"Nếu như tôi đã nhìn thấy rồi thì nhất định sẽ tiêu diệt bọn chúng, càng không muốn có thêm người lên võ đài nộp mạng, hơn nữa tôi biết võ thuật truyền thống Hoa Hạ không thể bị coi thường!"
“Tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn bọn chúng sỉ nhục đồng bào chúng ta, xúc phạm đất nước chúng ta như vậy được”.
Giọng điệu của Vu Kiệt rất bình tĩnh, nhưng mỗi một câu một chữ đều lộ rõ tín ngưỡng và niềm tự hào của một người con Hoa Hạ.
Advertisement
Anh cũng biết rõ hoàn cảnh lúc đó rất đặc biệt, chỉ có ra tay đàn áp mới có thể khiến bọn chúng biết khó mà lui.
“Cậu nói không sai”.
Triệu Hoa Tây gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Có điều, tuy tổ chức Yamaguchi không phải là một thế lực có năng lực lên nắm quyền, nhưng chúng ta cũng không nên xem thường”.
“Tôi hiểu”.
Vu Kiệt gật đầu.
Triệu Hoa Tây biết anh vẫn chưa hiểu, liền nói: "Còn có, lần này cậu đến Đông Thành nước Tịch là ông ngoại cậu giao phó cho tôi, nhờ tôi sắp xếp nơi ở cho cậu, bảo cậu thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho khỏe”.
"Sau này những chuyện như vậy, cậu vẫn là cố gắng đừng tham dự nữa. Một là vì sự an toàn của cậu, hai là để tránh những phiền phức không đáng có. Dù sao thì ở nước Tịch, võ giả và thế tục luôn có mối liên hệ với nhau”.
“Cái gì?”
Vu Kiệt nghe vậy, hơi khó hiểu hỏi: "Võ giả và thế tục có mối liên hệ với nhau là ý gì ạ?"
Triệu Hoa Tây ngừng một lát, hai tay đặt lên đầu rồng trên gậy, nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang.
"Võ giả của nước Tích rất được tôn trọng, bọn họ không bằng lòng im lặng đứng sau thế giới này”.
"Giữa những gia tộc thế tục kia thường sẽ xảy ra đấu tranh, bọn họ cũng muốn chiêu mộ võ giả để nâng cao thực lực của gia tộc”.
"Rất nhiều võ giả được các gia tộc đó cung phụng như khách quý, bổng lộc hàng năm đều cao ngất trời”.
"Cũng có thể nói thế này, võ giả là chính là mặt mũi của những gia tộc đó, đại diện cho thế lực của bọn họ”.
Triệu Hoa Tây giải thích rất chi tiết, ý nghĩa thể hiện trong đó cũng rất rõ ràng.
Vu Kiệt chợt hiểu ra, những lời này của Triệu Hoa Tây là đang muốn nói với anh rằng sau trận chiến này, người của tổ chức Yamaguchi nhất định sẽ không bỏ qua, võ giả sẽ tìm đến tận cửa.
Vu Kiệt hỏi: "Cho nên ông muốn tôi không lộ diện nữa?"
“Cậu hiểu là tốt rồi”.
Triệu Hoa Tây gật đầu, cười khổ rồi tiếp tục giải thích: "Chuyện này là vì sự an toàn của cậu và Dương Cẩm Tú. Ông ngoại cậu đã dặn đi dặn lại, phải chăm sóc cậu thật tốt. Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi làm sao giải thích đây?"
Tất nhiên là ông ta đang có ý tốt, cũng vì thỏa thuận với ông ngoại của Vu Kiệt.
Có điều.