Editor: Hạ Y Lan
Cảm nhận được Kiều Vi Nhã khẩn trương, Khắc Lạp Luân Tư nhẹ giọng nói: "Đừng lo, Tiểu Vi, biểu hiện bây giờ của cô rất xuất sắc."
"Khắc Lạp Luân Tư, nhưng tôi cảm thấy cơ mặt tôi cười như muốn căng cứng." Ánh đèn nhè nhẹ, âm nhạc tuyệt vời, trang phục đẹp đẽ, trai xinh gái đẹp, cùng với tâm tình của cô tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Khắc Lạp Luân Tư nghiêng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, tối hôm nay cô thật rất xinh đẹp, ánh mắt hơi u buồn trong suốt như suối, mí mắt phủ lớp phấn màu cà phê nhàn nhạt, dung nhan giống như đóa hoa qua cửa thủy tinh trong suốt. Lễ phục tơ tằm được thêu hoa bằng thủ công hiển thị rõ khí chất ưu nhã lạnh nhạt, giống như hoa hồng trắng thuần khiết cao quý lần lượt nở rộ, cô...... Như trời sanh là thuộc về nơi này.
Thẩm Lật khẽ cười nói: "Chị Vi, nếu như chị có thể cười tự nhiên một chút nữa, thì càng hoàn mỹ." Cô đang rất hả hê, mỹ nhân cô tạo ra tuyệt đối là điểm sáng của buổi tiệc này.
"Khắc Lạp Luân Tư, bao lâu nữa chúng ta mới có thể gặp Đài Lộ?"
"Rất nhanh, không nên gấp gáp, uống ly rượu." Khắc Lạp Luân Tư đưa cho cô một ly rượu, cười nói: "Tiểu Vi, tôi cảm thấy khi lần đầu tiên tới đây, đáng lẽ không nên khẩn trương, mà là tò mò mới đúng."
Kiều Vi Nhã cười khổ: "Khắc Lạp Luân Tư, tôi không thuộc về nơi này, nếu như không phải vì tới gặp Đài Lộ, cả đời tôi cũng không muốn đặt chân tới đây, nơi này, cách cuộc sống của tôi quá xa, tôi chỉ muốn sống bình thản."
"Nhưng cô đã bước vào rồi, Tiểu Vi, sau này cô còn có rất nhiều cơ hội như vậy, tôi chắc chắn."
Kiều Vi Nhã cười cười, không có tiếp lời anh nói, nơi này không hợp với cô, ông nội cô nói, cô chính là đóa hoa bách hợp sinh trưởng trên ruộng đồng, có mưa có gió vẫn sẽ sinh tồn.
Dù có chuyển hoa bách hợp vào chậu thì nó vẫn thuộc về tự nhiên, không bao giờ thành hoa hồng hay hoa mẫu đơn cao quý.
*Hoa bách hợp còn gọi là hoa loa kèn, loài hoa hội tụ đủ các yếu tố như vẻ đẹp thanh khiết, mùi hương quyến rũ, tượng trưng cho sự trong sạch, được chọn làm biểu tượng của Hướng đạo sinh. Đóa hoa bách hợp bị dòng đời vùi dập vẫn không mất đi sự trong sáng của mình.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan d&d&l&q&d.com vui lòng không mang sang các web khác
Khắc Lạp Luân Tư không ngừng chào hỏi mọi người, cô cũng mỉm cười, đáp lại đối phương.
Khắc Lạp Luân Tư thở dài: "Tiểu Vi, cô thấy không, người đang đứng trên bậc thang chính là Đài Lộ cô muốn tìm, không nên gấp gáp, cậu ta sẽ lập tức tới."
Đài Lộ cũng thấy được Khắc Lạp Luân Tư, một đường cùng người chào hỏi đi tới trước mặt Khắc Lạp Luân Tư, cười nói: "Học trưởng, tôi còn tưởng là anh không tới."
"Cậu đã đến rồi, sao tôi có thể không đi."
Lòng Kiều Vi Nhã đang nhảy loạn, Đài Lộ và Khắc Lạp Luân Tư đang nói cái gì, một câu cô cũng nghe không rõ, cô có một loại kích động muốn khóc.
Mặc dù Đài Lộ là con nuôi của cậu, nhưng loại cảm giác ấm áp khi thấy người thân vẫn khiến cô khó kiềm chế.
Trừ con gái, cô từng nghĩ là cả đời này không còn người thân nào khác nữa.
Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Lộ, tôi giới thiệu với cậu một người, đây là......"
"Học trưởng, không cần phải giới thiệu đâu, đây là tiểu thư Kiều Vi Nhã, đúng không?"
Khắc Lạp Luân Tư ho nhẹ một tiếng, lúc này Kiều Vi Nhã mới tỉnh táo lại, có chút mờ mịt nhìn Đài Lộ, Đài Lộ lạnh nhạt nói: "Kiều Vi Nhã, có muốn tìm nơi nào đó nói chuyện với tôi một chút."
Kiều Vi Nhã gật đầu.
"Học trưởng, tôi mang cô ấy đi, anh yên tâm không?"
Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Dĩ nhiên yên tâm, Tiểu Vi, lát nữa gặp."
Kiều Vi Nhã yên lặng đi theo sau Đài Lộ, hai người cũng không có ý muốn nói chuyện, mãi cho đến cửa phòng khách, Đài Lộ mở cửa rồi mới nói một câu: "Mời vào."
Kiều Vi Nhã đi theo anh vào phòng, Đài Lộ chỉ một ngón tay: "Mời ngồi."
"Cô muốn uống chút gì không?"
"Cám ơn, tôi không khát."
Đài Lộ cũng không khách sáo với cô, ngồi đối diện Kiều Vi Nhã, lạnh nhạt nói: "Cô tìm mọi cách thông qua Khắc Lạp Luân Tư để tìm tôi, vì chuyện gì? Ba tôi nói rồi, ông không muốn có bất kỳ liên lạc gì với người ở đây, nếu như không phải hội nghị quốc tế lần này cử hành tại Trung Quốc, tôi căn bản sẽ không tới nơi này."
Kiều Vi Nhã vừa ngồi xuống chợt trấn định lại, cô hít sâu một hơi, ung dung nhìn Đài Lộ.
Thay đổi của Kiều Vi Nhã, Đài Lộ nhạy bén nắm bắt được.
Anh có chút kinh ngạc, không quá nửa phút, nhìn Kiều Vi Nhã mà tưởng như hai người, lúc này trông cô trầm tĩnh, hình như đây mới thật sự là cô.
So với những người phụ nữ được gọi là danh môn, cô gái trước mắt này càng có khí chất quý phái trời cho, cô rất giống người nhà họ Đài.
"Đài tiên sinh, thật sự tôi đã mất nhiều công sức để tìm anh, nhưng mục đích tôi tìm các người, cũng không phải muốn trèo cao, tôi có năng lực để bản thân sống thật tốt, cũng không cần phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào. Khắc Lạp Luân Tư giúp tôi, cũng là từ tình nghĩa thầy trò, mấy chục năm nay cậu chưa từng liên lạc với quê hương, cũng chẳng phải điều đáng trách, tôi chỉ là mang theo phó thác của ông bà ngoại và mẹ, muốn thực hiện lời hứa với họ mà thôi, đây là thư tôi viết cho cậu, làm phiền anh chuyển cho ông ấy, thấy lá thư này, nếu như muốn liên lạc thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ chờ mọi lúc, tôi còn muốn nhắc lại một câu nói của ông nội tôi, tôi họ Kiều, cho nên, những thứ của Đạm Đài gia, chúng tôi sẽ không mơ tưởng." Kiều Vi Nhã đứng lên, người cũng gặp được, chuyện cũng làm xong, cô không cần thiết ở lại chỗ này.
Khóe miệng Đài Lộ hiện lên một nụ cười khó nhận ra: "Kiều Vi Nhã, theo tôi được biết, tôi so với cô lớn hơn ba tuổi, nhưng từ lúc gặp mặt đến bây giờ, hình như cô chưa từng gọi tôi một tiếng anh trai."
Kiều Vi Nhã ngạc nhiên nhìn anh, vô ý thức lặp lại: "Anh trai......" Lặp lại xong, mặt bỗng chốc đỏ.
"Cô đã gọi tôi là anh trai, vậy tôi cũng gắng gượng, nhìn nhận người em gái này....."
Lòng Kiều Vi Nhã lạnh lẽo, gắng gượng sao? Không cần.
"Đài Lộ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi muốn cáo từ."
"Thế nào? Có phải cô không muốn nhận người anh là tôi, tôi vốn muốn nói một chút tình huống ở nhà cho cô biết, thật ra thì, chuyện này, cũng không phải không có cách cứu vãn......"
Kiều Vi Nhã lắc đầu, buổi dạ tiệc này, đã khiến cô cảm nhận đầy đủ sự chênh lệch giữa hào môn và cô, cô chỉ là một người dân bình thường, đời này, cô chỉ muốn một cuộc sống an ổn.
"Đài Lộ tiên sinh, thịnh càng cầu thịnh, khi nào mới đủ, tham tất hại thân, biết đủ không mang nhục." Kiều Vi Nhã cười nhạt tạm biệt anh, mở cửa rời đi.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dd^l^qd£.com vui lòng đừng không biết xấu hổ rinh đi.
Đài Lộ nâng cằm lên, nhìn cửa, chân mày dần dần chau lại vào nhau.
Ba cũng không phải không muốn trở lại, ngày đêm đều mong nhớ về tổ quốc, muốn an táng bà nội ở bên cạnh ông nội, nghĩ là sẽ về lại căn nhà cũ ở thành phố B an dưỡng tuổi già.
Ngày xưa xảy ra chuyện gì, anh không biết, mấy anh cũng không nghe được gì, ba chưa bao giờ nói, anh chỉ biết, sau khi người của đại sứ quán tìm ba, ba liền tự giam mình trong thư phòng suốt ba tiếng.
Bảy tuổi anh đã đến Đạm Đài gia, đến nay đã hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm nay, anh đã xem mình là một thành viên trong gia đình, mấy anh cũng chưa từng bài xích anh, ở Đạm Đài gia không tồn tại những chuyện gièm pha tranh đoạt như mấy nhà hào môn khác.
Anh chắc chắn ba muốn trở về, nếu không, sao lại bảo anh tới Trung Quốc họp, đặc biệt gọi anh về nhà một chuyến, chỉ nói là nhớ anh, muốn cùng anh ăn một bữa cơm.
Trong thư phòng của ba, có một bức ảnh của Kiều Vi Nhã đặt trên bàn, mặc dù hôm nay cô đã hóa trang rồi, nhưng cũng không có bao nhiêu thay đổi, vì vậy, anh liếc mắt liền nhận ra Kiều Vi Nhã.
Anh tự nhận mình nhìn người rất chính xác, lần này, có lẽ anh đã sai.
Xem ra, chuyến đi Trung Quốc lần này, anh có thu hoạch khá phong phú.