"Khai nguyên, nhìn cậu như sắp chết vậy, nên nằm vài ngày tĩnh dưỡng, đúng rồi, tiền thuốc men cậu đi đâu vay à?"
"Tôi khám bệnh ngay ở trong thôn, chỉ xoa một chút dược, cho nên không có mất tiền thuốc."
Khương Hạo nghĩ nghĩ, nói: "Để tôi kêu một vị quân y trong bộ đội đến đây khám cho cậu một chút, trước chữa bệnh xong đã rồi nói sau."
Lâm khai nguyên kinh sợ, vội vàng xua tay cự tuyệt, "Khương đại ca, chuyện ngày hôm nay tôi đã muốn cảm ơn anh, anh không biết, tôi tháng nào cũng phải giao bảo hộ phí, mất hơn một ngàn đồng tiền, không giao, anh liền không thể sống yên với bọn họ, thật sự muốn tiết kiệm chút tiền này, trong một năm có chuyện vạn nhất gì còn có chỗ mà sử dụng."
Khương Hạo mày nhăn thành một chữ xuyên, "Bọn họ thu bảo phí nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, giao nhiều anh liền có thể an ổn sống, không giao liền muốn gặp rắc rồi với bọn họ, ở trong thị trường trấn này, không thể chính mình tìm việc, tất cả đều là do bọn họ định đoạt."
Khương Hạo âm thanh lạnh lùng nói: "Khai nguyên, chuyện này, tôi nhất định quản đến cùng, thật không nghĩ đến được, trong Q huyện này còn có kẻ kiêu ngạo như vậy."
Trong lời nói của Khương Hạo thể hiện rõ khí phách và cương nghị, làm cho lòng của Lâm Khai Nguyên như có dòng nước ấm chảy qua ( Nấm thề là chỗ này k phải Nấm edit theo kiểu của hủ như vậy, nhưng mà nó quả thật rất hint ), "Khương đại ca, người tốt như anh có thêm vài người nữa thì hay biết mấy."
Khương Hạo vỗ vỗ đầu vai của chính mình, thần sắc trang trọng, "Khai nguyên, tôi là quân nhân."
Lâm khai nguyên tựa hồ có chút nghẹn ngào , sau một lúc lâu cũng không nói được gì cả.
Khương Hạo ra khỏi phòng, gọi điện cho Kiều Vi Nhã báo một tiếng bình an, sau đó nói cho cô chờ một chút, đợi đến khi mua gia cụ cũng đồ điện về, lại giúp Lâm Khai Nguyên thu dọn phòng ốc gọn gàng, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về.
Kiều Vi Nhã nghe được Khương Hạo nói Lâm Khai Nguyên thương thế cũng không có gì đáng lo ngại, thế này mới yên lòng.
Vô luận trước hay sau khi trọng sinh, Kiều Vi Nhã vẫn luôn tin tưởng trên thế giới này người tốt so với người xấu nhiều hơn, chẳng qua là vận khí của cô luôn không tốt mới có thể gặp chuyện xấu nhiều như vậy.
Hiện tại Lâm Khải Nguyên bị thương, ngày mai chú thím Lâm lên tỉnh thành khẳng định sẽ không có ai đi cùng, nghĩ đến hai người bọn họ có một đứa con gái kia, Kiều Vi Nhã sinh ra một loại cảm giác vô lực, trên đời này cha mẹ vô lương cũng có, nhưng không phải lúc nào cũng có thể thấy được con gái bất hiều đâu.
Ngay cả khi trong sinh, cô cũng chỉ biết trước một số chuyện tình, mà không phải nữ thần vạn năng.
Cô luôn không quên được chú thím Lâm lúc nào cũng đối xử với cô rất tốt, cho nên cô rất muốn làm chuyện gì đó giúp đỡ bọn họ, bây giờ, khối ung thư trong người chú Lâm trước kia chưa thể nào phát triển được, mà chú Lâm còn sống chính là niềm hạnh phúc lớn nhất với thím Lâm .
Trừ bỏ ông bà tổ, vợ chồng chú Lâm theo như cô thấy được chính là một đôi vợ chồng rất ân ái hài hòa, hôn nhân của bọn họ tựa như một dòng suối chảy trong vắt, nhìn như bình thản vô cùng, lại vĩnh viễn phát ra ngân quang xán lạn, mặc kệ phía trước còn có bao nhiêu nguy hiểm, như trước đó và bây giờ họ vẫn luôn tận hưởng hạnh phúc.
Bốn giờ, Kiều Vi Nhã gọi điện thoại cho Bảo Mặc.
Bảo Mặc lúc này đang ở ngay trong nhà của chú thím Lâm, hắn đến trước để đón bọn họ, bệnh viện và khách sạn bên kia tất cả đều đã chuẩn bị tốt.
Nhìn đến số điện thoại, hắn có chút giật mình, ngay tại lúc Kiều Vi Nhã sắp cắt đứt kiên lạc theo thời gian quy định ( tầm hơn 1-2 phút j đấy ), hắn mới từ trong mộng tỉnh lại bắt máy.
Nhưng hắn chỉ uy một tiếng, người bên kia không nói gì, một lát sau mới cắt đứt điện thoại, chờ một phút, hắn liền nhận được một cái tin nhắn.
Đại ý chính là cảm ơn hắn đã hỗ trợ, hi vọng hắn chiếu cố hai người bọn họ một chút, còn đặc biệt nhấn mạnh bắt hắn kiểm tra lại dạ dày của chú Lâm một chút
Hắn đem gọi số tắt phím thứ nhất để lại cho Kiều Vi Nhã, chỉ cần ấn xuống, là hắn có thể gọi điện cho cô, nhưng Bảo Mặc do dự, cuối cùng buông tay, hắn muốn nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, sau khi cùng vợ của Trình Thiệu nói chuyện, hắn mới hiểu ra, hôn nhân và tình yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ở thời điểm còn chưa xác định mình có thể đem lại hạnh phúc cho Kiều Vi Nhã, hắn nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Đối với chuyện mẹ hắn làm, hắn không thể đứng trước mặt bà mà chỉ trích, chỉ có thể đau đến tê tâm liệt phế. Hai mươi tám năm qua, người hắn yêu nhất chính là mẹ, dĩ nhiên lại chính là người ở lúc nhà người ta nghèo khó ăn hết bát cơm cuối cùng, tâm của hắn, vì chuyện này mà luôn luôn chảy máu.
Ám chỉ của hắn, mẹ nghe làm sao lại không hiểu được, nhưng bà một chút ý định xin lỗi cũng không có, lại vẫn cứ tiến tục diễn vở kịch của mình, quả thực so với diễn viên chuyên nghiệp đóng còn đạt hơn.
Điều bọn họ thiếu Kiều Vi Nhã hắn nhất định dùng cả đời này hoàn trả lại cho cô, mặc kệ sau này hắn có thể nắm tay cô cùng nhau đi hết con đường hay không, thì hắn vẫn luôn đứng ở sau lưng cô, bảo hộ cô, duy trì và giúp đỡ cô.
Truyện của diễn đàn lê quý đôn làm ơn k mang đi đâu hết. Mỗi lần up bài lại phải đăng dòng này mệt quá chắc sau set pic mất. Độc giả nếu thấy truyện ở trang khác hãy vào nhà lê quý đôn đọc chính chủ ủng hộ edior đi
"Hảo, chú lâm, ngài chậm một chút." Bảo Mặc giúp đỡ chú Lâm, một tay cầm theo đồ đạc, ba người đi ra sân, ngay tại lúc thím Lâm định khóa cổng, mẹ Cổ Khánh Nhất mang theo cháu ngoại của mình, gọi thím Lâm ở lại.
Chú Lâm nhìn thấy bà ta vẻ mặt hùng hổ, trấn định hướng thím Lâm nói: "Hai người đi lên xe chờ ta."
Bảo Mặc cũng không biết đấy là mẹ Cổ Khánh Nhất, gật gật đầu, cùng thím Lâm đang rất khẩn trương lên xe trước.
Chú Lâm đứng ở cửa, cũng không có ý định mở cửa, lão bà kia cũng không có chìa khóa mà vào, cho nên bà ta trưng ra khuôn mặt bình tĩnh nói: "Chú Lâm đấy à , chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Tôi cần phải đi tỉnh thành khám bệnh, bà có việc gì mời nói."
Đối với lão yêu bà này, chú Lâm thật sự không thể dậy nổi một tia hảo cảm, mỗi lần lão bà này mang theo cháu ngoại trai đến đây, nhìn thế nào cũng giống như là thân thích đến tống tiền, ăn thì phải cầm về, nhưng miệng vẫn cứ mắng, rất khó nhìn thấy bà ta cười bao giờ, mỗi lần bọn họ thấy Đồng Đồng chạy tới trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bà ta liền một chút ý cười cũng không có.
Con cái của ông cũng không có ở bên người ( thực ra chỗ này là nữ nhân, ý chỉ con gái và con dâu, nhưng thôi tại thấy con trai ông ý đáng ghét quá Nấm gom cả vào ), con gái còn chưa kết hôn đã ở lại nhà bạn trai, rất ít khi trở về, mà nếu có cũng chỉ là về xin tiền mà thôi.
Con trai cũng là như vậy, hắn thật ra thì đã kết hôn, nhưng lại đến ở nhà mẹ vợ, hiếm thấy khi nào nhìn thấy mặt hắn mà hắn lại không giơ tay đòi tiền
Cho nên, chú Lâm mỗi ngày nhìn Đồng Đồng, giống như là nhìn thấy cháu gái ruột của chính mình, Đồng Đồng cái miệng nhỏ nhắn luôn nói những lời ngọt tựa như uống mật, thực là một đứa nhỏ khiến cho người ta yêu thích.
Làm hàng xóm vài năm, ông thật tình đem Kiều Vi Nhã mẹ con hai người làm con gái và cháu gái mà đối đãi, rất nhiều lần, ông đều muốn mở miệng khuyên Kiều Vi Nhã ly hôn, nam nhân đánh giá nam nhân, có vẻ khách quan, Cổ Khánh Nhất, tuyệt đối không xứng với Kiều Vi Nhã, một đứa nhỏ vĩ đại như vậy cả đời này mà đi theo hắn, nhất định sẽ bị hủy.
Cho nên, ngày trước mỗi lần thím Lâm đều khuyên Kiều Vi Nhã hãy nhẫn nhịn một chút, đến lúc mà tuổi hắn cũng lớn hơn chút nhất định sẽ biết thu tâm lại, cùng lắm hắn sẽ ở nhà trách cứ mẹ con hai người mà thôi, qua vài lần, thím Lâm cũng thay đổi ý kiến rồi, bà thật lâu rồi chưa từng khuyên Kiều Vi Nhã như vậy nữa.
"Chú Lâm, ông mở cửa đi, tôi mới lại đây tìm con có chút chuyện, vừa vặn gặp ông liền nói chuyện một chút đi."
Chú Lâm thản nhiên nói: "Bà nội Đồng Đồng à, bà muốn tới lấy đồ, đã cùng con dâu nói chuyện chưa? Có cái gì quan trọng như vậy, để bà phải tự mình đến lấy thế, nghe nói bà đang nằm ở trong bệnh viện cơ mà? Bệnh chữa khỏi rồi hả?"
Lão bà kia trên mặt xuất hiện có một tia tức giân, lập tức mở miệng nói: "Chú Lâm, tôi muốn tới lấy cái gì của con tôi, còm muốn cùng bọn nó nói trước một chút hả, con tôi cũng không phải nuôi không, hắn cũng không phải chỉ cần chăm sóc mẹ vợ ."
Những lời này, chính là chạm phải chỗ đau trên người chú Lâm, chú Lâm uất giận nói: "Bà nội Đồng Đồng, bà cũng là người có con gái, ngoài miệng vẫn là nên chừa lại tích chút đức đi. Tôi cần phải nhanh đi bệnh viện một chuyến, các người muốn lấy cái gì, chờ mẹ con Đồng Đồng về lại lấy đi!"
Chú Lâm vừa định xoay người phải đi, lão bà kia liền nóng nảy, "Chú Lâm. Tôi nói cho ông một câu, làm hàng xóm láng giềng cần phải có bộ dáng của hàng xóm láng giềng, đừng có mà dài tay tham gia vào chuyện nhà người khác, cứ như vậy làm loạn chuyện của gia đình nhà người ta, cũng không phải là chuyện tốt gì, chúng ta là gia đình văn hóa, cần phải có thể diện, đừng làm ra cái chuyện miệng nam mô bụng một bồ dao găm này."
Chú Lâm nghe đến vậy cả người tức giận đến run run, ông đã từng gặp qua lão bà này mắng chửi Kiều Vi Nhã, lời nói một chút cũng không giữ thể diện, cùng lão bà này nói chuyện, căn bản là không nói đạo lý.
Chú Lâm xoay người bước đi, ông mặc kệ lão yêu bà này.
Mạnh Tư bỗng nhiên há mồm khóc lớn, "Xe, con muốn xe, xe ô tô điều khiển, mau đưa con xe ô tô điều khiển. . . . . ."
Chú Lâm bỗng nhiên hiểu được lão yêu bà này đến đây làm gì, bước chân của ông nhanh hơn, đi ra ngoài đường lớn, vừa lên xe của Bảo Mặc, ngực ông có điểm đau, là vì mẹ con Tiểu Vi mà đau lòng.
Lên xe sau, ông nghĩ nghĩ, cuối cùng gọi điện thoại cho Kiều Vi Nhã, vừa liên lạc được, ông liền nói: "Tiểu vi, mẹ chồng cháu vừa mang cháu ngoại trai của bà ấy đến nhà, chúng ta vội vã muốn đi luôn cho nên không mở cửa cho bà ấy, chú đoán bà ấy sẽ đi tìm Cổ Khánh Nhất, cháu nếu xong việc rồi thì nhanh chóng về nhà đi, kẻo đến lúc đó lại mất cái gì thì sao." ( Chậc. Phòng mẹ chồng như phòng trộm, à mà bà ấy là trộm thật, chỉ có có thêm tí quan hệ và lớn tuổi hơn thôi )
Ông biết chiếc xe mà Mạnh tư kia nói, đó là chiếc xe điều khiển từ xa mà Kiều Vi Nhã mới mua cho con gái cách đây không lâu, là chiếc xe mà Đồng Đồng thích nhất, Kiều Vi Nhã cũng không cự tuyệt, chỉ cần con gái thích là tốt rồi, hơn nữa cách dạy con của cô cũng rất kì quái.
Chiếc xe kia vừa mua trở về, cô liền đem mấy bộ phận tháo hết ra, sau đó để Đồng Đồng tự mình dùng vít sửa lại, con bé phải dùng ba ngày mới chỉnh sửa lại cho thật tốt.
Đồ mà Đồng Đồng rất yêu thích, lại bị người khác đoạt đi, ông so với Đồng Đồng còn luyến tiếc hơn, cảm thấy giống như là chính mình bị ngươi khác đoạt bảo bối vậy, trong đáy lòng ông, ông luôn cảm thấy nên thiên vị mẹ con hai người hơn nữa.