Hai người trằn trọc đến quá nửa đêm, vừa mới chợp mắtđược một lát thì mẹ Chu Nam gọi điện đến. Tiếng chuông điện thoại kêu lên inhỏi, Đông Tam vừa mới nhấc điện thoại lên, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lóexóe ở đầu dây bên kia đã đâm thẳng vào màng nhĩ cô. Cô ném điện thoại cho ChuNam đang ngủ mơ màng bên cạnh, mệt mỏi thông báo: “Mẹ anh”.
Bao nămnay, Đông Tam vẫn chưa quên được cuộc đấu khẩu nảy lửa với mẹ Chu Nam, thế nênmỗi khi bà gọi điện đến, Đông Tam luôn cố gắng lảng tránh. Mẹ Chu Nam là ngườiThượng Hải chính gốc. Trừ khi đi du lịch, còn không thì cả đời bà không bao giờbước chân ra khỏi địa bàn Thượng Hải. Trong mắt bà, việc nói tiếng Thượng Hảivà tìm cô con dâu người Thượng Hải đều quan trọng như nhau. Tuy Thẩm Đông Tamnhiều chiêu lắm kế làm bà tạm thời chưa thể lay chuyển được cậu con trai, nhưngvới sự kiêu hãnh của một người Thượng Hải, bà không bao giờ muốn phí lời vớicon bé quê mùa là cô. Vả lại, tiếng phổ thông của bà cũng không được chuẩn cholắm.
Có mộtlần, Chu Nam đang tắm thì bà gọi điện đến, không may Đông Tam lại nghe máy. Mặccho đầu dây bên kia rỉ rả hồi lâu, cô chỉ biết cười trừ, thảng có đáp lại mộthai câu thì lại chả ăn nhập gì với nhau. Cuối cùng bà ta không nhịn nổi nữa,lớn tiếng mắng: “Tôi chịu đủ rồi!” rồi dập máy đánh cạch. Đợi Chu Nam tắm rửaxong, Đông Tam mới kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện từ lúc bắt đầu cho đếnkhi kết thúc. Anh vội vã nhấc máy gọi lại, từ những thứ âm tiết được phát ravới âm vực rất cao trong điện thoại, Đông Tam có thể hiểu bà bất mãn với cô đếnnhư thế nào. Cô thậm chí còn nhận ra được sự nhượng bộ cuối cùng của bà, hoặclà cô phải học tiếng Thượng Hải, hoặc là Chu Nam phải chia tay cô để tìm một côgái nói được tiếng Thượng Hải chính cống.
Sau khigác máy, Chu Nam nhìn cô rất lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Đông Tamlập tức lạnh hết cả xương sống. Chả trách người ta bảo “gió bên gối nguy hiểm”,mình vốn không phải là đối thủ của yêu lão bà bà này. Bằng chứng là sau sự kiệnđó, Thẩm Đông Tam ngoan ngoãn học tiếng Thượng Hải với Chu Nam một thời gian.Nhưng khả năng ngoại ngữ thiên phú của Đông Tam lại không thể giúp cô học nổicái thứ tiếng Thượng Hải lên bổng xuống trầm đó. Cố lắm cô cũng chỉ có thể đọcđếm được từ một đến mười và câu tỏ tình kinh điển mà Chu Nam đã dạy cô vô sốlần với sự kiên trì hiếm có: Tui thích đằng ấy.
Nhưnglần này bà mẹ Chu Nam lại dùng thứ tiếng phổ thông trọ trẹ của mình để kể chocon trai nghe những chuyện lặt vặt trong nhà. Trong màn đêm yên tĩnh, những câunói đầy dụng ý cứ thế đâm thẳng vào tai Đông Tam.
- Cô bacon tuần trước đi Hồng Kông đó, khuân cả đống đồ đem về, lại còn tặng mẹ một bộsản phẩm dưỡng da của Estee Lauder nữa đó. Thím con mấy tuần trước cũng vừa điMaldives về, người ngợm phơi nắng đen sì nhưng được cái tinh thần thì rất phấnchấn, ngày trước lúc nào bà cũng rên rỉ về cái bệnh thấp khớp thế mà giờ đỡ lắmrồi. Chả bù cho mẹ với bố mày suốt ngày cứ ru rú trong căn nhà vừa ẩm thấp vừahẻo lánh, nói gì đến việc đi này đi nọ, mày phải biết, bố mẹ nuôi mày lớn...
Nhữngcâu ôn nghèo kể khổ ấy, không cần nghe Đông Tam cũng có thể đoán ra. Đông Tambiết rõ ý nghĩa sâu xa trong từng câu từng chữ, cô nhắm mắt nghe Chu Nam vângvâng dạ dạ, anh còn khuyên mẹ nên đi học khiêu vũ cho khỏe người, cô không nhịnđược ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chu Nam gác điện thoại, quay sang nhìn Đông Tamrồi tủm tỉm:
- Nghĩgì mà vui thế.
ĐôngTam không dám nói mẹ anh mà chuyển sang học khiêu vũ thì ối người bỏ chạy. Côkéo anh lại gần giả giọng mẹ anh bỡn cợt:
- Contrai à, mày phải hiểu chứ, bố mẹ nuôi mày lớn đâu có dễ dàng, sao mày không báohiếu bố mẹ bằng một chuyến du lịch mười nước bằng máy bay hạng sang trong nămngày sáu đêm hả?
Chu Namcười ngượng nghịu, sau đó vùng dậy, giả vờ định vồ lấy cô:
- Dêcon vừa béo vừa đẹp, khà khà, chắc là sẽ rất ngon đây...
MắtĐông Tam vẫn còn sưng mọng. Đã rất lâu rồi cô không khóc. Trước đây cô luônkhinh thường những người đàn bà chỉ biết khóc lóc để giữ chân đàn ông, nhưng từsau khi gặp Chu Nam, cô đã dần dần quen với thứ vũ khí hiệu nghiệm này. Chu Namlao đến ôm gọn cô vào lòng, nhưng anh nhanh chóng bị cô giận dỗi đẩy ra rồi hờnmát mấy câu:
- Mẹanh chắc giận lắm nhỉ? Anh ruồng bỏ một cô tiểu thư nhà giàu như thế, lại cònphải kiếm tiền nuôi em... Anh đừng giấu em, có phải mẹ anh tức giận đến mức chỉmuốn cho anh một trận phải không?
Tư thếsẵn sàng xông trận của Chu Nam bị câu hỏi của cô làm cho đơ ra mất một lúc, sauđó anh lăn từ trên người cô xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Saothế được, mẹ thương anh nên mới không nỡ cho anh một trận.
Cô hiểuthái độ phản ứng của mẹ anh và cô biết không nên hỏi anh câu này nhưng cuốicùng cô vẫn không chịu được. Thử đặt mình vào hoàn cảnh này mà nghĩ xem, nếu mẹcô vẫn sống, chắc chắn bà cũng sẽ không đồng ý cho cô sống cả đời với một anhchàng thư sinh nghèo trắng tay. Người mẹ nào trên thế gian này mà chả mong concái mình được sống sung sướng, không phải vất vả với cơm áo gạo tiền. Cho dù làtrai hay gái cũng đều như nhau thôi.
Haingười im lặng một lát, Đông Tam nghiêng đầu rúc vào lòng anh, lập tức cảm giác antoàn xâm chiếm lấy cô.
- ChuNam, - Cô mơ màng hỏi anh trước khi thiếp đi, - anh nói xem, có đúng là “Vợchồng lúc nghèo lắm nỗi bi thương”[1] không?
[1]Một câu thơ trong bài Khiển bi hoài của Nguyên Chẩn đời Đường.
Hình nhưtrước lúc cô thiếp đi, Chu Nam có nói gì đó nhưng cô chưa kịp nghe thì đã chìmsâu vào giấc mơ ngọt ngào.
Chu Namkhông ngủ. Anh nhớ lại chuyện đã xảy ra hai năm trước. Khi đó anh là niềm mơước của biết bao cô gái.
Nắngcủa những ngày tháng ấy dường như rất nhẹ, thời tiết lúc nào cũng đẹp đến mứcdiệu kì, những đám mây trắng bồng bềnh trôi tựa như những chiếc kẹo bông ngọtngào dịu nhẹ. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên hẹn Đông Tam đi chơi, cô bện tóc thànhhai bím cong cong, mặc áo hai dây và quần short, đứng trong gió tháng sáu nhìnanh mỉm cười, nụ cười vừa trong sáng vừa ranh mãnh đó đã chiếm trọn trái timanh. Chưa kịp đề phòng, anh đã yêu cô. Đó là lúc nào nhỉ? Giữa hiện thực trầntrụi, hình như mỗi ký ức đều trở nên đẹp đẽ lạ thường.
ĐôngTam xoắn xoắn đôi bím tóc, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào mắt anh, ngây ngô hỏi:
- ChuNam, anh là đảng viên à, là những người mà tâm hồn lúc nào cũng lấp lánh ánhsáng phải không?
Khi đóanh cũng không rõ, câu nói này mang vẻ kính trọng hay châm biếm nữa.
Biệthiệu ngày xưa của Chu Nam là Con nhà lành. Quả thực lúc đó anh như biến thànhmột thiếu niên hay ngại ngùng, một anh chàng ngây thơ đến mức chỉ biết ngây rasay sưa ngắm nhìn cô; một anh chàng mà ngay cả việc cầm tay cũng đỏ bừng mặtchứ đừng nói đến chuyện tỏ tình kinh thiên động địa; một anh chàng mà cô chỉcần liếc nhìn thôi cũng đủ làm cho hắn ta sung sướng đến quên ăn quên ngủ.
Anh nhớlúc chia tay, Lợi Lợi hỏi anh, cô ấy có điểm gì tốt? Anh im lặng rất lâu rồimới nói được một câu: “Đông Tam không phải là người tốt nhất, nhưng là ngườithích hợp nhất với anh”. Chính vì câu nói này mà cuối cùng Lợi Lợi đành buôngtay để anh ra đi.
Thờigian thấm thoắt trôi, họ không bao giờ còn có thể trải qua quãng thời gian mặtđỏ bừng tim đập loạn đó nữa rồi. Anh không biết có bao nhiêu gã đàn ông vì nụcười của người đẹp mà cam tâm tình nguyện giam mình trong cuộc sống đầy nhữnglo toan vụn vặt bao nhiêu năm qua.
Nhưngrõ ràng, tình yêu cũng có lúc sẽ thay đổi. Anh có thể nhớ ngày đầu tiên họ gặpnhau hay thói quen nheo mày mỗi khi cô mỉm cười, nhưng lại không thể nhớ ra vìsao họ lại ở bên nhau. Lẽ nào đơn giản là vì tình yêu?
ĐôngTam hoàn tất bài test với tâm trạng chán nản, cuộc phỏng vấn không được thuậnlợi cho lắm.
Công tyđó nằm trên đường Đại Vọng, trong khi họ thì ở đường Tri Xuân, cách nhau phảiđến nửa Bắc Kinh chứ chẳng chơi. Chín rưỡi bắt đầu phỏng vấn, còn sớm hơn cảgiờ đi làm của Chu Nam. Thẩm Đông Tam vốn định ăn qua quýt chút gì đó rồi bắttàu điện ngầm, nhưng rốt cuộc cô không nỡ từ chối thành ý của Chu Nam. Khi họăn xong bữa sáng do đích thân Chu Nam làm, Đông Tam vừa vội vã dặm lại lớp phấnnền vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường thì đã quá tám rưỡi. Đông Tam cuống quýtgiục Chu Nam làm anh đành bỏ lại đống bát đũa mới rửa được một nửa, lầm bầm thudọn đồ đạc rồi cùng cô xuống lầu.
Bảo bốicủa họ là một chiếc xe đạp cà tàng được dựng nghiêm ngắn trong góc tường. Bìnhthường Chu Nam cũng toàn đi xe bus đi làm, nên chiếc xe thỉnh thoảng mới đượcphát huy tác dụng vào ngày cuối tuần. Họ đang định đẩy xe ra khỏi hầm thì pháthiện hai cái lốp đã xẹp lép, bụi phủ đầy trên đệm ngồi.
ĐôngTam càng lúc càng cáu kỉnh, đi bộ từ đây đến bến xe điện ngầm ít nhất cũng phảimất hai mươi phút. Cô tính rồi, từ chỗ họ ở đến đường Đại Vọng, ít ra cũng phảimất một tiếng. Lần đầu tiên phỏng vấn đã đến muộn, kiểu này chắc là hỏng rồi.
Chu Namnhìn vẻ mặt của Đông Tam, rồi lại quay sang nhìn chiếc xe đầy vẻ khó xử.
-Hay... - Anh nói - gọi taxi vậy. Lần đầu tiên phỏng vấn đừng đến muộn.
ĐôngTam lắc đầu, không nói không rằng lấy giấy ăn ra cặm cụi lau yên xe, như đangcố gắng nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt. Cô không thể nói được gì, dù saobữa sáng cũng là Chu Nam làm, bát cũng do anh rửa, mình mà oán trách thì rõ làkhông biết điều rồi. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhìn Chu Nam một cáchbình tĩnh:
- Emnhớ ở gần đây có chỗ sửa xe, chỉ cần bơm xong là có thể đi chơi được rồi.
Haingười hì hụi đẩy chiếc xe đạp đã xẹp hết hơi ra khỏi tầng hầm. Chu Nam cúi đầu,không biết đang nghĩ gì, còn trong đầu cô đột nhiên vụt qua một ý nghĩ: Nếu cómột chiếc ô tô thì tốt quá.
Cô khẽliếc Chu Nam đang ở gần đấy, bỗng thấy chạnh lòng. Nếu không phải vì cô, mộtngười với mức lương hai mươi vạn tệ một năm như anh không chừng cũng đã muađược nhà được xe rồi.
Vất vảmãi mới bơm được xe, Chu Nam vội vã chở cô đến bến tàu điện, lúc này đã là támgiờ năm mươi. Đông Tam như bị lửa đốt, cô nóng ruột định lao ngay vào trongbến. Chu Nam vội giữ tay cô lại:
- Cẩnthận nào, đừng có cuống lên như thế, em đi giày cao gót, ngã một cái thì khỏiđứng dậy luôn đấy.
- Đượcrồi, em đi đây. Ngày phỏng vấn đầu tiên mà còn đến muộn, thật chả ra làm saocả. - Cô ấm ức nói rồi hất tay Chu Nam ra, quay đầu chạy vào bến.
- TamTam, - Chu Nam gọi với theo - chỉ là phỏng vấn thực tập thôi mà!
Cô đãchạy thẳng vào trong bến, Chu Nam vẫn ngồi trên xe, một chân chống xuống đất,ánh mắt dõi theo cô, lông mày nhíu lại. Cô không kịp nghĩ gì thêm cứ thế hấptấp chạy xuống cầu thang.
ĐôngTam đến muộn là điều không có gì bất ngờ.
Ủ rũ từtrong phòng phỏng vấn đi ra, Đông Tam cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng,vừa hối hận vừa xấu hổ. Cô cần công việc này biết bao.
Cảmgiác của cô lúc này giống như đang bị bỏ đói thì có người bố thí cho miếng bánhngọt, đang định ăn thì phát hiện ra miếng bánh đã mốc từ lâu, không thể ăn đượcnữa. Ban nãy bà chủ khảo đã lạnh lùng tuyên bố, trước khi cô đến mười lăm phút,họ đã xác định được người trúng tuyển. Rõ ràng là có ý bảo cô không cần nhiềulời nữa, mau đi đi. Đông Tam xách túi đi ra, loanh quanh trước tấm LOGO khổnglồ của công ty một hồi mà thang máy vẫn chưa đến. Đằng nào cũng không tránhđược, cô đành bấm bụng gọi điện cho thầy hướng dẫn thông báo tình hình.
Quả nhưdự đoán, chưa kịp nghe cô trình bày xong, thầy hướng dẫn đã nổi trận lôi đình,nào là như thế thì chả khác gì làm thầy mất mặt, nào là dù có chuyện gì cũngphải giữ chữ tín đến cùng... Đông Tam ngoan ngoãn chờ cho thầy nguôi giận rồithẽ thọt cầu xin thầy cho cô thêm một cơ hội nữa. Nhưng đúng là cô phí công vôích, thầy chỉ trả lời lấy lệ rồi cúp điện thoại đánh rụp, chẳng thèm đoáithương đến số phận hẩm hỉu của học trò. Đông Tam thất vọng quăng điện thoại vàotúi, vừa đúng lúc thang máy dừng lại, cô chẳng thèm nhìn, cứ thế ủ rũ bước vào.Vừa đưa tay ấn nút tầng 1 xong thì chợt nhận ra thang máy đang đi lên trên.Đúng là đang lúc xui xẻo thì uống nước cũng bị giắt răng!
- TiểuTam. - Một giọng nói trầm ấm mà đến chết cô cũng không bao giờ quên vang lên,cô lặng ngắt một hồi rồi quay phắt người lại, tại cửa thang máy, một người đànông mặc vest đang đứng khoanh tay hờ hững dựa vào thang máy, trên lông mày hằnlên vết sẹo mờ, chăm chú nhìn cô, không thù hận, không kích động, chỉ chăm chúnhìn mà thôi.
Còn côtrong thoáng chốc tưởng như tim mình ngừng đập. Ông trời hình như càng ngàycàng thích thử thách cô thì phải? Mặt cô trắng bệch, cơn chóng mặt nôn nao ậpđến khiến cô cảm giác mình có thể ngất bất cứ lúc nào. Cô khẽ liếm môi, mỉmcười yếu ớt:
- Thậttrùng hợp, Lâm Phong, sao bạn lại ở đây?
Ngườiđàn ông tuấn tú trước mặt cô dường như khác một trời một vực với cậu bé gầy gòyếu ớt ngày xưa. Năm đó, cậu mới mười sáu tuổi nhưng đã dũng cảm đứng ra bảo vệcô, trong khi đó cô lại lạnh lùng ích kỷ, giương mắt nhìn cậu đi vào trại giáodưỡng.
Támnăm. Cô đã tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu, nhưng cuộc đời cónhiều điều bất ngờ hơn cô nghĩ. Giữa biển người mênh mông nơi đất khách quêngười, họ vẫn gặp lại nhau.
Phútchốc, cô như mất hết cả hồn vía, cúi đầu đi cùng Lâm Phong ra khỏi thang máy, thấtthần nhìn cậu giao ban cho đồng nghiệp. Ngay cả lúc cúi đầu ký tên, ở cậu vẫntoát lên vẻ đàn ông từng trải đầy quyến rũ. Thậm chí cô còn nghe thấy hai côgái đứng cách đó không xa đang thầm thì bàn tán về vẻ ngoài của cậu. Trời ạ, côđang làm gì thế này?
Cô nắmchặt chiếc túi trong tay, đứng nguyên tại chỗ chờ cậu quay lại. Trong mộtthoáng, họ dường như không biết phải làm thế nào để đối diện với tình huốngnày. Cô lắp bắp giải thích:
- Tớkhông biết vì sao lại thế này, chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện một lát,thực ra tớ... Lâm Phong, tớ đã nhận được tin nhắn của bạn.
Đến lúcnày, người đàn ông mới mỉm cười, đôi mắt đen khẽ nheo lại mang đầy dư âm củanăm tháng:
- Tớbiết, Tiểu Tam, tớ cũng đã nhận được câu trả lời của bạn.
Cô imlặng, bối rối. Đương nhiên là cô không quên tin nhắn lạnh lùng của mình tốiqua. Nhưng giờ cô đã có cuộc sống riêng của mình. Người đàn ông đang đứng trướcmặt cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với chàng trai mười sáu tuổi khi đó,ngoại trừ một vài đường nét quen thuộc trên khuôn mặt ra thì Lâm Phong của bâygiờ hoàn toàn xa lạ với cô.
LâmPhong lịch sự ấn nút xuống của thang máy, cậu lắc lắc chiếc áo vest rồi tiệntay cởi ra cầm trong tay, sau đó khẽ nghiêng đầu nhìn cô:
- TiểuTam định đi đâu? Có cần tớ đưa đi không?
Côkhông nói gì, ánh mắt dừng lại ở tay phải đang ôm lấy chiếc áo. Bàn tay gầy nhỏchỉ có ba ngón tay, khoảng trống giữa ngón trỏ và ngón út giờ chỉ là hai vếtsẹo màu sậm. Trong một thoáng, nỗi bi thương xâm chiếm lấy cơ thể cô khiến côkhông thể cất lời, chỉ lắc đầu đầy hoảng sợ.
Trongmắt cậu, hình như cô mãi mãi chỉ là cô bé mười sáu tuổi chưa trưởng thành, màlúc nào cậu cũng có thể cười nói thoải mái trước mặt. Dường như cho dù có đánhđổi cả thế giới thì cậu cũng sẽ giữ lại nụ cười trên môi cô. Cô vẫn nhớ khi bịcảnh sát đưa đi, cậu còn cười an ủi cô, nói cô phải sống cho thật tốt, vậy màchỉ trong chớp mắt, nụ cười ấy đã nhuốm đầy đau đớn và oán hận.
Ngay từkhi họ quen biết nhau, định mệnh đã an bài cô phải mang nợ cậu.
Cửathang máy vừa mở ra, Lâm Phong đã nhanh chóng bước ra trước, giữ cửa, quay đầunhìn cô với vẻ chờ đợi. Cô vội bước theo ra, sau đó khẽ lắc đầu, thì thầm:
- Tớcòn có việc, Lâm Phong, hẹn gặp lại sau.
Cô thấyđôi lông mày rất đàn ông của cậu khẽ nhíu lại. Nhưng dù vậy, cậu cũng không épcô, chỉ gật đầu ra hiệu chào tạm biệt rồi quay người bước đi.
Nhìntheo bóng dáng xa dần của cậu, chỉ chút nữa là Đông Tam ngã quỵ.
Langthang trên phố đông nghịt người, Đông Tam mới nhận ra mình cô độc biết bao. Conphố cô đang đi là một trong những tuyến phố sầm uất nhất nơi đây với những cửahàng thời trang nằm san sát bên đường. Đã rất lâu rồi cô chưa mua bộ quần áomới nào cho riêng mình. Cô là người không quá câu nệ chuyện hình thức, nhưngChu Nam thì không như vậy. Anh vốn luôn cầu kỳ trong vấn đề này, mỗi khi ĐôngTam diện bộ váy mới, anh đều đứng cạnh nhìn cô mỉm cười tán thưởng. Nhưng đó làchuyện xảy ra lâu lắm rồi.
Cả haiđều không có lỗi. Họ đã từng rất cố gắng để gần gũi nhau như xưa, nhưng chỉ cóđiều người này tiến một bước thì người kia lại lùi một bước, không ai có thểbao dung được ai. Mâu thuẫn là tất yếu, xung đột là kết cục cuối cùng.
Chu Namlà một người đàn ông tốt, điều đó không có gì phải nghi ngờ. Anh cố gắng xâydựng sự nghiệp, cố gắng yêu thương chiều chuộng cô, cố gắng để tương lai củahai người trở nên tốt đẹp hơn. Có lẽ tất cả mọi người trên thế giới đều nghĩ:lấy được người như anh thì lo gì không có hạnh phúc. Nhưng nếu vợ chồng nghèokhông thể bên nhau đến phút cuối cùng thì chỉ là do một bên không đủ kiên trì.Chu Nam không phải là người như vậy. Kẻ đáng nghi duy nhất chỉ có thể là ĐôngTam. Mâu thuẫn giữa họ, xung đột giữa họ, những điều bất hòa giữa họ, nói chocùng đều là lỗi của Đông Tam.
Lúcnày, cô như con bù nhìn bị người ta vứt bỏ, chỉ biết buông xuôi theo số phận màsống cho qua ngày. Nhưng giờ đây, khi người đàn ông duy nhất chịu hi sinh vì côxuất hiện trước mặt, cô lại thấy sợ hãi. Một khi vỏ bọc bình lặng hiện nay bịphá vỡ thì tất cả mọi chuyện liệu có thể còn cứu vãn được hay không.
Cô thấykiệt sức. Cứ lang thang như thế suốt quãng đường dài, cô mệt mỏi lê mình trongbầu không khí bụi bặm của thành phố. Mặt trời chói chang, làn da rát bỏng. Bênđường rặng hòe thưa thớt đổ những chiếc bóng màu xám nhạt trên mặt đường nhựanóng bỏng. Cuối cùng thấm mệt, cô liền ngồi xuống một chiếc ghế băng ven đườngnghỉ ngơi.
ĐôngTam nhắm nghiền mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian hạnh phúc ở thành cổ PhượngHoàng. Núi xanh nước biếc, trời đất hòa chung một màu trong vắt. Đang lúc thảhồn vào khung cảnh tuyệt đẹp đó thì có người vỗ nhẹ vào vai cô. Đông Tam giậtmình mở mắt, quay đầu lại thì vừa kịp nhận thấy vết sẹo mờ ở lông mày LâmPhong.
- Tớnghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện một lát.
Họ chọnmột nhà hàng Tứ Xuyên, đang giờ cao điểm nên đại sảnh khá huyên náo. Khó khănlắm họ mới tìm được bàn, Lâm Phong chạy đến trước, ngồi xuống rồi mới quay lạivẫy tay ra hiệu cho cô, khuôn mặt đầy vẻ ranh mãnh, nghịch ngợm.
- Tớthích đồ ăn Tứ Xuyên. - Đợi cô ngồi xuống xong, cậu cười tự nói một mình - Cay,thơm, tươi, ngọt, thật dễ chịu. Lần nào đi ăn cũng thấy sướng cả người.
Giọngnói và thần sắc của cậu rất tự nhiên, giống như đang hào hứng kể lại chuyệnvuinào đó. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, bên tai lộ ra một chiếc khuyên nhỏ, hệt nhưchàng trai bướng bỉnh năm nào.
- LâmPhong. - Giọng cô run run, dường như mỗi lần nhắc đến cái tên này cô đều cảmthấy vô cùng hoang mang - tớ rất xin lỗi vì đã nhắn cái tin nhắn đó. Chỉ làtớ...
LâmPhong khẽ phẩy tay, giọng nói vẫn tự nhiên như không:
- Cậulàm gì mà đến chỗ đó?
Chỗ đó?Đông Tam ngẩn ra mất một lúc mới hiểu ra cậu đang nói đến công ty hôm nay côđến phỏng vấn. Cô đau khổ trả lời:
- Banđầu là định đến để xin thực tập, kết quả... Cậu làm việc ở đó à?
- Ừ,làm bảo vệ. - Cậu mỉm cười bâng quơ. - Người như tớ mà được làm bảo vệ đã làmãn nguyện lắm rồi. Con người ta sống ở đời, quan trọng nhất vẫn là biết hàilòng với những gì mình có.
Cậuuống một ngụm nước cho nhuận giọng. Khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô bạn giờchỉ còn là một hồ nước phẳng lặng, im lìm.
Bữa ăntrôi qua trong im lặng. Dường như họ đã nói hết những chuyện có thể nó, cố mấycũng không tìm được chủ đề nào thích hợp. Khi đĩa thức ăn cuối cùng bị tiêudiệt gọn, thì bữa ăn cũng đến hồi kết thúc.
ĐôngTam kiên quyết giành trả tiền. Bàn tay định móc ví tiền ra của Lâm Phong dừnglại bên ngoài túi chiếc áo vest. Gương mặt cậu không biểu lộ thái độ gì. Haingười bước ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên lúc đã quá trưa, Đông Tam quay người chàotạm biệt bạn:
- Tớphải về rồi, có bài luận vẫn chưa viết xong.
LâmPhong thờ ơ gật đầu:
- Chiềunay tớ cũng có ca trực, không tiễn cậu nữa.
- Tạmbiệt. - Cô vẫy tay chào anh, khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đã cao hơnmình rất nhiều - Lâm Phong, tớ biết chuyện này rất... nhưng, bạn có thể đừngquấy rầy cuộc sống của tớ được không?
Trongthoáng chốc, cô thấy khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông đối diện tối sầmlại. Cô biết mình đã phạm phải mười tội ác không thể tha thứ, nhưng lời đã nóikhông thể thu lại được nữa:
- Ý tớlà, Chu Nam, bạn trai tớ, chúng tớ sắp kết hôn rồi. Tớ không muốn anh ấybiết...
- Tớhiểu rồi. - Lâm Phong nhanh chóng ngắt lời cô. - Tớ sẽ chúc phúc cho cậu. Tạmbiệt.
LâmPhong quay người vội vã bước những bước dài, vẻ mạnh mẽ của cậu giờ đã biến mấttrên đôi vai mệt mỏi. Đầu óc cô lại một lần nữa trở nên trống rỗng, vết thươngcủa quá khứ cho dù đã trải qua bao lâu cũng không thể lành lặn lại được nữa.
ĐôngTam gọi điện cho cô bạn thân duy nhất là Trình Nhược San, thông báo mình đangcần gấp một công việc. Trình Nhược San im lặng một hồi lâu, sau đó rụt rè hỏicô có muốn làm thêm ở quán cà phê không?
Nguyêntắc sống của Đông Tam là trừ những chuyện bất đắc dĩ ra thì tuyệt đối khôngnhận ân huệ của người khác, nhưng với tình hình tài chính bức bách hiện nay củacô thì dù có đến mười lòng tự tôn thì cũng phải hạ mình nhờ vả xem thế nào.Trình Nhược San gọi thêm một cú điện thoại nữa rồi bảo Đông Tam cứ đứng nguyêntại chỗ đợi, đích thân cô sẽ đến đón Đông Tam đến quán cà phê để phỏng vấn.
Mộttiếng sau, Trình Nhược San, người thường được các bạn học âu yếm gọi là yêutinh, xuất hiện trước mắt Đông Tam với vẻ ngoài cực kì xinh đẹp. Cô vội vã kéoĐông Tam ra bên đường vẫy taxi, tư thế sẵn sàng xung trận.
Xe rẽtrái rẽ phải vài lần thì dừng lại trước một quán cà phê nhỏ có tấm bạt màu xanhtrông rất mát mắt. Hà Cương, ông chủ quán cà phê mà Trình Nhược San mới kếtthân là một chàng thanh niên đẹp trai mặc chiếc áo phông POLO và chiếc quầnkaki đầy nam tính, anh nhìn hai cô gái với nụ cười thân thiện. Trình Nhược Sanmặt mày rạng rỡ, nhanh chóng sán đến bắt chuyện với anh, bỏ mặc cô bạn thânđứng một bên. Đông Tam cũng không phật ý. Kiểu đàn ông nhàn nhã này không phảilà gu của cô.
Từ saukhi gặp Chu Nam, Đông Tam cũng mất luôn hứng thú săn tìm đàn ông. Cũng vìchuyện này mà Trình Nhược San đã phê bình cô rất nhiều lần, nhưng cuối cùngnhận thấy cô không hề có ý hối cải, nên không buồn hỏi đến nữa. Nhiều lúc ĐôngTam cũng nhận thấy dường như mình đang biến thành một người khác, khác xa vớihình ảnh cô gái hoạt bát, phóng khoáng ngày nào. Thẩm Đông Tam của bây giờ lúcnào cũng đầy tâm sự, lo toan.
Cũngmay, thời gian này quán của Hà Cương đang thiếu người, nên khi nghe Trình NhượcSan giả vờ vô tình nhắc đến chuyện Đông Tam đang muốn tìm việc làm thêm, anh talập tức đồng ý ngay. Hơn nữa lương ở đây cũng rất khá, một tiếng 20 tệ, hơn hẳnviệc bán hàng ở KFC hay Mc Donald. Trước khi về, Trình Nhược San mặt mày rạngrỡ, gửi lại một nụ hôn ngọt ngào lên má Hà Cương.
Về đếnnhà thì trời đã sẩm tối, Đông Tam vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Chu Nam đang ngồitrước máy tính cười nói vui vẻ. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh quay nhìn cô một lúcrồi lại quay đi:
- Em vềrồi à?
Cô lạnhnhạt “vâng” một tiếng, xỏ dép vào phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua ghếsofa, cô tiện tay vứt cái túi lên đấy rồi đi thẳng đến sau lưng Chu Nam.
Hìnhavatar của cô gái có mái tóc ngắn lại lướt qua đầu cô. Chu Nam chống cằm, mởtrang BBS[2] ra xem, anh có vẻ rấtthích thú, vừa xem vừa gõ gõ tay lên mặt bàn.
[2]Tên website môi giới hôn nhân ở Trung Quốc.
Như cóhàng trăm cái kim xuyên thủng trái tim Đông Tam. Sự lạnh lùng của Chu Nam mộtlần nữa làm cô đau đớn. Nhưng không thể để mình mất mặt như lần trước, cô cốnén chặt ngọn lửa tức giận đang chực bốc lên trong đầu. Đặt tay lên vai anh, côkhẽ cười, dịu dàng hỏi:
- Ăncơm chưa anh?
- Ừ,anh ăn với đồng nghiệp ở công ty rồi. - Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hìnhmáy tính, thỉnh thoảng lại bật cười sảng khoái.
Đâychính là cuộc sống của cô. Cô nghĩ mà trong lòng không khỏi đau xót. Đây chínhlà cuộc sống mà cô đang ra sức bảo vệ ư? Tại sao việc đến mức này rồi mà cô vẫncứ khăng khăng như vậy?
Cô lẳnglặng vào bếp, vừa đi vừa nghĩ đến câu nói của Trương Ái Linh: “Có thể bạn đãtừng là hoa hồng của một ai đó, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được việc trởthành một vết ố bẩn thỉu, nghĩ đến đã thấy ghét chứ đừng nói là nhìn”.
Vậy LợiLợi thì sao? Có phải cô ta vẫn là một đóa hồng tươi mới? Còn cô bạn đồng nghiệpkhông rõ tên tuổi? Đông Tam chán chường mở tủ lạnh, bên trong chẳng còn thứ gìngoài mấy cốc sữa chua nằm chỏng chơ. Cô lấy một hộp sữa chua ra uống, thứ chấtlỏng vừa lạnh lẽo vừa đặc quánh theo thực quản trôi xuống dạ dày, làm tê liệttoàn bộ các giác quan của cô. Cô dựa lưng vào tủ lạnh lặng lẽ quan sát Chu Nam.Mọi thứ đã thay đổi theo thời gian, phần bụng rắn chắc của anh giờ đã được baobọc bằng một lớp mỡ dày, lưng cũng không còn thẳng như trước nữa.
- Hômnay em phỏng vấn thế nào? - Chu Nam cuối cùng cũng nhận ra sự tẻ nhạt trong cănphòng, anh lêng tiếng hỏi cô.
- Chẳngthế nào cả. - Cô không muốn nhắc đến chuyện đó, - Mình đi siêu thị đi anh,trong tủ lạnh chẳng còn gì cả.
- Bâygiờ à? Hơn chín giờ rồi, để lần sau đi.
ĐôngTam thôi không nhìn Chu Nam nữa, bâng khuâng nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoàicửa sổ. Sữa chua trong hộp đã hết, cô liệng cốc vào thùng rác. Không trúng. Côcúi xuống nhặt lên, lầm bầm như tự nói với mình:
- Đểlần sau vậy.
Trongphút chốc, cô như rơi xuống đáy vực thẳm.