Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 500: Cùng chết đi Bùi Phượng Chi (2)



Diệp Ninh Uyển càng rúc sâu hơn vào trong chăn, nhưng dù thế nào, cô vẫn cảm thấy người mình không thể ấm lên được, ngược lại còn lạnh đến mức không tài nào ngủ được.

Cộng thêm tiếng hét của người phụ nữ cứ văng vẳng bên tai, Diệp Ninh Uyển bỗng bật dậy khỏi chăn, giận dữ đ.ấ.m mạnh hai cái lên tấm chăn vừa bị hất tung, cả tấm nệm cũng rung lên theo.

Diệp Ninh Uyển phát ra tiếng "hừ hừ" bất mãn từ cổ họng, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo từ cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn sang phía bên kia giường.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Diệp Ninh Uyển thấy chỗ nằm bên cạnh mình trống không, đưa tay sờ lên, đã lạnh ngắt, không biết vì sao Bùi Phượng Chi đã rời đi từ lâu.

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng Bùi Phượng Chi đâu.

Cô theo bản năng gọi:

"Bùi Phượng Chi?"

Bùi Phượng Chi biến mất rồi.

Và lúc này, tiếng hét giận dữ của người phụ nữ từ xa vọng lại càng rõ ràng hơn, giống như tiếng quỷ khóc gào thét trong đêm khuya vang lên bên tai Diệp Ninh Uyển.

"Bùi Phượng Chi, có bản lĩnh thì g.i.ế.c c.h.ế.t tôi đi!"

Diệp Ninh Uyển nhíu mày, trong lòng dâng lên sự khó chịu.



Bùi Phượng Chi nửa đêm không ở trên giường, mà lại ở cùng một người phụ nữ khác, hình như còn đang cãi nhau, hơn nữa còn cãi nhau rất dữ dội.

Khóe môi Diệp Ninh Uyển nhếch lên một nụ cười lạnh đầy mỉa mai, những ngón tay siết chặt, vang lên tiếng "rắc rắc" lạnh lẽo.

"Bùi Phượng Chi, anh giỏi lắm!"

Đem phụ nữ về nhà!

Đây là muốn ly hôn rồi sao?

Diệp Ninh Uyển hất chăn ra, cũng không mặc quần áo, chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ bằng lụa đen, cứ thế đi chân trần, hùng hổ xông ra khỏi phòng.

Lúc này, ở phòng khách.

Bùi Minh Châu vẫn siết chặt cổ Bùi Phượng Chi, móng tay sắc nhọn gần như đã cắm sâu vào da thịt cổ anh, những vệt m.á.u đỏ tươi chảy ra theo kẽ móng tay, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đen của Bùi Phượng Chi, nhanh chóng thấm vào.

Gương mặt tuấn tú của Bùi Phượng Chi không hề có chút biểu cảm nào, thậm chí không hề nhúc nhích một chút, chỉ bình tĩnh nhìn Bùi Minh Châu đang áp sát vào mình.

Gương mặt anh và gương mặt dữ tợn méo mó của Bùi Minh Châu tạo thành một sự tương phản rõ rệt.



"Phương Nguyệt Tường làm sao vậy?"

Vừa nghe đến tên Phương Nguyệt Tường, ánh mắt Bùi Minh Châu liền nhuốm màu đỏ tươi của máu.

"Bùi Phượng Chi, em còn mặt mũi hỏi Tường Tường làm sao vậy? Nếu không phải tại em, bọn chị làm sao có thể gặp tai nạn xe khi ra ngoài chứ, làm sao Tường Tường phải vì bảo vệ chị mà bị thương nặng, con bé đến giờ vẫn còn nằm trong phòng ICU, sống c.h.ế.t không rõ!"

"Con gái tôi... con gái tôi..."

Bùi Minh Châu còn chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi lã chã xuống người Bùi Phượng Chi.

Bùi Phượng Chi không động đậy, chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn Bùi Minh Châu đang siết chặt cổ mình, nhìn bà ta khóc đến thê thảm, lớp trang điểm trên mặt loang lổ, lộ ra màu xanh xám đặc trưng của phấn, gương mặt tiều tụy đến lạ thường, những nếp nhăn càng hiện rõ hơn vì lớp trang điểm.

Bùi Minh Châu không còn quan tâm đến gì nữa, nước mắt không ngừng chảy xuống, để lại những vệt dài trên gương mặt.

"Bùi Phượng Chi, con gái chị cũng sắp giống như em rồi! Nó còn nhỏ như vậy, nó còn nhỏ như vậy! Tất cả đều là tại em, đều là vì em!"

"Tại sao! Tại sao! Tại sao con gái chị phải chịu tổn thương như vậy?! Tại sao nó lại bị các người coi là vật hy sinh, đó là con gái chị, đó là bảo bối của chị! Bùi Phượng Chi, chị muốn em chôn cùng con gái chị!"

Vừa nói, Bùi Minh Châu bỗng giật mạnh cây trâm cài tóc trên đầu xuống, giơ cao tay lên, hung hăng đ.â.m thẳng về phía cổ Bùi Phượng Chi.

"Cùng c.h.ế.t đi! Bùi Phượng Chi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv