Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 501: Tôi có cách để cứu cô ấy (1)



Ngay giây phút Bùi Minh Châu rút cây trâm ra, vẻ bình tĩnh ung dung trên gương mặt Bùi Phượng Chi liền biến mất, đôi mắt phượng hiền hòa lóe lên sát khí lạnh lẽo, bàn tay đặt trên ghế sofa cũng sẵn sàng hành động.

Nhưng gần như cùng lúc đó, một bóng người hùng hổ, chẳng màng đến ai, xông thẳng qua đám lính đánh thuê, lao về phía Bùi Phượng Chi và Bùi Minh Châu đang đối diện trên ghế sofa đơn.

"Bùi Phượng Chi!"

Chỉ trong 0,01 giây ngắn ngủi, khóe mắt Bùi Phượng Chi đã bắt được bóng dáng Diệp Ninh Uyển đang lao tới, bàn tay vừa định giơ lên lại từ từ hạ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Còn Bùi Minh Châu vừa nghe thấy tiếng gọi của Diệp Ninh Uyển, bà ta theo bản năng khựng lại, thậm chí còn chưa kịp quay đầu nhìn Diệp Ninh Uyển thì đã bị Diệp Ninh Uyển như quỷ xuất hiện trước mặt, túm lấy cánh tay kéo ra khỏi người Bùi Phượng Chi.

Bùi Minh Châu bỗng xoay người, theo bản năng vung mạnh cây trâm trong tay về phía sau.

Diệp Ninh Uyển nhìn thấy cây trâm sắc nhọn đang lao về phía mặt mình, phần thân trên ngả ra sau né tránh, đồng thời cũng nhìn rõ gương mặt của Bùi Minh Châu dưới mái tóc rối bù.

Diệp Ninh Uyển buông tay đang nắm lấy Bùi Minh Châu, ngạc nhiên thốt lên:

"Bùi... Bùi Minh Châu?"

Cô há hốc miệng, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi:

"Chị... sao chị lại ở..."

Diệp Ninh Uyển còn chưa dứt lời, Bùi Minh Châu như phát điên, bất ngờ lao về phía cô, trong tay vẫn nắm chặt cây trâm vàng, giống như ác quỷ đ.â.m thẳng về phía Diệp Ninh Uyển.

"Diệp Ninh Uyển! Hừ, tôi g.i.ế.c cô! Cô với nó quan hệ tốt lắm phải không? Vậy thì tôi cho cô nếm thử nỗi đau mất đi người quan trọng!"



Bà ta vừa hét lên, vừa lao về phía Diệp Ninh Uyển như một con thú dữ.

Tuy Diệp Ninh Uyển vẫn chưa hoàn hồn trước tình huống trước mắt, nhưng cơ thể đã phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.

Đối mặt với cây trâm sắc nhọn trong tay Bùi Minh Châu, cô không những không chạy trốn, ngược lại còn xông lên, nắm chặt lấy cổ tay Bùi Minh Châu, dùng sức siết mạnh.

Bùi Minh Châu kêu lên một tiếng thảm thiết.

"A!"

Bà ta buông tay, cây trâm nắm chặt trong lòng bàn tay rơi xuống đất "cạch" một tiếng.

Diệp Ninh Uyển bẻ ngược cánh tay Bùi Minh Châu ra sau, tay kia giữ chặt gáy bà ta, ấn mặt bà ta xuống bàn trà, đồng thời nâng đầu gối lên, đè lên xương cụt của Bùi Minh Châu, khống chế toàn bộ hành động của bà ta.

Chiếc váy ngủ bằng lụa đen của cô vốn đã rất ngắn, cộng thêm động tác quá mạnh, vạt váy càng không thể che đậy được cảnh xuân lộ ra ngoài.

Nhưng bản thân Diệp Ninh Uyển lại không hề nhận ra điều này.

Ngược lại, Bùi Phượng Chi, người vừa rồi còn dựa vào ghế sofa hứng thú nhìn Diệp Ninh Uyển, lập tức sa sầm mặt mày.

Anh đột ngột đứng dậy, vừa quát lớn đám lính đánh thuê, vừa bước về phía Diệp Ninh Uyển.

"Tất cả nhắm mắt lại! Lui ra! Cút!"



Đám lính đánh thuê nào còn dám nhìn Diệp Ninh Uyển nữa, lập tức nhắm mắt lại, quay lưng đi, sau đó chạy trối c.h.ế.t ra ngoài, không dám nán lại thêm một giây nào.

Diệp Ninh Uyển nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy ai cả.

Trước mắt bỗng tối sầm lại.

Gần như cùng lúc đó, Bùi Phượng Chi đã bước đến bên Diệp Ninh Uyển, kéo lấy chiếc khăn choàng trên ghế sofa, nhanh chóng quấn quanh người Diệp Ninh Uyển, ôm chặt cô vào lòng.

"Sao lại không mặc quần áo mà chạy lung tung?"

Diệp Ninh Uyển buông tay đang giữ Bùi Minh Châu ra, rúc vào lòng Bùi Phượng Chi, ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.

Còn Bùi Minh Châu, người vừa bị Diệp Ninh Uyển tước vũ khí, nằm sấp trên bàn trà thở hổn hển hồi lâu, giãy giụa ngã xuống đất, hai tay chống lên bàn trà định bò dậy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con d.a.o gọt hoa quả trong đĩa hoa quả bên cạnh.

Ánh mắt Bùi Minh Châu lóe lên vẻ hung ác, bà ta đưa tay nắm lấy con d.a.o gọt hoa quả, cười khùng khục, chống tay đứng dậy, lao thẳng về phía Diệp Ninh Uyển đang được Bùi Phượng Chi ôm trong lòng.

"Con khốn, c.h.ế.t đi!"

Diệp Ninh Uyển bị khăn choàng quấn chặt, Bùi Minh Châu lại lao đến quá gần, cô thậm chí còn không kịp vùng vẫy ra khỏi chiếc khăn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bùi Phượng Chi, người đang ôm cô, bỗng xoay người, một tay ôm chặt Diệp Ninh Uyển, tay kia nắm lấy cổ tay Bùi Minh Châu, vừa tước vũ khí, vừa bẻ trật khớp cổ tay bà ta.

"Rắc!"

Sau tiếng "rắc" giòn tan, Bùi Minh Châu hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv