trông cô xinh lắm.
Lô LợiLợi vẫn đứng tại chỗ thân thiện nhìn cô cười:
Chu Namnói cô không đến, hóa ra là vì còn phải trang điểm. Bộ váy này thật trẻ trung,lâu rồi tôi không mặc những trang phục như thế này nữa, đúng là già thật rồi.
ĐôngTam chỉ nhếch mép cười, không buồn đáp lại. Chu Nam thấy khó xử, vội lên tiếng:
-Đâucó, em vẫn xinh đẹp như ngày xưa mà.
Chu Namvừa dứt lời, mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên. Đông Tam chỉ liếc xéo anh mộtcái, rồi quay người đi về phía trước. Cô khoác tay Lợi Lợi, tươi cười hỏi:
-LợiLợi, cô định ở lại Bắc Kinh bao lâu? Có dự định gì chưa?
Giốngnhư những lần chạm trán nhau trước đây, ai cũng có những toan tính của riêngmình, nhưng vẫn cười nói vui vẻ như thường.
Lợi Lợihơi nghiêng đầu nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Giađình tôi có chút công việc cần sắp xếp, có lẽ tôi sẽ ở lại tương đối lâu. À,bạn bè cô có ai cần tìm chỗ thực tập không? Tôi có thể sắp xếp giúp.
-Ừ, -Đông Tam khẽ mỉm cười, - tốt nhất là không nên làm phiền cô. Tôi không thíchmắc nợ ai, nhất là cô. Giữa chúng ta không nên có bất cứ quan hệ gì.
Trongphút chốc, gương mặt kiều diễm của Lợi Lợi thoắt đỏ bừng lên. Cô quay đầu liếcnhìn Chu Nam. Anh đang cắm cúi đi đằng sau, hình như đang mãi nghĩ chuyện gìđó. Những điều cô và Đông Tam nói, có thể anh nghe thấy hoặc cũng có thể làkhông. Từ lần đầu tiên họ gặp lại nhau, thái độ thù địch của Đông Tam đối vớicô đã quá rõ ràng.
Lợi Lợicòn đang thần người suy nghĩ thì Đông Tam lại tiếp tục đâm thêm nhát nữa vàongực cô:
-Đừngnhìn nữa, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, cô còn muốn giành lấy ư?
Lợi Lợikhựng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta gượng cười rồi luống cuống cáolỗi:
-Tôivào nhà vệ sinh một chút, xin lỗi nhé.
ĐôngTam vẫn rất nhã nhặn, cô nhìn xoáy vào tình địch của mình, lạnh lùng nói:
-LợiLợi, sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần tôi đi cùng không?
Lợi Lợivội lắc đầu từ chối:
-Khôngcần đâu, tôi ra ngay mà.
Đôigiày cao gót màu bạc thời thượng của cô ta vẫn di chuyển rất điềm tĩnh. ĐôngTam khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn Lợi Lợi hòa mình với dòng người bước vào khuthương mại cho đến khi mất hút, lúc ấy cô mới nghiến răng, dựa vào cửa tháo đôigiày ra. Gót chân cô đã phồng rộp, đỏ ửng. Chu Nam bước lại gần cô, cúi xuốngxem xét một lúc rồi thở dài:
-Việcgì em phải làm khổ bản thân như thế. Em cứ mặc như bình thường là đẹp mà.
ĐôngTam thản nhiên nhìn anh, trả lời:
-Emmuốn anh nhận ra rằng, chỉ cần em muốn em cũng sẽ hấp dẫn và quyến rũ không gìcô ta. – Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của cô có chút gì đó gian xảo – Sao,đau lòng rồi phải không?
Chu Namđang ngó nghiêng xung quanh xem có hiệu thuốc nào gần đó không, vừa bực mìnhvừa buồn cười:
-Emđừng có lúc nào cũng bới móc anh như thế. Anh biết em không yên tâm thả anh điăn tối với cô ấy. Thời gian địa điểm anh đều báo cáo với em rồi, em cũng đừngđể anh phải thất vọng.
ĐôngTam thở dài, cô khom người ngồi xuống bậc thềm xoa xoa gót chân đang bị sung vù,buột miệng văng tục:
-Chếttiệt, anh an ủi bạn gái đang trong cơn tức giận như thế à?
Chu Namghé mặt lại định hôn cô, nhưng lập tức bị cô đẩy ra. Anh liền cười đau khổ:
-Yêntâm đi, đời này kiếp này anh là của em rồi. Chẳng ai cướp mất của em đâu.
ĐôngTam “hừm” một tiếng, không đếm xỉa gì đến Chu Nam nữa.
Bữa ăndiễn ra hết sức gượng gạo. Ba người ai cũng có tâm sự riêng, nhưng không ai đủcan đảm lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng ấy. Bất chợt, có tiếng ngườivui vẻ gọi tên Lợi Lợi. Giọng nói nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâurồi thì phải. Vừa ngẩng đầu lên, Đông Tam bắt gặp ngay nụ cười đầy ngạc nhiêncủa Chu Cẩm Thời.
-LợiLợi, sao em lại ở đây?
ĐôngTam vội cắm cúi nuốt một miếng cải, giả vờ không quen biết gì gã.
Lợi Lợiđứng bật dậy, dáng vẻ vừa vui mừng vừa xúc động lên tiếng:
-CẩmThời.
Đâykhông đơn giản là cố nhân trùng phùng. Đông Tam tin chắc, nếu không có mặt côvà Chu Nam thì họ nhất định sẽ ôm hôn nhau thắm thiết. Nhưng bây giờ họ chỉ gậtđầu bắt tay rồi Lợi Lợi mời gã cũng ngồi dùng bữa với họ.
Mà gãdường như không thèm để ý đến ánh mắt gườm gườm của Đông Tam, ngồi xuống bànrất tự nhiên. Chu Nam chủ động bắt tay người đàn ông mới xuất hiện, vui vẻ tựgiới thiệu:
-Tôi làChu Nam, còn đây là bạn gái của tôi, anh cứ gọi cô ấy là Tam Tam.
Chu CẩmThời đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng mắt lại hướng về phía cô đầy ý vị.
-Ồ, hóara cô là Tam Tam.
Anh tacố tình kéo dài chữ “ồ” như thể vừa nhận ra một điều gì đó rất thú vị. Đông Tamkhông nể nang gì nữa, ngẩng đầu lên lườm gã một cái, sao gã đàn ông này đángghét thế không biết? Chẳng hiểu sao cô rất dị ứng với cái đầu đinh và thân hìnhvạm vỡ của anh ta. Nếu một người đàn ông chỉ biết huênh hoang với đống cơ bắptrên người thì liệu có phải anh ta vô vị đến mức chỉ biết chạy theo đám con gáichẳng khác gì một con công đực xòe đuôi để thu hút con cái hay sao?
Hìnhảnh một Chu Cẩm Thời thoáng chút thất vọng khi cho cô mượn laptop vụt thoángqua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cô cho vào dĩ vãng.
Chu Namkhẽ kéo tay cô ra hiệu, giọng nói có chút trách cứ:
-Saolại ngây ra thế? Anh Chu đang nói chuyện với em đấy.
ĐôngTam cố nén những lời cay độc đang chực tuôn ra, gật đầu bất đắc dĩ, cô tiện tayvới lấy cốc nước hoa quả trước mặt đưa cho anh:
-AnhChu, thời tiết hanh khô, cẩn thận không bốc hỏa đấy.
Trướccái nhìn đầy vẻ kì lạ của mọi người, Chu Cẩm Thời nhận lấy cốc nước quả, mỉmcười ngẩn đầu uống cạn:
-Cảmơn, Tam Tam.
ĐôngTam đáp trả lại gã bằng một cú lườm ngoạn mục.
Khi bữacơm gần kết thúc, hai người đàn ông vào nhà vệ sinh, để hai cô gái ngồi lại vớinhau.
ĐôngTam lơ đãng xiên một miếng dưa đỏ au trên đĩa, dường như tâm trí cô đang phiêudu ở tận chốn nào, không để ý đến mọi chuyện ồn ào xung quanh.
Lợi Lợimỉm cười lên tiếng trước:
-TamTam, chúng ta có thể hẹn một lúc nào đó để nói chuyện riêng không?
ĐôngTam vẫn không ngừng chọc chọc làm miếng dưa lỗ chỗ như viên than tổ ong, mãimột lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi đối diện.
-Nóichuyện? Chúng ta có chuyện gì để nói chứ? Tôi không thích nói chuyện với nhữngngười đã từng thất bại dưới tay tôi.
Lợi Lợihình như đã dần quen với tính cách kỳ quặc của cô nên chỉ cười nhẹ đáp:
-Côkhông muốn nói chuyện với tôi, lẽ nào muốn tôi đi tìm Chu Nam sao? Giống như ngàyhôm nay ư? Nếu cô không để ý thì tất nhiên tôi cũng không có ý kiến gì.
ĐôngTam im lặng nhìn Lợi Lời. Cô gái này đã thay đổi. Cô ta hoàn toàn đã có sựchuẩn bị trước, thậm chí còn rất tự tin vào chiến thắng của mình, rõ ràng đâylà bộ dạng người trên ban ơn cho kẻ dưới, bà chủ kẻ cả với kẻ làm công. Cô tađã không còn là cô tiểu thư nhà giàu năm nào bị cô cho qua mặt dễ dàng. Và ĐôngTam giờ cũng không còn là con bé nghèo khổ trắng tay của ngày ấy nữa. Cô vẫnnghèo khó như thế, nhưng cô đang nắm trong tay một thứ quan trọng mà cô ta vôcùng thèm khát.
-ChuNam sẽ không quay lại với cô nữa đâu. Tôi khuyên cô một câu, không biết cô cótừng nghe qua không, đơn giản nhưng lại rất thích hợp với cô: Ngựa khôn khôngăn cỏ cũ.
Lợi Lợivẫn mỉm cười với vẻ chắc thắng trong tay:
-Hiệntại không giống như quá khứ. Tam Tam, điều Chu Nam cần là một hậu phương vữngchắc, một cuộc sống đàng hoàng sung túc, còn những gì cô đem lại cho anh ấy chỉlà một cái kho chứa củi, vậy sao còn khăng khăng bám chặt lấy anh ấy? Tam Tam,những gì anh ấy muốn, tôi đều có thể cho anh ấy, nhưng cô thì không. Không chỉthế, cô còn tước đi cơ hội đổi đời của anh ấy.
Câu nóinhư một cái bạt tai giáng vào mặt Đông Tam. Sự giận dữ tuyệt vọng dâng lêntrong mắt, cô gằn giọng tuyên chiến:
-Cho dùthế nào, cô cũng chỉ là người bị anh ấy ruồng bỏ mà thôi. Tôi không muốn nóinhững câu tuyệt tình, nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ nói chuyện với cô. Thờigian, địa điểm do cô chọn, tôi sẽ đợi cô bất cứ lúc nào.
Lợi Lợinhìn thẳng vào mắt Đông Tam, rồi trong tíc tắc, ánh mắt cô trở nên xa xăm:
-Đâymới là Tam Tam dũng cảm tiến lên mà tôi biết, - Cô ta thở dài, nhưng ngay lậptức khuôn mặt lại trở nên thân thiện như cũ. – Có thể cô không biết, năm xưatôi thật ngưỡng mộ cô, vì cô là người dám yêu dám hận. Vì tình yêu của mình, côkhông màng bất cứ lời dèm pha của thiên hạ. Hồi đó tôi…thật sự muốn được nhưcô.
Tam Tamcười nhạt một tiếng. Hóa ra đây cũng gọi là ước mơ của tiểu thư con nhà giàuđấy. Sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng cả ngày lại chỉ mơ ước được đổivị trí cho tình địch. Hoán đổi ư? Đổi để trở thành một Đông Tam ngày ngày lolắng cơm không đủ no ư, đổi lấy cảnh sống lay lắt, nghèo hèn như gia đình cô ư,hay đổi lấy cuộc sống chụp giật trên đường phố.
Conngười ta đúng là lòng tham không đáy, ai cũng chỉ biết thèm thuồng trước thànhquả lao động của người khác. Đông Tam cảm thấy không có ai khổ sở như cô, bởivậy, cũng không có ai giống cô, xả thân để bảo vệ những thứ thuộc về mình.Không có ai từng bi thảm như cô, cũng không có ai hiểu được cảm giác tay trắnglà gì. Tất cả bọn họ đều là công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích, duy chỉcó cô, thê thảm đến mức bi tráng, lúc nào cũng phải gồng lên để bảo vệ hạnhphúc nhỏ nhoi của mình.
Rờikhỏi nhà hàng, Lợi Lợi và Chu Cẩm Thời đề nghị đưa Chu Nam và Đông Tam về,nhưng cả hai đều bị Chu Nam mỉm cười từ chối. Nhìn họ lái xe đi xa rồi, Chu Nammới quay lại nhìn Đông Tam, anh mắt có chút do dự:
-Anhcòn chút việc chưa làm xong…
ĐôngTam vội cắt lời anh:
-Vậyanh về công ty đi, em đi xe bus về cũng được.
Chu Namnhìn xung quanh, rồi kéo cô đến một cửa hàng bách hóa gần đấy, mua một cây kemốc quế đưa cho cô:
-Thưởngcho em này. Về nhà ngoan nhé, trên đường không được bắt nạt các bạn đâu đấy.
ĐôngTam nhận lấy que kem, không giấu được nụ cười hiện lên trong mắt:
-Đừngcó tưởng một cây kem ốc quế mà có thể mua chuộc được em. Anh cứ đi làm đi, khinào về thì cứ tự động quỳ ở góc nhà cho đến khi em tha tội. Em đi trước đây.
Đi đượchai bước, cô quay lại, dúi que kem vào tay anh, vẫy vẫy tay chào rồi quay ngườiđi xa dần. Cô chưa bao giờ thích ăn kem ốc quế, và Chu Nam cũng không có thờigian để tâm đến sở thích của cô.
Cô vừađi vừa cúi đầu nghĩ ngợi, có phải Chu Nam nên có cuộc sống mới của riêng mìnhkhông? Nếu…nếu ban đầu Chu Nam không chọn cô thì liệu cuộc đời anh sẽ thế nào?
Cô khẽôm đầu, đột nhiên cảm thấy buồn vô hạn. Ban đầu cô và Chu Nam gặp nhau hoàntoàn chỉ là tình cờ. Sau bữa tiệc của đám người nhà giàu ấy, một thời gian dàihọ không gặp lại nhau. Nhưng cô vẫn nhớ, khi anh tạm biệt cô, khóe miệng khẽcong lên dịu dàng dưới ánh chiều mờ ảo.
Côthích hồi tưởng lại nụ cười của anh khi đó, thích dáng vẻ lãng tử của anh, vẻlịch lãm khi im lặng đứng chắn cho gió khỏi thổi tung váy cô và cả sự nhiệttình toát ra từ con người anh. Nhưng từ khi Chu Nam đến bên cô, sự nhiệt tìnhđầy chất lãng tử ấy đã không còn nữa.
Chu CẩmThời không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, gã đánh vô lăng đỗ xịch chiếc xeviệt dã khổng lồ ngay trước mặt Đông Tam, rồi ngọt nhạt khuyên cô lên xe:
-Tôi cóviệc đi hướng này thì tiện thể đưa cô về luôn, tôi không đòi tiền xăng dầu đâumà sợ. Con gái con đứa đi một mình trên đường, định cố ý để người khác phạm tộià?
ĐôngTam nhìn thẳng vào gã, rõ ràng gương mặt gã chẳng có một gram bảo hành nào cả.Cô im lặng bước tiếp, được một hai bước thì quay đầu lại hỏi gã:
-Anh vàLô Lợi Lợi là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ phải không?
Chu CẩmThời gõ gõ tay lên vô lăng, một lát sau mới cười cười, trả lời:
-Lên xeđi, tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện điên rồ nhất trong những năm tháng bồngbột của tôi. Nếu thấy không đủ độ điên thì cô cứ việc lấy gạch đập vào đầu tôi.
ĐôngTam vờ như không nghe thấy gì, vẫn lẳng lặng đi về phía trước. Chu Cẩm Thờihuýt sáo chế giễu, khi đang chuẩn bị rồ xe bỏ đi thì cửa xe bỗng bật mở, đôimắt đen lay láy của Đông Tam nhìn anh ta chằm chằm:
-Nhữngkẻ có tiền như các người có phải đều rắc rối đến mức khó chịu không? Một ngườithì van xin tôi đi uống nước nói chuyện, một người thì van vỉ đòi đưa tôi về.
Chu CẩmThời nhất thời bị cô cho một tràng liên thanh, giật mình nhìn cô trân trối mấtmột lúc rồi bật cười khà khà:
-Xe tôiấy à, không phải ai cũng được ngồi lên đâu, cô là người đầu tiên có được cáivinh hạnh ấy đấy.
ĐôngTam khẽ nhếch mép, không có ý định tiếp lời. Chu Cẩm Thời cũng không ngạingùng, nheo mắt nhìn cô đầy ẩn ý:
-Thì racô chính là Tam Tam vừa đáng thương vừa đáng giận mà Lợi Lợi vẫn thường nhắcđến. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến cô từ lâu rồi chứ nhỉ. Tôi là anh họ của LợiLợi, rất vui được làm quen, Tam Tam.
Vừađáng thương, vừa đáng giận? Đây là lần đầu tiên Đông Tam nghe thấy đánh giá củaLợi Lợi về mình, nhưng cô không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cô tiểu thư kiêu ngạonăm đó vì lòng tự tôn nực cười mới bị cô từng bước từng bước một giành lấychàng hoàng tử của mình. Cô ta vốn vẫn quen với việc có được tất cả mọi thứ nênmới cho rằng mình có quyền thương hại người khác. Và chình Đông Tam đã khôngchút đắn đo lợi dụng lòng thương hại này để hủy hoại cô ta.
Khi LợiLợi của ngày ấy xách vali ra nước ngoài, có phải cũng đã hạ quyết tâm, nhấtđịnh phải giành lại bằng được những gì vốn thuộc về mình?
ĐôngTam ngồi trên xe, bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt của cô. Chu Cẩm Thờitập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô dò xét thái độ. Không khíhơi có vẻ trầm lặng, dường như hai người đột nhiên không biết nên nói gì để phátan sự im lặng bất thường này.
Xe điđược hơn nửa đường, Chu Cẩm Thời mới lên tiếng:
-Này,sao cô không nói gì?
ĐôngTam cười nhạt:
-Tôitưởng anh mời tôi lên xe là có chuyện muốn nói với tôi?
Chu CẩmThời phì cười:
-Lúcnãy là do tôi hơi căng thẳng nên nói bừa đấy. Này, để tôi nói cho cô biết, từhồi học tiểu học đến giờ, tôi chưa bao giờ bị căng thẳng như thế này đâu. Thậtđấy, đôi mắt của cô làm tôi không nói được gì nữa rồi.
ĐôngTam ngả người về phía sau, từng vệt đèn đường không ngừng lướt qua gương mặtcô:
-Em họanh…Lô Lợi Lợi, sao lại về nước?
-Ầy! –Chu Cẩm Thời tặc lưỡi đầy bất đắc dĩ – Cứ nhìn thái độ tối nay, chắc cô cũngbiết chúng tôi lâu rồi không gặp nhau. Thực ra là tôi có quan hệ làm ăn với bốLợi Lợi. Gia đình họ có mỗi một cô con gái, nó không về thì gia sản lớn nhưthế, sau này sẽ giao cho ai?
Cũngđúng. Cách giải thích này không phải là không có lý. Nhưng cô vẫn cảm thấy cógì đó không bình thường. Chu Cẩm Thời nheo mắt nhìn thẳng về phía trước, chậmrãi nói tiếp:
-Lúcnhỏ tôi thường hay chơi với Lợi Lợi, có lần hai anh em tôi được đến công viêngiải trí chơi, được chơi đủ các trò tàu lượn, đua thuyền, vòng quay… Trong khitôi vô cùng phấn khích với những trò mới lạ, thì Lợi Lợi từ đầu buổi đến cuốibuổi chỉ đòi cưỡi ngựa gỗ, những trò khác thì nói thế nào cũng không chịu chơi.Khi ấy vé vào cửa đắt lắm chứ, hàng trăm trò chơi hấp dẫn vậy mà cả ngày chỉngồi ngựa gỗ thì đi công viên giải trí làm gì, thà ở nhà chơi còn hơn.
ĐôngTam khẽ nhếch môi bày tỏ sự tán đồng, nhưng không thể cười nổi. Công viên giảitrí? Trong ký ức của cô, tuổi thơ chỉ là những trò rẻ tiền cùng đám trẻ trongngõ với mấy thứ đồ phế liệu trong góc vườn xơ xác và những trận say lướt khướtcủa người cha. Khi ấy, Đông Tam chưa hề có tí khái niệm gì về sự ghen ghét vớiđám người giàu có nhiễu sự. Cô là người không muốn đặt quá nhiều hy vọng vàotương lai khi hiện tại chẳng lấy gì làm sáng sủa.
Cô thừanhận mình không thích những đoạn ký ức mơ hồ, không có gì đáng để nhớ ấy. Nếucó thể quay lại khoảng thời gian ấy, cô sẽ xé nát cái gọi là quá khứ ấy ra đểbắt đầu lại từ đầu. Vấn đề là ở chỗ cô không làm được, cô bất lực trước ý muốncủa mình. Rốt cuộc trên đời này ai là người hiểu cô đây? Chu Nam là người đầutiên chịu đưa tay ra cho cô nắm lấy, là chàng hoàng tử đầu tiên mỉm cười vớicô, là người duy nhất cam tâm tình nguyện thay cô gánh vác những khó khăn củacuộc sống. Thế nên việc cô giữ chặt lấy anh thì có gì là sai? Cuộc sống nghèokhó đã gieo vào lòng Đông Tam nỗi căm ghét những kẻ chẳng phải lo lắng gì vềcuộc sống mà vẫn muốn âu sầu nổi loạn. Cô thật không hiểu nổi tại sao ông trờilại quá nuông chiều những kẻ ngồi mát ăn bát vàng nhưng lại luôn làm ra vẻ nhưthể chúng sống không bằng chết.
Chu CẩmThời vẫn hào hứng thao thao bất tuyệt:
-Có mộtlần, tôi và Lợi Lợi mãi chơi quên cả đường về, lúc về đến nhà thì trời đã tốisập. Tôi thì bị ông bố cho một trận nhừ tử, còn Lợi Lợi thì được bao người xúmxít hỏi thăm, cứ như hai chúng tôi là hai thế giới khác hẳn nhau vậy.
-Cô ấylúc nhỏ…- Đông Tam cúi đầu, định hỏi thêm nhưng lại thôi. Ừ, thì người ta từnhỏ đã quen được chiều chuộng như công chúa rồi kia mà, đâu có lem luốc nhếchnhác như mình?
Xe đichầm chậm rồi dừng lại bên vệ đường. Chu Cẩm Thời không nói gì, chỉ nghiêng đầunhìn cô cho đến khi cô tự dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Đếnrồi à? Ừ, cảm ơn tối nay anh đã đưa tôi về …Mà này, anh nghĩ Lợi Lợi là ngườinhư thế nào? – Đông Tam tư lự đẩy cửa xe, một chân đã đặt xuống đất nhưng bấtchợt cô quay lại nhìn Chu Cẩm Thời.
Chu CẩmThời vuốt vuốt mái đầu cụt ngủn, mỉm cười tinh quái:
-Tôikhông thân với Lợi Lợi, không thân chút nào. Nhưng mà này, chẳng lẽ cô không hềcó chút ý định tìm hiểu về tôi ư?
ĐôngTam đóng sầm cửa xe lại, lạnh nhạt vẫy tay chào gã cho phải phép rồi bước nhanhvề phía cổng chung cư, chừng được mấy chục bước thì cô mới nghe thấy tiếng độngcơ khởi động. Đông Tam quay đầu dõi theo bóng chiếc xe sang trọng chìm dần vàomàn đêm, đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng. Ánh sáng vàng vọt của những chiếcđèn đường trải dài dưới chân cô càng làm tăng thêm vẻ thê lương, quạnh quẽ củamột đêm hè.
Vô thứcnhìn lên ô cửa sổ quen thuộc, cô phát hiện ra đèn đã bật, thì ra Chu Nam đã vềtrước.
Chu Namđứng ngay cạnh cửa phòng ngủ đón cô, đôi mắt nhíu lại chờ đợi lời giải thích từcô:
-Em làmgì mà bây giờ mới về?
Tấtnhiên cô không thể nói trên đường gặp Chu Cẩm Thời rồi bị gã dụ dỗ chở đi hếtmột vòng quanh thành phố bằng mấy câu chuyện tầm phào về cô bạn gái cũ của anh.Cô đành cười trừ cho qua chuyện:
-Lúcvề, đi ngang qua siêu thị nên em rẽ vào xem chút đồ ấy mà.
-Ừ, -Chu Nam hít một hơi thật sâu – Tam Tam, em có chuyện gì giấu anh phải không?
-Gì cơ?– Cô đột nhiên thấy bất an, nhưng ngoài mặt vẫn cố cười gượng gạo – Sao tựnhiên anh lại nói vậy? Có chuyện gì mà em phải giấu anh chứ?
Thực tếlà thời gian này cô và Chu Nam ít nói chuyện với nhau. Trừ ba mươi phút trướckhi đi ngủ, họ không có nhiều thời gian để tâm sự. Nhiều lúc cô cũng rất muốnkể chuyện hay định bụng bàn bạc một vài vấn đề phát sinh nhưng Chu Nam chẳngbao giờ có thời gian lắng nghe. Thế là lại học cách giữ im lặng. Im lặng mãithành thói quen. Nói quen là quen vậy thôi chứ có cô gái nào lại không muốn dỗihờn với người yêu, để được đền bù bằng những lời ngọt ngào, hoặc vùi vào lòngngười yêu khóc một trận cho thỏa thuê không vì bất cứ lý do gì.
Nhưnghiện thực bao giờ cũng phũ phàng.
Chu Namvẫn nhìn chằm chằm như cố tìm kiếm sự thật trên gương mặt cô:
-Điệnthoại của em anh đang cầm. Lúc nãy bố em gọi điện đến, Tam Tam, sao em khôngbảo anh là ông đang cần tiền?
Nụ cườiđột ngột tắt lịm, cô lạnh lùng đáp:
-Anhtin lời ông ta sao? Có đưa tiền tỉ cho ông ta thì mấy ngày sau cũng sẽ lại gọicho anh vòi thêm tiền thôi. Ông ta có nghèo đâu, số tiền ông ta tích cóp cònnhiều hơn của anh và em cộng lại đấy.
-Dù ôngấy có làm nhiều điều có lỗi với em nhưng ông ấy vẫn là cha em. Em không thể phủnhận máu mủ ruột thịt của mình được. Tam Tam, đừng rạch ròi quá mức như thế vớicha mình. Ngày mai em đi gửi tiền cho ông đi nhé?
-Anhnhiều tiền quá không biết tiêu vào việc gì à? Bộ anh đi cướp tiền ngân hàngsao? Chu Nam, cái con người em gọi là cha đó, em hiểu bộ mặt thật của ông ta từlâu rồi. Nếu ông ta có chút lương tâm, - Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng khôngđể nước mặt trào ra – thì thế giới này đã tốt hơn nhiều rồi. Em biết anh có ýtốt, nhưng đây là chuyện riêng của em, anh đừng để ý đến có được không?
Lời vừadứt, những giọt nước mắt cay đắng cứ thế trào ra. Từ lúc nào, giữa cô và anhlại khách sáo và xa lạ như thế? Cô chỉ muốn anh đừng chạm vào nỗi đau của cô,để cô tìm một góc khuất tối tăm ẩm thấp nào đó mà suy nghĩ, mà chìm đắm trongđó.
Anh đưatay đỡ lấy cô. Đôi bàn tay dịu dàng lướt qua như cánh chuồn chuồn vờn nước.
-TamTam, anh cam tâm tình nguyện mà, anh xin em đấy, đừng cự tuyệt anh, đừng để haichúng ta ngày càng trở nên xa lạ như thế này, được không?
Sự yếuđuối hiếm thấy của cô đã thức khỏi lòng nhân từ trong anh. Anh lúc nào cũngthế, lúc nào cũng mủi lòng trước nước mắt của phụ nữ. Chẳng có gì để nghi ngờ,nếu người đứng trước mặt anh là Lợi Lợi, chắc chắn anh cũng sẽ dịu dàng đỡ lấycô ta mà nói “anh cam tâm tình nguyện”. Đông Tam vội vàng lau sạch nước mắt,muốn cười với anh mà không cười nổi, bèn nhăn mặt nói:
-ChuNam, coi như cho em chút lòng tự trọng đi, để em có thể đối diện với anh mộtcách bình thường. Sau này những việc liên quan đến ông ấy, anh đừng để ý đếnnữa, được không?
Vẻ mặtChu Nam rõ ràng là không hề dễ coi. Có lẽ lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã chạmđến vết thương nơi sâu thẳm trong anh. Giọng nói của anh bỗng trở nên cứng rắn:
-Nếu emcứ nhất quyết như thế…thì tùy em.
Anhquay lưng đi, lạnh lùng đưa điện thoại cho cô.
-Lúcnãy có một tin nhắn, anh không cẩn thận đọc mất rồi. Xin lỗi.
Cô nhậnlấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem nội dung: Tam Tam, muốnchạy trốn thì phải trốn xa xa vào nhé, đến tận chân trời góc bể ấy, đừng để tôilại tìm thấy em. Em còn nhớ câu nói này không? Dù xa cách bao nhiêu năm, tôivẫn sẽ tìm thấy em dễ dàng. Đợi tôi nhé, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em.
Khôngcó tên, chỉ có một hàng số lạ. Dù vậy, thoạt nhìn câu đầu tiên, cô đã giật mìnhrun rẩy. Đây là câu nói mà cho dù có biến thành cát bụi, cô cũng không bao giờquên, đây là người mà cho dù tóc bạc da mồi, cô cũng không bao giờ quên.
Bao nhiêuchuyện dồn dập xảy ra vào tối nay. Cô đứng sững trước cửa, rõ ràng thời gian côthẫn thờ vượt ra ngoài dự đoán của Chu Nam. Nhưng cô không còn đủ sức để màquan tâm đến thái độ của anh. Trong đầu cô giờ chỉ còn lùng bùng câu hỏi: Chẳngnhẽ cô không thể chạy trốn khỏi những gì đã từng xảy ra ư?
Suốt cảbuổi tối, Chu Nam không hề nói với cô thêm một câu nào nữa.
Ngàyhôm sau, Chu Nam đi làm từ sớm. Cả đêm mất ngủ, mãi đến gần sáng Đông Tam mớithiếp đi, nhưng được một lúc lại bị tiếng sập cửa không hề nhẹ tay của Chu Namlàm tỉnh giấc. Huyệt thái dương bên phải hơi giần giật. Mò mẫm một chút, cuốicùng cô cũng tìm thấy điện thoại, đọc đi đọc lại mẫu tin nhắn. Nghĩ một lát, côquyết định nhắn tin trả lời.
Đừnglàm phiền tôi nữa. Hiện tôi đang sống rất hạnh phúc.
Rốtcuộc lý trí cũng đã lên tiếng. Cho dù là mười lăm tuổi hay hai mươi lăm tuổi,thời gian vẫn không thể thay đổi được bản tính của một con người.
Dậy dọndẹp nhà cửa một lát, cô lại mở máy tính ra tìm số liệu cho bài luận, thỉnhthoảng lại liếc sang cái điện thoại bên cạnh. Không có bất cứ động tĩnh gì.Không thể nói rõ trong lòng cô lúc này là hy vọng hay thất vọng, nhưng dù saocô vẫn không nén được một tiếng thở phào.
Cuộchẹn với Lợi Lợi là vào buổi chiều, nhưng Đông Tam đã ngồi vào bàn trang điểmngay từ trưa. Cô chưa bao giờ chịu thua cô ta về dũng khí, vào lúc này lại càngkhông thể.
Cô đangchườm đá lên đôi mắt hơi sung do thiếu ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Côliếc nhìn, là một hàng số lạ. Do dự chốc lát, nhưng cô vẫn ấn nút nhận cuộcgọi:
-A, chịdâu à, em là Đại Cương đây. Anh Chu Nam không mang điện thoại à?
-Có,chắc là máy anh ấy hết pin nên cuộc gọi chuyển sang máy chị. Có chuyện gìkhông? Tối chị sẽ chuyển lời cho anh ấy.
-Cũngkhông có gì. Em mới từ Mỹ về, muốn rủ anh ấy đi uống rượu cho vui ấy mà. Chịdâu có cho phép không đấy?
-Saolại nói thế, chú dẫn anh ấy đi uống chị mừng còn không hết ấy chứ. Anh ấy suốtngày cứ vùi đầu vào công việc kia kìa. Chú đi Mỹ lúc nào?
-Em điđược một thời gian rồi, hai tháng. Chị gái em sắp kết hôn, em làm sao không vềdự được? Thôi nhé, em gác máy đây.
-Ừ, hômkhác gặp nhé, Đại Cương.
Chỉtrong thoáng chốc, tất cả vỡ tung. Cô vẫn nhớ rõ lúc anh nói dối, giọng khônghề đổi, mắt không hề chớp. Thực ra cô đã sớm liệu được, chỉ là không muốn thừanhận mà thôi. Hai chiếc vé xem phim màu hồng phấn ấy đã vạch ra một đường dàichia ngăn cô và anh, để rồi sau đó tự đắc bay đi.
Cảmgiác bị sỉ nhục thấm dần vào cơ thể cô, trái tim bị bóp nghẹt nhưng cái đầu lạicăng lên. Hà tất gì anh phải như vậy? Hà tất gì phải lừa dối cô? Anh lừa dối cônhanh đến như vậy sao?
Hơi thởcàng lúc càng thêm dồn dập, những viên đá lạnh rơi xuống sàn qua kẽ tay run runcủa cô. Trong gương, một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn cô, không động đậy chútnào. Cô nhìn thấy trong đó sự đau khổ và hoảng sợ.
Địađiểm Lợi Lợi hẹn gặp là một quán cà phê nhỏ.
Lợi Lợiđã ngồi sẵn ở đấy, vừa nhìn thấy Đông Tam bước vào liền lịch sự giơ tay ra hiệucho cô. Đông Tam im lặng ngồi xuống chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Lợi Lợi trông rấtrạng rỡ, cô ta nhanh nhẹn gọi nhân viên phục vụ và chọn một tách Macchiatocaramen thay cho cô.
-Nóiđi, rốt cuộc cô muốn làm gì? – Đông Tam nhìn trừng trừng người đối diện, khôngmàng đến sự hòa nhã của cô ta.
Nụ cườicủa Lợi Lợi đờ ra trong một thoáng, sau đó cô ta chán nản trách móc:
-TamTam, sao cô cứ luôn giữ thái độ thù địch với tôi vậy? Tôi đến vì thành ý mà…
Để giấuđi vẻ tiều tụy, cô đã thoa một ít phấn hồng lên má, nhưng hình như cô làm thếlà hơi thừa. Cô ta không hề để ý đến điều đó. Đông Tam cúi xuống nhấp một ngụmcà phê, thứ chất lỏng ngọt đắng trôi tuột xuống dạ dày đem lại cho cô chút cảmgiác ấm áp.
-Đến vìthành ý? Đàn ông trên thế giới này chết hết cả rồi hay sao mà cô cứ mơ mộng mãivề người đàn ông đã từng ruồng bỏ mình?
-TamTam, sao cô cứ phải dồn người khác như thế…
-Cácngười đã gặp nhau mấy lần? – Đông Tam ngắt lời, vừa nhìn cô ta chằm chằm vừa dòhỏi.
Lợi Lợicuối cùng cũng thu lại nụ cười đầy hòa khí, nghiêm túc nói:
-Tôinghĩ cô không có quyền thẩm vấn tôi như vậy.
ĐôngTam hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, bây giờ cô giống như một cô vợ đang điêncuồng bảo vệ lãnh thổ của mình. Tuy bên ngoài là mặt trời chói chang, nhưng bêntrong quán cà phê, hơi lạnh vẫn còn hiện diện đâu đó. Cô dần bình tĩnh lại. Dùgì đi nữa, người có cái đầu lạnh nhất định sẽ chiến thắng. Nghĩ đến đây côquyết định chơi bài ngửa với Lợi Lợi:
-Chúngta hãy thẳng thắng với nhau đi, cô muốn gặp tôi, chắc chắn không phải là đểcùng tôi ôn lại chuyện cũ rồi.
Lợi Lợichậm rãi khuấy cốc cà phê trước mặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô:
-Là mộtngười đã từng ôm hận, tôi thật lòng cảnh báo cô đừng đi vào vết xe đổ của tôinăm xưa. – Nụ cười của cô ta có chút gì đó kỳ quặc pha lẫn bi thương – Cô thôngminh hơn tôi, chắc cô biết Chu Nam là người thế nào, cô lừa gạt anh ấy, rốt cụccũng không phải là kế lâu dài.
-Cô Lô,thế nào gọi là lừa gạt? – Giống như vừa được nghe một câu chuyện cười đầy ẩn ý,Đông Tam nhìn cô ta với vẻ mỉa mai hiện rõ – Cô hãy mở to mắt ra mà nhìn, cô thậtsự muốn bắt tay nói chuyện ôn hòa với kẻ đã nẫng tay trên người yêu của cô ư?
Lợi Lợiim lặng một lát, sau đó mới chậm rãi phản pháo:
-Tự bảnthân cô cũng biết rõ, hai năm ở bên cô, Chu Nam vẫn chẳng có gì trong tay. Anhấy đã hai mươi sáu tuổi, nhưng không nhà không xe không một xu tiết kiệm. Đànông ai cũng có lòng tự tôn, một người đàn ông đi xe đạp dù tốt đến đâu cũngkhông thể sánh bằng người đàn ông ngồi trên xe BMW. Theo như tôi biết, một nămlương của anh ấy là hai mươi vạn tệ, vậy mà vì sao tay trắng vẫn hoàn trắngtay? Tam Tam, cô chính là gánh nặng của anh ấy.
ĐôngTam nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô gái ngồi đối diện, im lặng hồi lâu rồi độtnhiên bật cười:
-Nhữngđiều này là anh ấy nói với cô?
Lợi Lợicố gắng che giấu sự lúng túng hiện rõ trên mặt:
-Đâyđều là sự thật. Ai cũng có thể nhìn ra…Tôi và anh ấy…Chu Nam, ít nhất tôi cònhiểu anh ấy hơn cô. Anh ấy là một người kiêu hãnh.
Anh ấylà một người kiêu hãnh. Sao cô lại không biết điều đó chứ? Những điều này đâucó cần người như Lợi Lợi nói ra, đúng là con tạo xoay vần.
Một côbạn gái cũ còn nguy hiểm hơn mười cô đồng nghiệp xinh đẹp. Hai người họ đã từngbên nhau những lúc khó khăn, đã từng kề vai áp má, đã từng gần gũi thân mật. Côta quan tâm đến anh, đó là điều dễ hiểu.
Trongmắt Thẩm Đông Tam, một thân phận như thế còn nguy hiểm hơn cả bà mẹ lúc nàocũng tỏ vẻ trịch thượng của Chu Nam.
Lợi Lợimỉm cười nhìn cô rồi hạ thấp giọng nói tiếp:
-Hơnnữa, những tội lỗi thời niên thiếu của cô…nếu Chu Nam biết được, anh ấy sẽ phảnứng thế nào?
Trongphút chốc Đông Tam như bị giáng một cú đấm vào mặt. Nhìn nụ cười đầy ẩn ý củaLợi Lợi, trong đầu cô không ngừng hiện lên tin nhắn lạ tối qua “Đợi tôi nhé,tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em”.
Lợi Lợicố giấu nụ cười đắc thắng, nhưng giọng điệu của cô ta như là đã giành đượcchiến thắng đến nơi:
-Đừngnhìn tôi như thế, tôi cũng chỉ tình cờ được biết. Tam Tam, cuộc đời cô đúng làđầy những chuyện kỳ lạ.
Cô tanghĩ có thể lấy việc này để ép cô tự tay dâng Chu Nam cho cô ta sao? Đó đúng làđiều ngu xuẩn nhất mà cô ta có thể nghĩ ra.
Lợi Lợithầm quan sát phản ứng của Đông Tam rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề:
-Hãy đểChu Nam được sống đúng như con người của anh ấy. Anh ấy cần sự vinh quang, vàtôi sẽ giúp anh ấy đạt được tất cả.
Đơngiản vậy sao? Đông Tam cầm tách cà phê nhấp một ngụm, cô cần kéo dài thêm thờigian để tìm cách đáp trả cô tiểu thư huênh hoang này:
-Nhữnglời này cô nên tự nói với anh ấy. Nếu cô thực sự hiểu anh ấy thì sẽ biết nhữngquyết định của anh ấy không vì tôi mà bị ảnh hưởng.
Lợi Lợilắc đầu:
-Xem racô không biết vị trí của mình trong trái tim anh ấy…Để cô an tâm, anh ấy đã từchối tôi. Có vẻ như anh ấy rất thích cô.
-Điềuđó thì tôi rất rõ, không cần cô phải truyền đạt lại. – Đông Tam ngắt lời cô ta,ngừng lại một chút rồi nói tiếp – Hơn nữa, tôi cũng công nhận quyết định củaanh ấy là đúng. Nếu anh ấy nhận những vinh hoa phú quý mà cô ban cho thì ngaytừ đầu anh ấy đã không rời bỏ cô. Đừng phí công vô ích. Ngoài ra, với tư cáchlà bạn gái của anh ấy, tôi phải nhắc nhở cô, hãy biết tự trọng, tránh xa anh ấyra.
Tách càphê đột ngột rơi khỏi tay Đông Tam, chất lỏng màu nâu đen nhanh chóng men theomép bàn chảy xuôi về phía đối diện. Khi Lợi Lợi hét lên một tiếng thất thanhthì cà phê đã kịp dây ra phân nửa chiếc váy trắng của cô ta. Nhìn đối thủ luốngcuống cố lau sạch chiếc váy, Đông Tam đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện bằngmột giọng rất chân thành:
-Cảm ơntách cà phê của cô. Tôi còn có việc phải đi trước. Nói thật tôi rất không vuikhi gặp phải cô, cả Chu Nam cũng vậy, cho nên đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa.Tạm biệt, hy vọng chúng ta không phải gặp nhau thêm lần nào nữa.
Lợi Lợingẩng phắt đầu lên nhưng chỉ kịp nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Đông Tam. Nổihận cứ thế dâng tràn, cuối cùng Lợi Lợi tức tối đập bàn đứng lên. Sao cô cứphải hết lần này đến lần khác hạ mình để tiếp cận cô ta chứ? Ngoài cửa, ĐôngTam đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lẽ raĐông Tam định quay về luôn để tìm Chu Nam, nào ngờ mới đi được nửa đường, thầyhướng dẫn đã gọi điện bảo cô đến trường có việc gấp. Thầy hướng dẫn của ĐôngTam ngày thường vốn vẫn luôn bận rộn với lịch giảng dạy dày đặc, nếu chỉ lànhững chuyện linh tinh thì ông sẽ không bao giờ gọi cô. Thế nên vừa nhận đượcđiện thoại, Đông Tam xuống ngay trạm dừng xe kế tiếp, đổi sang chuyến xe buskhác, tất ta tất tưởi mãi, rốt cuộc cũng có mặt ở trường sau gần một tiếng đồnghồ ở ngoài đường.
Thầyhướng dẫn đang ngồi đợi sẵn trong văn phòng, vừa thấy cô xuất hiện sau tấm cửakính trong suốt, ông liền mỉm cười, gật đầu chào. Đông Tam vội chào đáp lễ rồiđứng khép nép một bên, lo lắng chờ thầy lên tiếng trước. Nhìn thấy dáng vẻ xưanay hiếm của cô học trò bướng bỉnh, ông bật cười:
-Tôigọi em đến vì có một cơ hội thực tập muốn giới thiệu cho em. Đúng là chả có mấykhi tôi có cơ hội được hướng dẫn hai học viên trái ngược nhau như em và Chu CẩmThời. Cẩm Thời thì có kinh nghiệm làm việc nhưng lại chểnh mảng trong học hành,còn em, về mặt lý thuyết thì nắm rất vững nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế.Cơ hội này rất hiếm, em phải tận dụng triệt để nhé.
ĐôngTam có vẻ bất ngờ vì sự ưu ái đột ngột của thầy. Đến tận khi rời khỏi vănphòng, Đông Tam vẫn chưa hết bàng hoàng: Cuộc sống của cô có phải sẽ chuyểnsang một hướng khác? Thực tập cũng có lương, tuy không nhiều nhưng ít nhất cũngcó thể diện hơn là những công việc partime lặt vặt, được như vậy bản thân côcũng dễ ăn dễ nói hơn với Chu Nam. Trước đây Đông Tam luôn cho rằng thầy hướngdẫn chẳng có ý muốn giúp cô, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không đến mức đó. Cơhội thực tập này đúng là có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, bởi công ty màthầy nhắc đến được xếp vào loại hàng đầu trong cả nước. Tin tốt lành bất ngờđến khiến bao nhiêu nỗi bực dọc chồng chất trong lòng dường như cũng vơi đi rấtnhiều. Đang không biết phải cảm ơn thầy làm sao cho phải, thì tiếng còi hơi inhỏi khiến cô giật bắn cả mình. Hóa ra là do mãi nghĩ nên cô đã không đi đúngvạch đường quy định, Đông Tam vội vàng nhảy sang một bên để tránh làn xe đangchạy ầm ầm trên đường.
Cô đithêm một đoạn nữa thì phát hiện chiếc xe hơi màu xanh dừng ven đường nhìn rấtquen. Qua lớp cửa kính tối màu, Chu Cẩm Thời đang chăm chú quan sát khuôn mặtcô, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Lúc nhận ra gã thì cũng không còn đường thoátthân, Đông Tam đành ngượng ngùng lên tiếng chào, Chu Cẩm Thời đẩy cửa xe bướcxuống, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới thủng thẳng nói:
-Nghĩgì mà như người mất hồn vậy. Tôi gọi cô phải đến mười lần mà cô chẳng hề để ýđến. – Vắt chân khoanh tay đứng dựa vào cửa xe như một đại thiếu gia, cả ngườigã toát lên vẻ nhàn nhã khó ưa. Mới có một ngày không gặp, thoắt một cái gãbiến thành còn mèo Ba Tư lười biếng rồi. Cô định phản pháo nhưng nghĩ một lúcrồi chỉ khẽ mỉm cười mà không trả lời. Chu Cẩm Thời im bặt, ánh hoàng hôn dịudàng xuyên qua đám lá trải lên khắp người Đông Tam, soi rõ lớp lông tơ mịn màngtrên gương mặt cô. Ánh mắt vẫn cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng một chút ấm áp đầy hàohứng len lỏi trong trái tim phong trần của gã. Đó là tâm trạng gì vậy? Tronglòng hoang mang, nhưng ngoài mặt, gã vẫn điềm nhiên cười:
-Có cầntôi đưa cô về không? Bây giờ đang là giờ cao điểm, hay là chúng ta đi ăn cái gìđó rồi tôi đưa cô về. Tôi đang muốn đến Trung Quan Thôn giải quyết chút việc.
ĐôngTam uể oải luồn tay gỡ mấy sợi tóc rối bù, lắc đầu từ chối:
-Tôi tựvề cũng được, có xe đi thẳng đến tận nhà mà, hẹn gặp lại. – Cô vừa quay đầuđịnh đi, sực nhớ ra chuyện cái máy tính, liện vội vàng nói tiếp. – Tôi sẽ cốgắng trả máy cho anh sớm nhất, cảm ơn anh nhiều. Tối qua tâm trạng tôi khôngđược tốt lắm, xin lỗi anh.
Chu CẩmThời vẫn tựa người vào cửa xe, thái độ không vồn vã cũng không lạnh nhạt, đợicô đi được một quãng kha khá rồi mới chậm rãi cảm khái câu:
-Ờ, LâmPhong…
Cô gáiđi đằng trước bỗng nhiên khựng lại, vươn thẳng như một cây bạch dương non tronggió xuân. Đột nhiên gã cảm thấy sợ hãi, đành giả vờ ho húng hắng vài tiếng rồimở cửa xe. Nhưng không biết từ lúc nào Đông Tam đã đứng ngay sau lưng gã, mặttrắng bệch như bị ma ám. Cô hỏi gã, giọng lạc đi thấy rõ:
-Anhvừa…nói gì?
Nhữngđường gân xanh ở cánh tay đang mở cửa xe bỗng nổi rõ, giọng gã nhẹ bỗng nhưkhông:
-À,chuyện kể ra thì dài lắm. Tôi phải đến Trung Quan Thôn bây giờ, cô…
Cánhcửa xe bên kia bật mở, Đông Tam nhanh chóng ngồi vào trong.
-Đithôi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Độtnhiên gã cảm thấy hối hận. Đây không phải là Thẩm Đông Tam lạnh lùng mà anhquen biết, tại sao chỉ vì một cái tên mà cô lại mất hết hồn vía như vậy? Gãthấy hơi bực bội, nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ rồi thì không thể xuống đượcnữa. Sao những chuyện phức tạp này lại dây dưa đến gã nhỉ? Chu Cẩm Thời thở dàikhởi động xe, gã khẽ lướt nhìn Đông Tam, khuôn mặt trắng bệch của cô đang hướngvề phía gã đầy vẻ chờ đợi. Gã cười cười, cố lảng chuyện:
-Làm gìmà cô phản ứng mạnh thế? Có phải là…
ĐôngTam ngắt lời anh:
-Lái xeđi, tôi phải về gấp.
Chu CẩmThời chỉ chờ có thế, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Câuchuyện Chu Cẩm Thời kể thực ra không dài. Xe chạy qua ngã tư thứ ba thì cũnggần kết thúc. Nếu gạt bỏ những phần thêm mắm thêm muối của gã, rút lấy phầntrọng tâm thì nội dung câu chuyện chỉ là có một người đàn ông lạ mặt chặn gãngay trước cổng trường để tìm người, tất nhiên là trước khi chặn gã thì anh tacũng đã hỏi rất nhiều người khác rồi. Người đàn ông đó cầm trên tay một tấmhình 4x6 trắng đen chụp một cô gái nhỏ nhắn gầy gò, tuy nhìn một cái là gã đãnhận ra Đông Tam, nhưng đôi mắt sáng đen láy trong bức ảnh vẫn khiến gã vô cùngngạc nhiên. Hoặc cũng có thể do bây giờ cô để tóc mái bằng nên che mất đôi mắttrong vắt ấy? Khi người đàn ông đó hỏi anh có quen cô gái trong ảnh không, tấtnhiên là anh không thừa nhận, chỉ hỏi lại anh ta đang tìm ai. Người đó chỉ mỉmcười nói, anh ta đang tìm cô gái trong bức ảnh. Người đàn ông có hành tung bíẩn đó còn bảo anh, chỉ cần nhắc đến tên Lâm Phong trước mặt cô gái, chắc chắncô ấy sẽ có phản ứng rất kỳ quặc, mà khả năng lớn nhất chính là hoảng sợ bỏchạy…
ĐôngTam im lặng nhìn về phía bên đường đang lao nhanh vun vút. Sắc mặt cô lúc nàyđã trở về trạng thái bình thường. Sau khi câu chuyện của Chu Cẩm Thời kết thúc,cô mới hỏi gã một câu:
-Nhữngđiều này đều là do người đàn ông đó nói với anh?
Chu CẩmThời gật đầu, do dự chốc lát, gã bổ sung thêm:
-Ngườiđàn ông đó có vẻ rất kỳ lạ…tay phải của anh ta chỉ có ba ngón. Trông anh ta cứthần bí thế nào ấy. Này, cô không phải là đã gây ra rắc rối gì đấy chứ?
Liếcnhìn cô gái ngồi bên cạnh, không ngờ ánh mắt gã lại chạm phải đôi mắt thăm thẳmcủa cô. Gã chợt rùng mình. Bóng tối vừa thoáng xuất hiện trong đôi mắt ấy khiếngã kinh sợ. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô gái này như đang cố hết sức để thoátkhỏi quá khứ, vậy mà gã lại sống chết cố lao vào.
Chữcuối cùng trong câu hỏi của cô vang lên rất khẽ, trầm tĩnh mà bi ai:
-Taycủa cậu ấy…đúng rồi, cậu ấy chắc cũng đã quen rồi.
Chu CẩmThời biết ý ngậm chặt miệng, chuyên tâm lái xe. Bên cạnh, Đông Tam cũng đã thulại ánh nhìn, cô chìm sâu vào dòng suy tưởng.
Côkhông muốn nhớ lại tất cả những chuyện đã qua.
Cho đếnbây giờ, Đông Tam vẫn còn nhớ rõ buổi chiều mưa năm ấy. Khi Lâm Phong bị đưađi, cậu còn cố ngoái lại cười với cô từ trong thùng xe tối tăm bịt bùng. Đó làlần cuối cùng cô nhìn thấy cậu.
Từ đóvề sau, cô quyết chí thay đổi, làm lại từ đầu. Trước sự kinh ngạc của tất cảmọi người, cô thi đỗ đại học, vội vã rời khỏi thị trấn nhỏ bé nghèo nàn và sáunăm nay chưa hề quay về. Cô chưa một lần đến thăm cậu và cũng không còn giữ lờithề ngày xưa, sẽ sống một mình cho đến khi cậu quay về tìm cô. Cô quay lưng lạivới quá khứ, nỗ lực xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Trong hạnh phúccủa cô, từ lâu đã không còn bóng dáng cậu.
Thựcra, cô đã cố gắng một cách hèn hạ để lòng mình không còn cảm thấy xấu hổ, hốihận vì sự tuyệt tình đó. Sáu năm nay, Lâm Phong bặt vô âm tín như con thú nhỏbị giáng một đòn chí tử đang lùi mình ẩn nấp trong bóng tối. Sáu năm sau, cậuquyết định bước ra ánh sáng, một lần nữa lật mở quá khứ, tính toán sòng phẳngmọi việc.
Chu CẩmThời thả cô xuống cửa khu nhà, nhìn cô bước vào cổng lớn rồi gã mới khởi độngxe lướt đi. Gã vừa đi, Đông Tam bắt đầu chạy thoăn thoắt lên các bậc thang. Côchạy một mạch lên tầng sáu, cáu kỉnh lần tìm chìa khóa mở cửa. Cửa vừa bật mở,Đông Tam vội bắc ghế dưới chân tủ tường, lúc trèo lên ghế, cô đột nhiên thấychóng mặt quay cuồng, người chao đảo muốn ngã. Cô bám lấy cái tủ đứng một hồilâu rồi mới lật tung từng ngăn tủ tìm một chiếc hộp nhỏ.
Chiếchộp gỗ loang lỗ vết xi đen trong tủ cũ kĩ đến độ ngay cả ăn mày cũng chẳng cóhứng thú với nó, vậy mà Đông Tam chần chừ rất lâu mới hạ quyết tâm mở ra. Đó làvật chứng của một thời đã qua. Nếu không vì những chuyện vừa xảy ra, có lẽ côcũng đã quên bẵng nó trong chốn sâu thẳm của ký ức. Còn bây giờ, trong bầukhông khí tịch mịch này, chiếc hộp khoan khoái khoe mình trước mặt cô.
Đứngthẫn thờ không biết là bao lâu, rốt cuộc Đông Tam ôm lấy chiếc hộp vào nhà bếp,bật bếp ga, cho một mồi lửa vào những thứ ngổn ngang trong hộp, ngọn lửa nhanhchóng thiêu rụi những tờ giấy cũ hoen ố, thiêu rụi quả cầu với những chiếc lôngsặc sỡ và cả những cuộn tiền lẻ một hào, hai hào. Phút chốc, khói đen bốc cuồncuộn trong bếp, Đông Tam ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa. Cô ngồi bógối nhìn trân trân vào đám tàn tro lơ lửng trước mặt, ý thức dần quay về gócbếp. Cô đang làm gì thế này? Vội vã tìm cái gì đó để dập lửa, đến lúc Đông Tamquay lại với chiếc chổi trong tay thì ngọn lửa hung dữ ban nãy giờ chỉ leo létcháy giữa đám tro xám xịt, thỉnh thoảng lóe lên rồi lại lịm tắt. Khói đã mỏngdần đi, hơi nóng phả lên mặt cô mỗi lúc một thêm yếu ớt. Khuôn mặt khói hằn lêndấu vết của hai hàng nước mắt, từng cơn sợ hãi dội vào gan phổi cô khiến cô cảmthấy tỉnh táo lạ thường. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như mất hết sức lực, câychổi tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Cô đanglàm gì thế này?
Khi ChuNam về đến nhà, mọi thứ đã được cô quét dọn gọn gàng, nhưng mùi khét thì vẫnnồng nặc trong căn phòng bé tin hin của họ. Lúc Chu Nam hỏi, cô thản nhiên nhưkhông có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo định nướng gà nhưng không cẩn thận nên bịcháy mất. Chu Nam cũng không nghi ngờ gì. Nhìn anh cắm cúi ăn cơm, tâm trạng côrối như tơ vò.
Ăn xongcơm tối, chưa kịp nghỉ ngơi Chu Nam đã ngồi bên máy vi tính bắt đầu làm việc.Đông Tam cảm thấy bất an trong lòng, cứ đi đi lại lại trong phòng. Có nhiềuđiều cô muốn nói với anh, nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang chăm chú vàomàn hình máy tính ấy, cô lại không làm sao cất lời.
Chu Namkhông phát hiện ra sự bất thường của cô, anh di chuột mở chat room và kì cạchgõ phím. Tò mò nhìn qua vai anh, Đông Tam trông thấy avatar là hình một cô gáixinh xắn đeo kính, tóc ngắn, cười rất ngọt ngào.
-Đangnói chuyện với ai thế anh? – Không kìm được, cô liền sán lại gần, Chu Nam nhanhtay đóng cửa sổ chat, mở phần Word ra viết báo cáo.
-Đangbàn chuyện với đồng nghiệp. Em không có việc gì để làm à? – Chu Nam cau màyquay lại nhìn cô, má anh đỏ bừng.
Nhữngcâu hỏi lởn vởn trong đầu khiến Đông Tam quyết định hỏi thẳng:
-Cô gáiđó xinh quá, đồng nghiệp của anh à?
-Ừ. -Chu Nam tiếp tục vùi đầu vào những con số, gõ được một hồi, cảm giác như có ánhmắt đang dội vào mình, anh ngẩng đầu hồ nghi – Gì thế?
ĐôngTam không trả lời. Cô đang định bỏ đi thì vừa kịp nhìn thấy Chu Nam mở cửa sổchat đó ra, nụ cười theo đó xuất hiện trên môi anh. Chưa bao giờ anh cười dịudàng như thế với cô. Không, hoặc có thể nói, đã rất lâu rồi anh không còn cườinhư thế với cô. Có phải các bà vợ trên thế giới này đều gặp phải cảnh ngộ giốnghệt nhau hay không? Hai cái vé xem phim lại xuất hiện trong đầu cô, cảm giác bịlừa dối, bị coi thường đột nhiên bám chặt lấy trái tim cô, làm nó không sao yênổn được nữa. Cô là người bị hại cơ mà, vì sao phải nhẫn nhịn cơ chứ?
Cô hítmột hơi thật sâu, quyết định hôm nay phải nói chuyện với anh cho ra nhẽ. Côquay người lại và gọi: “Chu Nam”.
Ngườiđàn ông trước mặt cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng ậm ừ một tiếng rồi thôi.
-Chúngta cần nói chuyện.
Ngườiđàn ông đó vẫn cắm cúi vào màn hình, một lúc lâu sau, anh mới trầm ngâm buôngra một câu:
-Anhđang bận chút…
-ChuNam!
Sự thờơ của anh đã vượt quá ranh giới chịu đựng của cô. Tại sao cả ngày anh khôngbuồn liếc nhìn cô lấy một cái, nhưng lại có thể cười đùa vui vẻ với cô đồngnghiệp trên mạng? Vì sao một ngày với hai mươi tư giờ dài dằng dặc như vậy màanh không thể dành lấy một phút cho cô? Đàn ông trên thế giới này không còn gìnữa ngoài sự ích kỷ nữa sao?
Ngườiđàn ông bị âm lượng chói tai của cô làm cho giật mình, ánh mắt lúng túng củaanh như hàng nghìn mũi kim đâm vào trái tim cô. Khuôn mặt méo mó vì tức giậncùng mai mắt đỏ quạch, ầng ậc nước khiến giọng nói của Đông Tam thêm nghẹnngào:
-Anh cónói chuyện với tôi không? Hay là hồn anh đã bị đứa nào cướp đi rồi?
Chu Namđứng lên, mỉm cười đau khổ an ủi cô:
-Em saothế? Em muốn nói gì? Tam Tam, đừng gây chuyện nữa.
-Lúcnào anh cũng nói tôi gây chuyện là sao? Anh khinh tôi vì tôi có một người chahám tiền vô nhân tính! Anh chê tôi tính tình kỳ quái nên không bao giờ dẫn tôiđi gặp mọi người! Anh chê tôi không hiền thục không dịu dàng nên không bao giờthèm để mắt đến tôi! Anh chỉ giỏi ra ngoài tìm mấy con hồ ly tinh…
Nướcmắt rơi lã chã theo từng câu nói của cô. Dường như cô sắp không kìm chế đượcnữa, những sợ hãi, những bất lực trong tim cô, ai có thể hiểu được chứ?
Sắc mặtChu Nam dần dần sầm xuống. Anh nhìn Đông Tam với vẻ lạ lùng, người con gái đãđầu kề má ấp với anh hai năm nay mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, tóc tai rốibù, có chút gì đó tàn nhẫn như thể họ đã trở mặt với nhau. Máu nóng bốc lên,anh nói mà không kịp nghĩ ngợi điều gì cả:
-Emđừng có ngậm máu phun người! Ai dạy em nói những câu như thế? Hồ ly tinh ở đâura? Sao em càng ngày càng vô lý thế!
ĐôngTam run bần bật trước những lời chỉ trích gay gắt của Chu Nam, cơn giận làm đầuóc cô hoàn toàn trống rỗng:
-Tôi vôlý? A, ra là tôi vô lý. Anh và Lô Lợi Lợi bí mật hẹn hò với nhau mà vẫn cứ lừatôi sao? Còn chiếc giường này…một người vẫn không làm anh thỏa mãn, anh còn dámlàm những trò đốn mạt như thế…anh có dám cho tôi xem nhật ký chat của anhkhông?
Chu Namgiận dữ xoay người, cầm lấy con chuột di sang phần nhật ký chat, sau đó némchuột về phía Đông Tam:
-Cô đọcđi! Cô đọc rõ ràng từng câu từng chữ cho tôi xem có câu nào đốn mạt không?
ĐôngTam đứng bất động. Mắt cô nhòe đi. Những con chữ nhảy nhót trên màn hình máytính như muốn trêu ngươi cô. Đông Tam biết mình không thể bước lại. Nếu cô bướclại thì tất cả những gì đã có giữa cô và Chu Nam sẽ biến mất vĩnh viễn. Cô cứđứng chôn chân như thế, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bao cảm xúc vỡ òa, côkhụy xuống sàn ôm gối khóc thảm thiết.
Cơngiận mới rồi còn bốc lên ngùn ngụt của Chu Nam đột ngột dịu xuống. Đàn ông vốnluôn bất lực trước nước mắt của phụ nữ, nhất là người phụ nữ của mình. Anh đờngười ra một lát, cuối cùng không ngăn được tiếng thở dài, bước về phía trước,đưa tay vuốt tóc cô:
-Cô béngốc này…đã ở bên nhau lâu như thế rồi, em vẫn không tin anh hay sao?
ĐôngTam như một chú cún con đã chịu đủ mọi bất công đang đi tìm chỗ dựa, ôm chặtlấy anh nức nở khóc.
Chu Namvụng về ôm lấy Đông Tam, sống mũi anh đã bắt đầu cay cay. Anh nhìn cô gái trướcmặt đang khóc ngon lành như một cô nàng công chúa ngạo mạn, chẳng để ý đến việcnước mắt nước mũi dây lên áo anh. Chu Nam vỗ vỗ vào lưng cô như đang âu yếm mộtcon vật cưng, dịu dàng lên tiếng:
-Ngoannào, đừng khóc nữa, nhìn xem xấu chưa này…
Anhbiết, điều đáng sợ nhất không phải là khi cô khóc thảm thiết như thế này, mà làkhi cô không nói một câu, quay người bước đi.