Diệp Ninh Uyển cũng giật nảy mình.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là lần trước, sáng hôm cô mới gả cho Bùi Phượng Chi, khi làm lễ dâng trà, người hầu gái kia ám sát Bùi Phượng Chi, anh cũng trực tiếp đưa tay ra đỡ!
Diệp Ninh Uyển vội vàng nắm lấy cổ tay Bùi Phượng Chi.
"Anh sao vậy? Để em xem, tay có bị sao không!"
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cô, Bùi Phượng Chi liền mỉm cười, dịu dàng an ủi:
"Đừng căng thẳng, anh không sao."
Nhưng Diệp Ninh Uyển không tin, cô bắt Bùi Phượng Chi xòe bàn tay ra, cẩn thận kiểm tra từng ngón tay của anh.
Mãi đến khi thấy trên tay anh không có một vết thương nào, Diệp Ninh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển, nói:
"Thấy chưa, anh đã nói là anh sẽ không sao mà, không việc gì cả, không có một vết thương nào."
Diệp Ninh Uyển liếc xéo Bùi Phượng Chi một cái, dùng ngón tay chọc mạnh vào giữa trán anh, bực bội cảnh cáo:
"Bùi Phượng Chi, em cảnh cáo anh, nếu anh còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, thì anh tự lo liệu đấy! Để xem anh còn vợ không, nghe rõ chưa!"
Bùi Phượng Chi nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Diệp Ninh Uyển, dịu dàng nói nhỏ:
"Anh biết lỗi rồi, sau này sẽ không như thế nữa, để vợ bảo vệ anh."
Diệp Ninh Uyển lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Biết vậy là tốt!"
Hai người họ còn đang tình chàng ý thiếp, Bùi Minh Châu nằm dưới đất ôm cổ tay rên rỉ nhìn thấy cảnh này càng thêm đau khổ, hai mắt đỏ ngầu, sống mũi cay cay, n.g.ự.c nghẹn ứ đến mức không thở nổi, cuối cùng không kìm nén được mà gào khóc thảm thiết.
"Con gái tôi ơi! Tường Tường của tôi! Tường Tường..."
Tiếng khóc thê lương xé toạc màn đêm, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Diệp Ninh Uyển cau mày quay người lại, nhìn xuống Bùi Minh Châu đang nằm dưới đất, không nói lời nào, giơ chân đá bà ta lăn ra đất, bực bội quát:
"Khóc cái gì! Nửa đêm nửa hôm chị xông vào nhà tôi, bóp cổ chồng tôi định g.i.ế.c anh ấy, còn muốn ra tay với tôi, giờ chị còn thấy ấm ức à?"
Bị Diệp Ninh Uyển đá một cái, Bùi Minh Châu không những không im miệng, ngược lại còn khóc lóc thảm thiết hơn.
Diệp Ninh Uyển cũng phát ngán với tiếng khóc của bà ta, lại giơ chân định đá thêm một cái nữa.
"Khóc cái gì, gào cái gì? Mẹ kiếp, tôi không g.i.ế.c chị là nể mặt chị là chị gái của Bùi Phượng Chi đấy!"
Bùi Phượng Chi nhanh tay lẹ mắt, vòng tay ôm lấy eo Diệp Ninh Uyển, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói:
"Uyển Uyển, đừng giận."
Diệp Ninh Uyển khẽ hừ một tiếng, cô chỉ là không vui khi thấy Bùi Minh Châu đối xử với Bùi Phượng Chi như vậy.
Nhưng lại nghe thấy Bùi Minh Châu khóc lóc gọi Phương Nguyệt Tường.
Diệp Ninh Uyển thật sự hết chịu nổi.
Cô dùng mũi chân đá đá vào người Bùi Minh Châu, hỏi nhỏ:
"Phương Nguyệt Tường làm sao? Chị khóc cái gì? Khóc tang à?!"
Bùi Minh Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Ninh Uyển đang đứng trước mặt, nhe răng gầm gừ:
"Cô câm miệng! Cô nói bậy! Con gái tôi nhất định sẽ tỉnh lại! Nó nhất định sẽ sống! Nó sẽ giống như Bùi Phượng Chi, dù bao lâu, tôi cũng nhất định sẽ đợi nó! Dù bao lâu, tôi cũng sẽ mãi mãi đợi!"
Tiếng khóc của Bùi Minh Châu thê lương, vang vọng khắp phòng khách như tiếng ma khóc quỷ gào.
Diệp Ninh Uyển lúc nãy không có ở đây, vì vậy không biết Bùi Minh Châu đã nói gì, nhưng giờ phút này, cô đã đoán được đại khái từ những lời lảm nhảm của Bùi Minh Châu.
Cô thoát khỏi vòng tay của Bùi Phượng Chi, bước đến trước mặt Bùi Minh Châu, cúi đầu lạnh lùng nhìn Bùi Minh Châu đang nằm dưới chân mình.
"Bùi Minh Châu, tôi có cách cứu con gái chị."