Editor: Hạ Y Lan
Chờ chú Lâm vừa đi, mẹ của Cổ Khánh Nhất liền hối hận, hôm nay bà tới là để nói chuyện với bọn họ, chuyện còn chưa nói xong, làm sao để bọn họ đi được!
Bà là người luôn nghễnh mũi lên trời nhìn kẻ khác, từ một vùng núi nhỏ đi tới ven biển thành thị, chồng lại là cán bộ nhà trước, trong thôn bọn họ, từ giải phóng đến bây giờ, chỉ có gia đình của bọn họ là vinh quang nhất.
Con của bọn họ cũng được như ý nguyện mặc quân phục lên người, chuyện không được hoàn mỹ duy nhất chính là không có cháu trai.
Kiều Vi Nhã không có con riêng, quan hệ giữa bọn họ cũng xem là tốt, dù sao, con trai cưới cô con dâu này, không chỉ rất xinh đẹp, còn là một sinh viên Đại Học, quan trọng hơn là nhà mẹ không có ai, về sau kiếm được bao nhiêu tiền, cũng sẽ không trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Người con dâu này, mặc dù tính tình nhu hòa, nhưng chuyện trong nhà hay ngoài nhà lại rất giỏi giang, cái gì cũng làm, kể từ khi cô gả vào cửa, mỗi ngày cô đều chú ý chuyện ăn uống của mẹ chồng, chuyện nhà không cần bà động tay, bà cảm thấy mình đặc biệt có mặt mũi.
Lúc Kiều Vi Nhã mang thai, ngày ngày bà đều quan sát Kiều Vi Nhã đi đứng là bước chân trái hay chân phải, nhìn cô thích ăn cái gì, khi đó, cô ăn quả hạnh chua, ăn một lần hết nửa kg, bà liền vui mừng muốn chết, sắp có đứa cháu rồi.
Sau đó bà theo con trai, con dâu đi khám thai, bà muốn trộm hỏi bác sĩ siêu âm là trai hay gái, dù là nhét cho bác sĩ một trai trăm cũng không sao, kết quả khiến bác sĩ khiển trách một trận.
Kiều Vi Nhã vào bệnh viện chờ sinh trước ba ngày, bà ngày ngóng đêm trông, ngày ngày thắp hương bái Phật, mong nhà họ Cổ có một đứa cháu trai.
Lúc sinh, bà chờ ở ngoài cửa, gần như Kiều Vi Nhã không phát ra tiếng thét nào, lòng của bà lại thót lên tới cổ họng.
Nghe được tiếng đứa bé la khóc to rõ, bà cực kỳ cao hứng, nghĩ thầm tiếng khóc lớn như vậy, nhất định là con trai, kết quả, y tá ôm ra, lại nói là bé gái.
Lúc ấy bà liền co quắp trên mặt đất khóc ngất đi.
Từ đó về sau, nhà không có ngày lành, bà vừa nhìn thấy cháu gái của mình đã cảm thấy hụt hơi, cảm thấy hương khói nhà họ Cổ đã bị chặt đứt trong tay Kiều Vi Nhã, uổng công bà đối xử với Kiều Vi Nhã tốt như vậy, không ngờ bụng cô lại không có tiền đồ.
Bà cũng từng thương lượng với chồng, để cho hai vợ chồng Kiều Vi Nhã trộm sinh một đứa, sau đó bà ôm về quê nuôi, chờ lớn lên rồi ôm trở về.
Chồng bà nói tuyệt đối không được, trừ phi con trai không cần mặc quân phục trên người nữa.
Vẫn là con gái lớn của bà thông minh, bảo Khánh Nhất ra ngoài tìm người, Kiều Vi Nhã tức giận sẽ đòi ly hôn, đến lúc đó Khánh Nhất cưới thêm lần nữa thì cái gì cũng có, dựa vào điều kiện của con trai, muốn tìm dạng gì không được.
Ai ngờ, Kiều Vi Nhã vẫn nhịn được, con trai lại là đứa không có tiền đồ, có một lần uống say, lại nói ra ý tứ trong nhà cho vợ nó biết, trong lòng nó còn lo nghĩ cho vợ, hơn nữa, điều làm bà nén giận nhất là… con trai rất để ý con gái của nó, trở lại liền ôm lên vừa hôn vừa cười, cứ tiếp tục như vậy, cả đời này bà sẽ không nhìn thấy được cháu trai của bà mất.
Sau đó, con gái bà sinh được con trai, bà liền đuổi một nhà con trai ra ngoài, nhìn bọn họ liền phiền lòng, nhất là lúc cháu gái gọi bà là bà nội, bà cảm thấy như đang cầm dao khoét vào lòng bà vậy.
Mấy năm nay cuộc sống của chúng cũng gặp khó khăn, bà nói điều kiện hà khắc cỡ nào, Kiều Vi Nhã cũng chịu đựng, dù thế nào cũng không ly hôn với con trai, làm tóc bà cũng nhanh chóng bạc đi.
May mắn, cuối cùng con trai cũng tìm được một người có thể mang thai, tuy bộ dạng không thể sánh bằng Kiều Vi Nhã nhưng lại có tiền hơn, quan trọng nhất là, cô gái này có thể giúp con trai bà thăng quan tiến chức, con trai nói, cô gái này có mối quan hệ rộng rãi kể cả các tỉnh cũng có, so với đường đi của ba nó càng rộng mở hơn.
Tiêu San còn nói, chờ bọn chúng kết hôn sẽ chuyển bọn họ đến một căn nhà lớn hơn, bà cũng đã đi xem căn nhà đó, lầu trên lầu dưới, thật sự là rộng rãi thoáng mát.
Nếu thật là như vậy, bà có thể để lại căn nhà bây giờ con con gái nhỏ, tuy nói cháu ngoại thì không thể sánh bằng, nhưng cũng là đứa nhỏ bà nuôi lớn, bà cũng xem như cháu nội của bà vậy.
Bà hung hăng đạp một cước vào cửa, nhưng cửa quá cứng, cửa không có việc gì, chân của bà lại đau.
Bà khập khiễng kéo cháu ngoại đi.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan.com
Khương Hạo đưa Kiều Vi Nhã đến sân bay.
Khương Hạo cười nói: "Tiểu Vi, tôi sẽ không chết tâm đâu, tôi nhất định phải học được công phu nhà họ Kiều."
Kiều Vi Nhã tiếc nuối cười cười: "Khương Hạo, thật xin lỗi, tôi không thể làm trái với tổ huấn."
Khương Hạo thở dài một cái: "Chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, tháng chín tới, quân khu Tỉnh cử hành đại hội thể dục thể thao, tôi đã báo danh cho cô, đừng trách bây giờ tôi mới nói cho cô biết, vốn còn định trễ chút nữa mới nói với cô, dù sao đến lúc đó cô trở lại là được."
"Tại sao?"
"Đến lúc đó cô sẽ hiểu, đại hội thể dục thể thao lần này tổ chức ở thành phố B, sau khi cô đến Bắc Kinh rồi, cũng không nên lười biếng, quân khu có rất nhiều người tài ba."
Kiều Vi Nhã không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Lên máy bay, Kiều Vi Nhã còn đang suy nghĩ chuyện tham gia đại hội thể dục thể thao, đang êm đẹp, tại sao phải để cô tham gia chứ.
Ngày hôm qua nhận được cuộc gọi của Thị Trưởng, căn nhà trước kia của gia đình cô đã bị người ta mua trước một bước, hơn nữa đơn vị nhà xưởng cũng đã thay đổi chế độ xã hội, nhà cửa là tài sản thuộc quyền cá nhân nên bây giờ không có biện pháp lấy lại.
Về phần hoa viên Đạm Đài gia phải cần đến một năm, chỉ là bên chính phủ đã cam kết, sau một năm sẽ trả căn nhà về hình dáng ban đầu cho cô.
Kiều Vi Nhã vẫn rất cao hứng, nói như vậy là cô có thể tiết kiệm hơn một trăm vạn rồi, bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh đang ở thời kỳ tăng cao, nếu bây giờ mua một căn thì không thể thích hợp hơn.
Mua nhà, lắp đặt thiết bị, cô còn có thể dư lại một khoản tiền.
Cô đi làm có tiền lương, số tiền kia sẽ giữ làm làm học phí cho con gái học ở Bắc Kinh, chi phí nhất định tốn kém hơn so với thành phố nhỏ này.
Chỉ mong, đổi hoàn cảnh, con gái vẫn có thể giữ vững tính tình sáng sủa của con bé.
Về sau, không cần phải sắp xếp nhờ người lo cho con bé, mỗi ngày đều có thể đưa đón con, mỗi ngày có thể nhìn thấy con.
Hai ngày nay, hình như con bé sống rất tốt, mỗi lần cô gọi về, con gái đều không kịp chờ đợi muốn cúp điện thoại, giống như rất bận.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan.com
Người tới đón, trừ Khắc Lạp Luân Tư, còn có một cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn dáng dấp, chỉ 23-24 tuổi, cô gái đoan trang điềm đạm, nụ cười điềm tĩnh thanh nhã, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Kiều Vi Nhã nhìn cô có vẻ quen mắt, làm thế nào cũng nhớ không nổi cô ấy là ai?
Cô gái dí dỏm cười một tiếng, thông minh nói: "Có phải chị Tiểu Vi thấy em rất quen không?"
Kiều Vi Nhã gật đầu một cái, cảm thấy kinh ngạc đưa tay cười nói: "Xin chào, xin hỏi......"
"Chẳng lẽ người nào đó bỏ mất ảnh của em rồi?"
Kiều Vi Nhã rốt cuộc biết cô ấy là ai rồi.
Là thanh mai trúc mã của Khương Hạo, Kiều Vi Nhã đưa một hộp giấy nhỏ đang cầm trên tay cho cô ấy: "Thẩm Lật, chào em."
"Cám ơn chị Tiểu Vi." Hộp giấy nhỏ này là Khương Hạo nhờ Kiều Vi Nhã mang cho Thẩm Lật.
Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Tiểu Vi, cô mang nhiều đồ như thế, may là tôi có chút sức lực."
Kiều Vi Nhã cười đáp: "Là Khương Hạo nhờ tôi mang cho mọi người, đều là cá khô mua được của ngư dân... ở Bắc Kinh không mua được đâu."
"Chị Vi, em thương lượng với chị một chuyện được không?"
Thẩm Lật kéo cánh tay Kiều Vi Nhã, nghiêng đầu nhìn cô, Thẩm Lật cao nhiều lắm là một mét sáu, đứng một chỗ với Kiều Vi Nhã trông cực kỳ nhỏ nhắn.
Kiều Vi Nhã gật đầu một cái, sớm nghe nói con gái ở Bắc Kinh tính tình thẳng thắn, quả thật như thế.
"Em muốn làm mẹ nuôi của Đồng Đồng, em đã hỏi bé, bé sống chết không đồng ý, bé nói không thích có nhiều ba mẹ, chỉ cần một là đủ rồi, mà em thật sự thích con bé lắm, chị giúp em một chút, được không?"
Kiều Vi Nhã buồn cười: "Thẩm Lật, chờ em và Khương Hạo kết hôn đã......"
"Không được, chị Vi, em muốn ba mươi lăm tuổi mới kết hôn, em còn chưa chơi đủ đâu, nhưng mà em thích Đồng Đồng nên muốn làm mẹ nuôi của bé."
Kiều Vi Nhã biết nhất định trong này còn có chuyện, mặc dù con gái lớn lên rất khiến nhiều người yêu thích, nhưng cũng không đến nỗi khiến một cô gái mới gặp mặt đã đưa ra yêu cầu này.
Kiều Vi Nhã mơ hồ đoán được, chuyện này có liên quan đến Khương Hạo.
"Thẩm Lật, chờ chị trở về thương lượng với Đồng Đồng một chút, được không?"
Thẩm Lật không truy hỏi nữa, trên đường bị kẹt xe, ba tiếng sau mới đến nhà, so với đi máy bay còn tốn thời gian hơn.
Kiều Vi Nhã mới vừa vào cửa, hai đứa bé liền nhào lên.
Đồng Đồng cười nói: "Mẹ, mẹ mua đồ gì ngon vậy ạ?"
Kiều Vi Nhã thường ra ngoài, mỗi lần về đều sẽ mang theo rất nhiều loại thức ăn, cho nên, Đồng Đồng chỉ cần biết rằng mẹ đi nơi khác, trở về thì câu đầu tiên chính là mua gì ngon.
Khắc Lạp Luân Tư đặt vali dưới chân Đồng Đồng, cười nói: "Mỗi bữa Đồng Đồng nhà cô so với Đồng Đồng ăn nhiều hơn một chén cơm nữa đấy."
Đồng Đồng nhìn Kiều Vi nhã cười: "Mẹ nuôi, nhớ mẹ."
Thẩm Lật kinh ngạc nói: "A, Đồng Đồng lại có thể biết nói nhớ người ta sao?"
Đồng Đồng liếc Thẩm Lật một cái, lôi kéo Kiều Vi Nhã ngồi xuống, hai đứa bé một trái một phải kẹp cô ở giữa.
Em Đồng Đồng thì đối với đồ trong va li chẳng chút hứng thú, những thứ đó ngày thường bé đã thấy rất nhiều.
Elaine đưa cho cô một ly nước rồi cười nói: "Tiểu Vi, còn có một việc, là chuyện tốt, tứ thiếu gia – Đài Lộ nhà cậu em tới Bắc Kinh, cậu ta tới tham gia một hội nghị quốc tế, chị có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt."
"Chị, là thật sao? Thật tốt quá."
"Ba ngày sau có một bữa tiệc tối, em theo làm bạn gái của Khắc Lạp Luân Tư, như thế được không?"
Kiều Vi Nhã giật mình: "Chị, em chưa từng tham gia loại yến tiệc này." Trên TV cũng thường chiếu mấy cảnh như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy mấy chuyện này cách cuộc sống của mình rất xa xôi.
Elaine cười nói: "Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, không có gì, chị cũng để cho Thẩm Lật và ba của Đồng Đồng đi theo nữa, có ba người họ hộ tống em, em còn sợ cái gì."
Thẩm Lật đã ở một bên nói: "Chị Vi, chị yên tâm, ba ngày này em sẽ là thầy miễn phí cho chị, chỉ cần chị đồng ý cho em làm mẹ nuôi cũng Đồng Đồng là được."
Đồng Đồng trừng mắt: "Cháu không cần mẹ nuôi! Anh trai, đi thôi!" Em Đồng Đồng kéo anh Đồng Đồng ra ngoài, trước khi đi bé còn trừng mắt lườm Thẩm Lật một cái, ánh mắt kia rất lạnh làm Thẩm Lật cũng hoảng sợ.
"Sao ánh mắt đứa nhỏ này lại dọa người như thế?"
"Ai bảo em đắc tội Đồng Đồng......" Elaine ở một bên vui sướng khi người gặp họa, nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi mười năm sau, Đồng Đồng nhất định có thể trở thành con dâu nhà bọn họ, vợ chồng bọn họ vốn đã không còn mong đợi gì, nhưng không ngờ lại gặp được Đồng Đồng, một đứa bé đáng yêu như vậy, cho nên, tâm nguyện lớn nhất của họ chính là làm cho con trai Đồng Đồng có thể sống một cuộc sống vui vẻ.
Chỉ bằng điểm này, bằng mọi cách cô phải giữ hai mẹ con Đồng Đồng ở lại Bắc Kinh.
"Bà xã....." Albert biết, vợ của anh lại bắt đầu lại thất thần rồi.
"Hả?"
"Tiểu Vi hỏi em, có phải cần mua quần áo gì đặc biệt không?"
"À, về chuyện tiệc tối em không cần lo, Thẩm Lật, chuyện này giao cho em phụ trách. Tiểu Vi, Thẩm Lật mới từ Pháp về, ánh mắt của con bé chị tuyệt đối yên tâm."